Ái tình nữ phụ
Chương 11 : Tới nhà phan tuyết liên
Hôm nay Phó Tịnh Nhi được nữ phụ "năm bờ tri" Phan Tuyết Liên mời đến nhà. Nói sao nhỉ? Sau khi bị đuổi khỏi Phó gia cuộc sống cô nàng khá thông thả. Hết ăn rồi ngủ xong lại ăn nhờ tài nuôi người à không nuôi heo của Tử Hàn cô nàng nào đó ngày càng múp míp trong vòng một tháng. À còn mấy tấm thẻ hoàng kim của Phó gia cho cô hình như Phó Bình đã khóa rồi. Nhưng đáng tiếc cho ông ta, trước khi về Phó gia cô đã chuyển hết "mân ni" sang thẻ của Tử Hàn. Thế là có tiền xài cả đời không hết. Ôi cô thặc thông minh và tài giỏi há há!
Khụ khụ... quay lại vấn đề chính. Về việc Phan Tuyết Liên mời cô đến nhà riêng cô ta. Chẳng qua là cô lăn lóc nằm trên bàn học ở giảng đường vì bé Hàn Hàn nhà cô lại có việc mà không dẫn cô đi theo. Ai gu... Hàn Hàn "ai hét du"... Thế là Phan Tuyết Liên thấy dáng vẻ chán nản và nhớ chồng của cô nàng kia liền tranh thủ cơ hội mời cô về nhà chơi để tạo mối quan hệ. Sau buổi học Phan Tuyết Liên nhanh chân lẹ tay kéo cô về căn hộ của cô ta. Khá rộng nhỉ? Cô ta cười tươi đặt ly nước mát lạnh xuống bàn khi Phó Tịnh Nhi đang ngó ngàng xung quanh:
-Cậu uống đi.
Phó Tịnh Nhi nhanh chóng lật mặt - một gương mặt thơ ngây hết sức và dễ phỉnh người đối diện:
-Nhà cậu đẹp thế?
Phan Tuyết Liên cười cười bảo:
-Do anh Thần mua tặng đó.
Ai dà dà... khoe của sao? Ai mà không biết Tống Giai Thần bao nuôi cô ta chớ? Gia cảnh của Phan Tuyết Liên phất cờ bước vào giới thượng lưu đều nhờ Tống Giai Thần cả. Cô tò mò kết cục của Phan Tuyết Liên ghê. Ước gì có ai đó như cô xuyên không nhưng đừng giống cô không biết cốt truyện hoặc là trọng sinh cũng được. Như thế mới có bạn có bè, nhìn các tiền bối xuyên không mà cô ghen tỵ quá. Trả thù gây thú vị cho nam chính phụ trong khi cô lại gây thú vị cho nữ phụ mới đau. Thậm chí có người còn xuyên với bạn thân nữa, ahuhu cô muốn kéo con quễ bạn thân - tác giả truyện cùng xuyên. Mong ước to bự của cô làm cho một bạn gái xênh xắn kia hắt xì liên tục.
-Ồ. Cậu sướng thế.
-Hì... mà mình nghe nói cậu mới rời Phó gia và chỉnh Phó Tịnh Nguyên?
Đù! Chuyện rời Phó gia ừ ai cũng biết mà còn chỉnh nữ chính... ai nói cô ta biết? Tống Mĩ Thụ ư? Không thể nào. Hay Quách Ngọc Đình... ôi kệ mẹ đi. Chắc là cô ta có tay chân gì đó trong Phó gia hay là Phó gia tự bêu xấu bản thân? Hỏi là chắc nhất.
-Ừ! Sao cậu biết?
-Giai Thần nói cho mình biết.
Cô ta thoáng chốc buồn bã nói tiếp:
-Chừng một tháng trước anh ấy tự dưng rời đi sau khi nghe điện thoại. Chắc là an ủi Phó Tịnh Nguyên. Sau đó vài ngày anh ấy về sắc mặt Thần vô cùng xấu và mình hỏi được nguyên nhân do cậu chỉnh Phó Tịnh Nguyên khiến cô ta bỏ ăn và nhốt bản thân trong phòng.
