Trương Kiến Hiền ngơ ngác nhìn di động của mình, cái gì mà nhường nhịn vì lợi ích toàn cục tất cả đều ném lên chín tầng mây. “Anh thật quá đáng! Anh muốn bắt tôi đi đâu? Nói cho anh biết, nhà tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với tôi, sẽ không vì tôi trả tiền cho anh!” Nghiêng đầu, giữ chặt cặp táp của mình, giống như chết đuổi bám lấy miếng gỗ, đốt ngón tay đều trắng bệch. Kim Long đem phản ứng của hắn đều đặt trong mắt, lại cười cười, nhét di động vào túi mình. “Đừng nóng giận vậy, Tiểu Hiền Hiền, ai cần tiền nhà cậu? Kim Long này còn chưa đến mức ngay cả mình muốn gì cũng không rõ.” Trương Kiến Hiền nghe ra trong lời gã có chút quái dị, bất quá cũng lơ đểnh, chỉ có bả vai suy sụp xuống, cắn răng mắng: “… Lưu manh…” Kim Long lão đại rất đắc ý: “Tôi vốn là lưu manh, hiện tại mới biết sao… Ngồi vững, phía trước hình như có cảnh sát chặn đón, tôi lách đường nhỏ đi…” Nhãn tình sáng lên, cảnh sát? Trương Kiến Hiền như gặp đường sống, tính chạy qua chỗ cảnh sát sẽ nhoài người ra cầu cứu, nếu không học như phim ấy, mở cửa xe liền nhảy xuống… Làm như vậy hẳn là rất đau, nhưng chỉ cần có thể thoát khỏi ôn thần này, gãy xương cũng cam tâm. Kim Long ‘đạo cao một thước, ma cao một trượng’, dùng sức chuyển lái, nhằm ngách nhỏ gần nhất mà vòng, Trương Kiến Hiền chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo mẫu yêu dấu của dân nói bái bai. “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Chơi trốn tìm với ta sao?” Chịu không nổi, Trương Kiến Hiền mở miệng mắng. “Không có a, muốn mang tiểu dã miêu đi hóng gió thôi, trên đường về Nam Bộ có người cùng nói chuyện phiếm, sẽ không nhàm chán…” Kim Long cười hắc hắc. “Anh có phải khi dễ tôi đến nghiện rồi không, lão yêu ép buộc?” Trương Kiến Hiền tỉnh ngộ: “Tôi biết rồi, anh nhìn tôi ngứa mắt, cho nên thừa cơ hội khi dễ để giảm stress tích luỹ bấy lâu…” “Nói ngược rồi nha, Tiểu Hiền Hiền, kỳ thật là cậu khinh người đó chứ? Cậu luôn coi tôi là đồ cặn bã còn gì…” Liếc xéo một cái, Kim Long nói. Trương Kiến Hiền rùng mình, đúng vậy, từ khi Kim Long cùng Vĩ Tử tiến vào tầm nhìn của hắn, thật sự hắn chỉ coi bọn họ là đồ hạ lưu, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt, nhưng bị Kim Long nói ra trắng trợn như vậy, hắn vẫn có chút chột dạ, vì thế ngậm miệng không nói. “Kỳ thật, trừ bỏ so với người thường tôi được cảnh sát chú ý hơn chút, ưu điểm cũng có rất nhiều, ví dụ, tính tình hào sảng, vui tươi hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết… Ai, tóm lại ưu điểm nhiều không kể siết, Tiểu Hiền Hiền đừng cách xa vạn dặm, làm bạn tốt với tôi đi.” “Tôi chán ghét anh.” Trương Kiến Hiền nói thẳng. “Tôi cũng rất thích cậu…” Kim Long liếm liếm môi, thấp giọng nói: “… Muốn nhuộm đen…” “Anh muốn kéo tôi gia nhập xã hội đen? Thật có lỗi, tôi dốc lòng cho việc phát triển sản phẩm điện tử, không am hiểu rửa tiền, cũng không phân biệt nổi bạch phiến bột mì khác nhau chỗ nào, cảnh sát nếu tra đến, nhất định sẽ là người đầu tiên bán đứng anh, tôi tuyệt đối không giúp ích gì được cho