Ái tình nữ phụ

Chương 5 : Ở tạm

Đôi mắt đen láy và to tròn từ từ mở ra, cô đang ở đâu vậy? Mấy giờ rồi? Để xem trước khi cô ngủ đi vì mệt thì bị mẹ nguyên chủ bạt tai vì bà ta cho rằng cô làm Phó Tịnh Nguyên khóc. Vốn dĩ không mấy bất ngờ gì vì trong những đoạn kí ức kia, nguyên chủ thường bị vậy. Cô cũng quen dần nhưng lúc đó tự dưng bị ăn tát đau điếng thử hỏi ai mà không giật mình. Trái tim trong lồng ngực nhói lên từng cơn một, có vẻ như lúc ấy là cảm xúc còn sót lại ở cơ thể này. Xoa nhẹ lồng ngực trái một chút và khẽ nói: -Phó Tịnh Nhi cô đau lắm phải không? Nỗi đau của cô đã chấm dứt rồi... ngủ đi... Tổn thương tinh thần và đau đớn thể xác khiến cho gương mặt của Phó Tịnh Nhi trắng bệch và yếu đuối hơn mức bình thường. Cánh cửa phòng mở ra, hình dáng quen thuộc ấy bước vào và ngồi cạnh cô: -Tiểu Nhi! Tốt thật! Khi nguyên chủ bị tổn thương tức khắc Tử Hàn ở bên cạnh. Dù không rõ Tử Hàn có hay không yêu đi nhưng sự quan tâm kia không khỏi khiến người ngoài như cô rung động và ghen tỵ. Giọng nói trầm ấm lọt vào tai cô: -Ổn rồi! Không sao đâu? Phó Tịnh Nhi chỉ nở một nụ cười yếu ớt. Cô chẳng biết nên nói gì cả, lắm lúc cũng muốn rời đi khỏi Tử Hàn vì người con trai này không thuộc về cô. Nhưng cơ thể và một chút lí trí còn sót lại của nguyên chủ đã xóa tan đi suy nghĩ ấy. Cơ thể yếu ớt ấy được Tử Hàn ôm trọn. Hôm qua, Phó Tịnh Khang gọi điện cho anh và bảo anh đưa người trong lòng đi. Sự tổn thương của cô gái này quá lớn, dần dần khép kín trái tim và chỉ dựa vào anh. Như một thói quen Tử Hàn anh luôn ở bên Phó Tịnh Nhi khi cô ấy buồn và ngược lại. Một chất giọng nhỏ nhẹ cất lên: -Anh nói xem... tại sao họ ghét em? Dòng kí ức của nguyên chủ mỗi khi nhận nỗi đau từ gia đình, thì cô ấy luôn hỏi như vậy. Không có lí do gì để ghét chính con mình đẻ ra. Hổ dữ không ăn thịt con nhưng Phó gia lại... đáng buồn cho một gia tộc lớn như họ. Cổ hủ và lạc hậu. Ắt là có nguyên do... -Đừng nghĩ nhiều. Không có họ nhưng em có anh hiểu không Tiểu Nhi? Cuộc sống của em không tồn tại tình thương gia đình nhưng anh chị và ông nội em còn có anh cho em tình thương. Nào ăn chút gì được không? Anh không muốn em như vậy. -Vâng! Có lẽ trước kia động lực của nguyên chủ là tình thương gia đình. Nhưng sau bao năm cố gắng vẫn hoài vô ích thì Tử Hàn xuất hiện như ánh sáng soi chiếu lên cuộc sống tăm tối ấy. Nhìn thấy cô ăn ngon miệng Tử Hàn khe khẽ thở ra an tâm. Đợi cô ăn xong và đặt tô muỗng sang một bên, Tử Hàn nói: -Tạm thời em ở đây với anh. Được tiếp thêm sức mạnh cho bao tử, cô tỉnh táo hẳn ra. Ở chung ố nâu không được sẽ bị lộ. Nhìn gương mặt hốt hoảng rồi đỏ bừng rồi xanh lè của Phó Tịnh Nhi, Tử Hàn xoa nhè nhẹ mái tóc cô: -Đừng lo. Tịnh Khang bảo cứ để em ở đây. -Nhưng... ba mẹ... -Họ đồng ý! Thì ra trong lòng ba mẹ Phó không có tồn tại đứa con này. Tử Hàn và Phó Tịnh Khang bảo đưa Phó Tịnh Nhi ra riêng họ đồng ý. Hay thật! Họ không thích cô ở đó thì thôi vậy, ở với Tử Hàn cũng tốt và xài tiền của họ cho họ biết. -Nghỉ đi! Anh đi mua một vài thứ! -Em đi với! -Được không? Cô gật đầu chắc nịnh rời giường và chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Còn Tử Hàn, anh móc chiếc iphone màu đen ra và ấn dòng tin nhắn: Đã thành công... Nụ cười của anh vốn lạnh nhạt giờ lại đậm dần lên và ánh mắt kia trở nên lạnh lùng khi nhìn vào nhà vệ sinh. Sự tin tưởng của Phó Tịnh Nhi dành cho anh rất tốt và anh sẽ chiếu cố cô cả đời. Nhưng trước hết...