Cô cầm ly nước nhấp một ngụm và cười cợt nhã. Phì nữ chính đã chịu động não suy nghĩ rồi. Hẳn là tín hiệu mừng cho câu chuyện thoát khỏi teenfic. Nữ chính à nữ chính! Hẳn là cô ấy phải cảm ơn cô nhưng chắc nam phụ và gia đình kia không thể bỏ qua cho Phó Tịnh Nhi này rồi.
-Ồ thế hôm nay cậu gọi mình đến làm gì?
-Mình chỉ... lo cho cậu. Sợ cậu bị Giai Thần vì cô ả kia mà làm khó thôi.
-Cảm ơn cậu.
-Mình không hiểu Phó Tịnh Nguyên có cái gì mà Giai Thần rồi Cảnh Thiên Minh thậm chí là Quách Đình Huy mê mệt cô ta. Mình có gì không bằng cô ta? Tại sao?
Phan Tuyết Liên nắm chặt tay lại và giận dữ gần như hét. Lời nói thật tâm của một nữ phụ vì yêu mà căm phẫn. Phó Tịnh Nguyên có rất nhiều thứ cả cô và cô ta không có à còn cả Quách Ngọc Đình rồi những nữ phụ khác nữa. Đó chính là sự mềm mỏng, đơn thuần và luôn khiến cho đàn ông muốn che chở. Đa phần những nữ phụ chính ở cuốn truyện này đều mạnh mẽ theo như phần giới thiệu nhân vật đề cập đến và cô suy ra được như thế. Một người đàn ông chỉ muốn bảo vệ cô gái nhưng họ không muốn có một cô gái sẵn sàng bảo vệ họ. Con tác giả kia đã xây dựng cho các nhân vật nam trong truyện này đa phần đều như vậy.
-Cậu thử nghĩ xem liệu một người đàn ông có chấp nhận cô gái bảo vệ mình, thay vì anh ta bảo vệ cô ta?
Nói ra lời này bởi lẽ... theo suy luận logic của cô hẳn Phan Tuyết Liên biết võ. Cô ta theo Tống Giai Thần - người có sức ảnh hưởng đến hắc bạch đạo như hắn mà không biết võ thì coi sao được. Kiểu như cô ta hẳn là tình nhân kiêm luôn vệ sĩ. Có nên giúp đỡ cô ta không nhỉ? Hay là tìm cho cô ta một người khác tốt hơn Tống Mỹ Thụ. Phan Tuyết Liên hơi trầm ngâm, cô ta có tất cả cơ sở để giúp Tống Giai Thần nhưng tại sao Phó Tịnh Nhi lại nói ra những lời này?
-Chuyện tình cảm không thể gượng ép hay một sớm một chiều được. Hẳn cậu sẽ nghĩ mình có khả năng chỉnh chị Nguyên nhưng không hề, mình chỉ nói những gì mình nghĩ thôi. Và mình biết cậu tiếp cận mình vì lí do muốn mình "giúp đỡ" hại chị mình.
Phan Tuyết Liên giật mình hẳn, nhìn nét mặt của cô ta đang ngu hóa mà cô muốn cười lớn quá đi. Chắc cô ta đang nghĩ tại sao cô lại biết được mục đích của cô ta chớ gì? Ôi bạn nữ phụ tội nghiệp quá. Đúng vậy! Phan Tuyết Liên vô cùng ngỡ ngàng khi bị Phó Tịnh Nhi tỉnh bơ nói ra ý đồ của cô ta mà không hề tức giận gì cả. Theo như cô ta điều tra được, Phó Tịnh Nhi này khá ít nói và kín tiếng trong suy nghĩ nhưng tại sao cô gái đang đối diện cô ta lại nói nhiều thế nhỉ? Cô vỗ vỗ vai Phan Tuyết Liên và nói tiếp như cao thượng lắm vậy:
-Yên tâm mình không trách cậu. Ai trong trường hợp của cậu đều nghĩ mình có khả năng giúp đỡ thôi. Dù mình ghét Phó gia đi nhưng với Tịnh Nguyên thì không? Dù gì họ cũng là gia đình của mình.