anh.” Trương Kiến Hiền lạnh lùng trả lời. Kim Long cười lên ha hả: “Tiểu dã miêu thực hài hước a, quả nhiên hợp khẩu vị của tôi, tôi ngàn vạn lần không thể thả cậu đi…” Được khen ngợi như vậy càng khiến Trương Kiến Hiền nổi cáu, đột nhiên hắn phát hiện phía trước khác thường. “Anh không phải nói phải về Nam Bộ, sao không đi đường cao tốc? Đây là chỗ nào? Anh không biết đường sao, dùng vệ tinh trên xe…” “Tôi biết đường, chỉ là trước khi về Nam Bộ, muốn ghé qua một nơi… Phong cảnh trên đường rất đẹp a, tiểu dã miêu sẽ thích.” Kim Long nói: “Vệ tinh chỉ đường? Chỉ có đám mù hướng mới cần, xe mua về cũng đâu phải làm cảnh, sao không tung hoành thiên hạ đi?” Trương Kiến Hiền thở phì phì, hắn tốn bao tiền gắn vệ tinh chỉ đường, cư nhiên bị người khinh bỉ đến vậy? “Vệ tinh ít nhất sẽ không để người lạc đường, lãng phí thời gian tìm đường…” Hắn cố gắng cường điệu giá trị đồ vật. “Lạc đường cũng có cái thú của lạc đường a!” Kim Long cười mị mị nói: “Tôi có lần bị lạc trong núi, lách đông lách tây, cuối cùng tìm thấy thôn trang, quen biết thiệt nhiều dân bản địa, ở đó uống tửu mễ say đến ngủ ba ngày ba đêm mới xuống núi, không tồi không tồi…” Trương Kiến Hiền trong đầu hiện lên hình ảnh Kim Long cầm súng ép dân bản địa cống nộp rượu. Kim Long nói tiếp: “Còn nữa, năm trước tôi lái xe đi trên đường Hoa Đông, bên kia đường là biển, tôi mắc tiểu chạy xuống bờ biển đi tiểu, gặp phải một cô nàng muốn tự sát, tôi lập tức xách cô ta ra bờ biển, hảo hảo mắng một phen, nói có thời gian tự sát còn không bằng nghĩ biện pháp, giáo huấn tên bội bạc kia một trận…” “Hiện tại cô gái đó đâu?” Trương Kiến Hiền nghe nghe, tò mò. “Tôi giới thiệu cô ta vào Mẫu Đan bang nổi danh, hiện tại đã là người phụ trách Đài Đông chi bộ, cô ta nói vào Mẫu Đan bang rồi, gặp được rất nhiều chị em có hoàn cảnh tương tự, hiểu được phải tự vươn lên, cô ta sau đó đã tìm ra tên bạn trai cũ, đánh gãy chân hắn, còn đòi một số tiền lớn làm chia tay phí…” Trương Kiến Hiền mặt đen: “Anh, anh đây là kéo người vào hố lửa.” “Hố lửa? Hừ, ít nhất cô ta được sống khoái hoạt hơn, sẽ không cả ngày ân hận.” Kim Long nói: “Tiểu dã miêu cậu cũng vậy, để ý người khác làm gì? Chân trời nào không có cỏ thơm, tôi…” Trương Kiến Hiền không muốn thảo luận chuyện Tiểu Dị, nói chen vào: “Uy, cho thương lượng được không? Đừng gọi tôi là tiểu dã miêu, thực ghê tởm… Anh nhìn kỹ tôi coi, tôi có điểm nào giống mèo hoang?” Kim Long thật sự nghe lời, nhìn nhìn đối phương từ trên xuống dưới, sau đó nuốt nước miếng. “… Có điểm nào không giống? Rõ ràng vừa hắc lại vừa cay, còn tính khí thích đùa giỡn, tôi mà không gắt gao trông chừng, mèo hoang động dục, nhất định chạy trốn không thấy thân ảnh…” Trương Kiến Hiền cảm thấy, giống như mấy lời hắn dùng tán tỉnh mỹ nam trong quán bar, thế nào hôm nay lại dùng trên người hắn? Rất nguy hiểm, vị lão đại Kim Long này xem ra đối với mình có ý xấu… Giả ngu, làm bộ như không hiểu, đem cửa kính kéo xuống, ánh mắt hướng ra, thưởng thức phong cảnh bên đường… Không đúng, khi nào đã bị Kim Long nắm mũi dẫn