Ái Tình, Phát Thiêu Trung
Chương 13
Trương Kiến Hiền thật sự ngủ đến giữa trưa mới rời giường, bên người không còn ai, hắn ngồi dậy, phát hiện thân thể mình trần trụi, nhớ lại đêm qua, ngẩn người.
Vừa mặc lại quần áo vừa nghĩ, cư nhiên thật sự ‘lăn sàn’ với tên đáng ghét kia, rất không cam lòng, tuy nói kỳ thật bản thân ẫm ờ cho phép, nhưng, đối với Kim Long vẫn mơ hồ có cảm giác kháng cự.
Hắn không nên ở chung với tên giang hồ này, rất nguy hiểm, sẽ phá hư tiền đồ và cả cuộc sống của mình, một cuộc sống như người bình thường, có công việc, cuộc sống phong lưu, hưởng thụ cuộc sống không hôn nhân, che dấu tính hướng bản thân…
Hắn có thể sống như vậy đến già, có lẽ, sẽ tìm được một người như Tô Hiểu Dị, nguyện ý theo hắn nửa đời còn lại, sau đó, sẽ không ngu ngốc như trước, đẩy hạnh phúc ra khỏi cửa.
Kim Long với hắn trái ngược hoàn toàn, tự tiện xông vào thế giới của hắn, quả thực như thần binh giáng thế, một chút cũng không để ý ý nguyện của Trương Kiến Hiền, chuyện ta ta làm, muốn thế nào thì làm thế, sớm muộn cũng hại hắn.
Nhất định vậy, Trương Kiến Hiền biết, từ khi hắn còn là thiếu niên đã chịu không biết bao khổ sở, đã từ rất lâu… Cơ hồ muốn quên hết quá khứ, bởi vậy bây giờ càng cẩn cẩn dực dực, nhích từng bước, tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ, bên người có tai họa, sẽ nghĩ biện pháp giải quyết ngay.
“Tạnh mưa rồi, khí trời trong lành!” Tai họa thăm dò tiến vào: “Tiểu Hiền Hiền tỉnh dậy thật đúng lúc, ra ăn cơm trưa.”
“Thân thể tôi không thoải mái, dạ dày cũng khó chịu, không muốn ăn.” Không thèm nhìn tên kia.
Kim Long tới ngồi bên cạnh hắn, tươi cười hì hì: “Uống chút canh nóng đi, xế chiều chúng ta giúp Mục đại ca hái lê, rồi ra suối câu cá… Lắc đầu làm gì? Câu cá rất vui, nếu không, chúng ta ra khe suối bơi…”
Trương Kiến Hiền lắc đầu càng dùng sức, nói: “Anh ngàn vạn lần đừng lõa thân mà bơi, mắt tôi xem đủ mấy thứ ma quái rồi.”
“Tiểu Hiền Hiền nói đùa, toàn thân tôi trên dưới anh minh dũng võ, em không phải đã xem hết rồi sao? Không phải thứ ma quái?” Kim Long ha ha cười hắc hắc.
Trương Kiến Hiền suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi: “… Anh không phải vội vàng về Nam Bộ… Ách, tổng bộ Vân Du? Sao còn ở đây chơi đùa?”
Hắn là nghĩ, để Kim Long về tổng bộ gì đó sớm một chút, làm chính sự xong xuôi, Trương Kiến Hiền hắn cũng nhanh được về Bắc Bộ, còn chuyện công ty, hắn sẽ cố gắng tìm lý do giải thích.
“Là Vân Dật hội.” Kim Long đính chính rồi giải thích: “Hai ngay nay trên núi có chút hỗn loạn, chúng ta thông minh một chút, đừng gây chú ý… Coi như là nghỉ ngơi, cùng Tiểu Hiền Hiền nghỉ ngơi.”
“Núi có náo loạn? Có phải cảnh sát rốt cục chú ý người dân thiện lương bị bắt lên núi rồi?” Cõi lòng đầy hy vọng hỏi, Trương Kiến Hiền đoán hắn có hi vọng về nhà rồi.
Kim Long không đáp, chỉ cười cười, kéo đầu Trương Kiến Hiền lại, hạ xuống một nụ hôn, rồi lại kéo hắn, đẩy đi rửa mặt đánh răng, sau đó ra bàn ăn.
Đại tẩu Mục gia đã sớm được chồng báo cho biết quan hệ không bình thường của hai vị khách, ánh mắt nhìn Trương Kiến Hiền cũng khác hẳn, phát hiện đối phương sắc mặt tái nhợt lại không có nguyên khí, thầm nghĩ hẳn Kim Long không lưu tình, làm cậu trai nho nhã dễ nhìn đó thành thảm như vậy… Liền thương tiếc, cơm lấy nhiều hơn cho Trương Kiến Hiền, lien tục múc canh gắp đồ vào bát đối phương.