đi, cho là mình thật sự đi ra du sơn ngoạn thủy sao? “Đường đi… Rất kỳ quái, có người đuổi theo, anh nên nhanh chóng trở lại căn cứ…” Trương Kiến Hiền không kiên nhẫn hỏi: “Thế nào đường càng đi càng hẻo lánh? Không phải muốn đem tôi tới nơi hoang sơ để giết người diệt khẩu chứ?” “… Muốn giết người, ở nhà cậu là có thể giết, làm gì phải tốn công tốn sức vòng tới đây? Tôi cũng không phải ăn no dửng mỡ.” Kim Long cười ha ha: “Tiểu Hiền Hiền ưu tú như thế, chết thì thật đáng tiếc?” Trương Kiến Hiền ngẫm lại,… Đúng vậy, nếu Kim Long có tâm giết mình, trong nhà là có thể động thủ, dù sao nơi đó chỉ có mình, nếu mình chết, có thể phải đợi vài ngày sau, công ty không thấy mình đi làm, phái người đến tìm, mới có thể phát hiện thi thể của mình… Không có khả năng có người để ý đến mình, quen biết ở bar đều là heo bằng cẩu hữu, trong công ti, vì băn khoăn mình là đồng tính luyến ái, cũng không hoà đồng được với cấp dưới, mà từng duy nhất để ý mình, Tô Hiểu Dị, bị tàn nhẫn đuổi đi. Nếm qua trái đắng, không phải là bị Tô Hiểu Dị cùng người yêu cậu Tần Đại Đồng giáo huấn lần ấy, mà là hiện giờ ngày ngày đêm đêm vắng vẻ cùng hối hận. Cái loại đau đớn này, tựa như đóng cọc, liên tục đánh vào lòng, làm cho mình sống càng thêm thối nát, thường thường sau lúc tan tầm, không muốn trở lại căn nhà trống rỗng ấy, chỉ có thể đến quán bar quen thuộc cuồng loạn một phen, nếu gặp đối tượng thuận mắt, chuyện tình một đêm, ngẫu nhiên tìm một cơ thể sưởi ấm cho mình, nếu không, tịch mịch khó chịu. “Tôi mang cậu lên núi dạo chút, làn da Tiểu Hiền Hiền trắng như người chết, nhất định rất ít ra ngoài chơi, tôi có người anh em sống trên núi, đêm nay liền tới đó.” Kim Long lái xe men theo đường quen vòng đông vòng tây, đề nghị. “Ai nói tôi ít ra ngoài chơi? Buổi tối tôi đều…” Đột nhiên im miệng. Kim Long tặc tặc cười: “Đi bar không tính a, cậu mỗi ngày đi sớm về trễ, sống theo nguyên tắc người thành thị, một chút ý tứ cũng không có… Đua xe giống tôi nhiều có ý tứ a, không có việc gì đảo quanh Nam Bộ, hay ra Bắc vào Nam một chuyến, có câu thành ngữ nói như thế nào? Nhanh như chớp… Hắc hắc, là đàn ông đua xe!” “Ngụy biện! Đại ca có biết đua xe gây ra bao nhiêu vấn đề xã hội hay không? Còn có, tim tôi không tốt, tốc độ trên 100 km/h tim đã muốn vọt ra ngoài, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tay chân phát run…” Trương Kiến Hiền cãi lại nói. “Thân thể hưng phấn cũng không biết, rống, thì ra Tiểu Hiền Hiền không dám mạo hiểm…” Kim Long lớn tiếng nói: “Đơn giản, tôi để cậu chậm rãi thích ứng tốc độ, sau này theo tôi đến trường đua xe đi! Giờ… Ân, hảo, trước thử bằng sơn đạo này, bắt đầu từ 120km/h, GO!” “Không, không được, tôi không cần thích ứng tốc độ, chậm một chút, chậm một chút! Đường vòng ít nhất giảm tốc…” Trương Kiến Hiền thê lương kêu la, tiếng vọng xuyên khắp sơn đạo: “Được rồi, được rồi, tùy anh dẫn tôi lên núi xuống sông thế nào cũng được, anh lái chậm chút…” Đàn gảy tai trâu, Kim Long giương oai vô tư điều khiển xe yêu của Trương Kiến Hiền, uốn lượn ở giữa sơn cốc.