“Ăn nhiều một chút, Tiểu Hiền…” Mục đại tẩu cười rất thâm ý, lại mắng Kim Long: “Ai da, Tiểu Hiền Hiền nhà ta là người đọc sách, thể lực không tốt, dáng vẻ không như cậu thô kệch, chịu khổ quen… Đợi ăn no, nghỉ ngơi một chút, giúp chúng ta hái lê, tiêu hao thể lực dư thừa…”
Kim Long một chút cũng không thụ giáo, phản biện đáp: “Đại tẩu, em đâu giống Mục đại ca, ảnh tuổi già sắc suy rồi, gia sự ban đêm tăng giảm cũng không sao, nhưng em tuổi trẻ lực tráng, nếu không thừa dịp cố gắng, tận tâm hầu hạ Tiểu Hiền Hiền, cậu ấy sẽ chạy mất…”
Nghe Kim Long dùng “tuổi già sắc suy” để hình dung Mục đại ca, Trương Kiến Hiền thiếu chút nữa bật cười, nhưng lại nghe Kim Long nói cái gì tận tâm hầu hạ, sắc mặt trầm xuống.
“Bổn long nói ngu ngốc gì vậy? Ăn cơm!” Uy nghiêm hiển hách.
Trương Kiến Hiền thừa dịp mắng chửi người, lấy thức ăn mình không muốn ở trong bát vứt sang bát đối phương, bởi vì vừa rồi Mục đại tẩu múc canh rồi cho thứ thịt không biết tên gì đó vào bát hắn, thoạt nhìn không giống thịt gà thịt lợn thịt cá, hắn thực hoài nghi có trên núi có dã thú kỳ quái? Không đành lòng phận ý đại tẩu, liền nhân cơ hội bỏ cho Kim Long.
Kim Long mặt mày hớn hở: “Tiểu Hiền Hiền bắt đầu thương tôi rồi, như vợ chồng tân hôn oh… A!”
Nhe răng kêu lên đau đớn, bởi chân gã bị người nào đó dùng sức đạp một cái.
“… Có gì phải thẹn thùng, Mục đại ca Mục đại tẩu cũng không phải người ngoài…” Gắp thịt trong bát, Kim Long nhìn nhìn, nói: “À, Mục đại ca vừa lên núi bắt chuột sao.”
Bắt chuột? Gì? Hình như nghe được gì đó… Trương Kiến Hiền trộm nhìn vào nồi canh, có cái gì đó đen đen? Hình như thấy được cái đầu nhỏ nhỏ… Thật là… Ác…
Mục đại ca trả lời: “A Đạt trước tối vào núi bắt được hai con, làm một con… Nhớ lần trước cậu nói ăn ngon, cậu thực có phúc khẩu, sớm không đến muộn không đến, đúng lúc đến.”
Kim Long cúi đầu gặm thịt, gặm gặm, đột nhiên hỏi: “… A Đạt sáng nay đi tuần sơn, có thấy gì không?”
“Hắn nói thấy ba con chuột chạy tán loạn trên núi, tìm gạo bị mất… chắn là… cậu nên đợi thêm một đêm, lương thực tôi giúp cậu chăm sóc” Mục đại ca sắc mặt như thường, trả lời.
Trương Kiến Hiền đối với chuột với gạo một điểm hứng thú cũng không có, bởi vậy không quá để ý ám ngữ hai người đó nói với nhau.
Xế chiều, hai người ra ngoài làm việc, ở mảnh vườn cây ăn quả trồng quanh nhà, mặc đồ lao động, ngồi trên cái thang lùn hái quả, Trương Kiến Hiền làm gần một tiếng đã kiệt lực, Kim Long đương nhiên biết nguyên nhân Tiểu Hiền Hiền thân yêu mệt mỏi, rất chăm sóc cầm cái ghế nhỏ cho hắn ngồi một bên hóng mát, để hắn ở bên nói chuyện cùng mình là được rồi.
“Hừ, có gì để nói đâu?” Hai tròng mắt cố ý không nhìn gã.
Kim Long cười hắc hắc, cầm một quả lê, lau lau lên người, đưa cho hắn ăn.
Uh, không khí trên núi thật thanh u, trong vườn mặc dù cảnh sắc đơn điệu, không có thanh âm ồn ào, bất quá, ngẫu nhiên đem đầu óc thả vào khoảng không cũng tốt, quá khứ bao năm Trương Kiến Hiền lao lực trong công việc, lao tâm tại những quán bar, mệt mỏi, nhưng đổi lại vẫn chỉ là sự trống rỗng…
Công việc thành đạt, bây giờ ngẫm lại, kỳ thật cũng không có gì, hắn thậm chí còn hoài nghi, mấy năm cố gắng vì công việc, chỉ là vì không cho cuộc sống quá mức nhàm chán, tìm chút việc làm, để bỏ bớt những tháng ngày hư vô.
Hắn, Trương Kiến Hiền, kỳ thật tầm thường, chỉ ăn rồi chờ chết, giống tất cả mọi người.
Nếu như bây giờ nhắm mắt liền chết đi, cũng không tồi, có thể vứt hết thảy quá khứ, cũng không cần đoán biết tương lai.
Nếu như cứ vậy chết đi…
Cái gã tối qua cơ hồ thao tử hắn lại không dễ dàng để hắn tìm chết như vậy, đẩy đẩy hắn, nói: “Tiểu Hiền Hiền tỉnh lại… Ai da, em ngủ chảy nước miếng, hắc hắc, hảo đáng yêu…”
Mở mắt ra, lau miệng, thật sự có nước miếng, Trương Kiến Hiền vẫn luôn bảo trì phong độ lập tức đỏ mặt.
“Đừng ngủ, nào, chúng ta ra khe suối chơi… Rất gần, từ đây đi xuống, đi khoảng hai mươi phút là tới rồi…” Kim Long một tay cầm lưới, một tay thô lỗ lôi kéo người đi, cũng không xem đối phương có nguyện ý không.
“Anh cứ như tên nhóc…” Vô tâm, Trương Kiến Hiền nhẹ giọng oán giận một câu.
“Tôi vốn kém tuổi Tiểu Hiền Hiền mà…” Cười hì hì quay đầu lại đáp.
Dừng bước, kéo người lại, Trương Kiến Hiền xụ mặt hỏi: “Anh rốt cuộc bao tuổi?”
Hắn lòng đầy nghi vấn, xem thái độ của lão đại Kim Long, thành thục trầm ổn, ngẫu nhiên còn tản ra sát khí bất đồng với người thường, hắn vẫn tưởng đối phương ít nhất cũng ba mươi tuổi rồi, nhưng hắn vừa nghe thấy gì? Còn trẻ hơn hắn? Không có khả năng đi? Chẳng lẽ mấy ngày nay Trương Kiến Hiền hắn đều bị một người còn nhỏ tuổi hơn mình đùa giỡn sao?
“Tôi… Hắc hắc, chỉ nhỏ hơn Tiểu Hiền Hiền mấy tháng, chúng ta không kém nhau bao nhiêu…” Cười ha ha, vì dời đi lực chú ý, Kim Long lại dùng lực kéo người đi.
Tạm thời đè nghi vấn lại trong lòng, đi theo Kim Long qua sơn đạo vòng vèo, bên cạnh vườn cây là một sườn dốc, cây cỏ phát triển hỗn độn, có một con đường nhỏ, hẳn là do chủ vườn thường ngày đi qua mà thành, đường dẫn xuống dưới, ngẫu nhiên vòng qua mấy tảng đá lớn, hoặc những bụi trúc, rất nhanh, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, một khe suối khá lớn hiện ra trước mắt, thủy sắc thanh lục, bên trong có đá cuội lớn lớn nhỏ nhỏ, hẳn là từ trên núi rơi xuống, bị nước chảy qua bào mòn mà thành.
Đứng trên khe nhìn, khe suối nhỏ uốn quanh giữa hai vách núi, bốn phía không người, không trung vang lên tiếng chim hót trùng kêu, còn có thành âm ùng ục kỳ quái, phảng phất nơi nào đó có một sinh vật kỳ lạ không muốn ai thấy.
Rống một tiếng, Kim Long lột sạch quần áo trên người, chỉ chừa lại cái ship nhảy vào nước chơi đùa, lại hô gọi Trương Kiến Hiền xuống.
“Anh, anh cởi hết làm cái gì?” Trương Kiến Hiền chán ghét nói, nhìn vóc người vĩ ngạn của đối phương, lại nhớ tới việc bị chà đạp đêm qua.
“Cởi ra, quần áo sẽ không bị ướt… Ôi, Tiểu Hiền Hiền em thẹn thùng gì? Nơi này không có người lạ, em cũng cởi đi, đến, chúng ta cùng mò trứng tôm…” Lại nhảy lên bờ, kéo áo người thiếu hứng thú đứng bên trên.
Cởi ra rồi lại thấy cực kỳ nguy hiểm, hai tròng mắt Kim Long dán chặt lấy thân thể xanh xanh tím tím của Trương Kiến Hiền, đúng là kiệt tác của mình đêm qua.
Nuốt nuốt nước miếng, ký ức tuyệt vời tràn vào não, nhớ tới khối thân thể trước mắt gây cho mình bao nhiêu vui thích, quả thực không bút mựcào có thể hình dung…
Thật muốn hình dung, chỉ có ba chữ, sảng ngất trời.
.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
240 chương
9 chương
22 chương
9 chương
92 chương