Đúng vậy! Dù Phó gia và cô ghét nhau đi chăng nữa thì họ vẫn là gia đình của cô ở thế giới này mà. Phan Tuyết Liên gần như tức điên lên đập mạnh xuống bàn khiến cho ly nước run mạnh. Người học võ có khác, lực đạo mạnh kinh khủng.
-Nói như vậy! Theo cô, tôi nên làm sao để có được Giai Thần? Đừng tỏ ra mình cao thượng lắm vậy, cô có một anh chàng người yêu tuyệt vời như vậy làm sao biết được cảm giác của tôi.
Ái chà! Nữ phụ bị cô chọc cho nổi điên rồi. Khổ thật! Nói nhiều tai hại quá đi. Mà cô ta khen Hàn tuyệt vời hì hí người yêu cô mà lị. Trong lòng người nào đó đang vô cùng tự đắc với bạn Hàn tuyệt vời.
-Bình tĩnh nào. Mình có thể không hiểu được cảm giác của cậu và cũng không thể giúp cậu được. Nhưng hãy nghĩ cho kĩ cậu có gì không bằng chị gái mình. Hãy nghĩ kĩ xem Tống Giai Thần cần điều gì ở một cô gái và cậu có những điều đó không nhé? Giờ mình về đây à mà cho mình uống hết ly nước nhé.
Mỉm cười hết sức thân thiện luôn, cô cầm ly nước lên và uống sạch. Nói nhiều như vậy khát là đúng rồi, phải bù nước chớ nhỉ. Phan Tuyết Liên lại ngẩn người ôi có lỗi quá hết làm cho nữ chính ngẩn người đến làm cho nữ phụ ngẩn ra. Trước khi ra cửa cô cũng không quên nói:
-Cảm ơn đã mời mình đến nhà và...
"Không hẹn làm bạn lần hai"
Đương nhiên là về sau khi cô nói trong lòng rồi. Ngu gì nói ra cho nữ phụ xé xác ướt cà ri à. Cô thông minh lắm chớ bộ. Chưa kịp rời đi thì một bóng hình "thân quen" tiến tới cùng với giọng đùa cợt nhả quen tai:
-Chà Phó nhị tiểu thư đến đây chỉnh ai thế? Tình nhân của tôi ư?
Cô quay lại cười tươi đáp:
-Tống thiếu quá lời rồi. Tôi chỉ đến đây theo lời mời của Liên Liên thôi.
-Ồ thế à? Việc của Tiểu Nguyên hẳn cô nên có lời giải thích nhỉ?
-Anh nghe sao thì hiểu vậy đi.
Hừ! Giải thích con mẹ anh thì có. Hẳn Phó Bình và Dư Uyển Lan đã thêm mắm giậm đường vào việc Phó Tịnh Nguyên đóng cửa suy nghĩ rồi. Việc này ừ thì cô cũng liên quan nhưng vì hòa bình thế giới và vì một câu chuyện không teenfic cô mới cao cả hi sinh nói nhiều thế thôi. Đừng nghĩ anh ta là Tống tổng tài - Tống Mỹ Thụ mà bảo cô giải với chả thích, thật tào lao mà! Huống dĩ chẳng có gì để giải thích.
-Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. À Tống thiếu nên xem xét lại tình hình trước khi phát ngôn nhé. À còn nữa càng nhìn thì tôi lại càng thấy anh giống tiểu mỹ thụ trên tivi lắm nhé... Baii anh.
Cô lon ton chạy vào thang máy lánh nạn trước khi nam phụ kia bùm nổ. Quả thật anh ta đã bùm nổ rồi, dám nghi ngờ giới tính của anh nữa chớ. Thâm tâm tự vỗ ngực bảo nể mặt Tử Hàn mà không nắm đầu Phó Tịnh Nhi lại dạy cho cô một bài học nhưng thật ra anh ta đang bận ghi nợ và suy nghĩ. Đồng thời Phó Tĩnh Nhi rất nhanh chân chạy tuột vào thang máy có bắt lại với cái mỏ bô bô của cô không biết anh ta lại bị ghép cho tội danh gì nữa như thế không ổn tẹo nào cả...
Theo trí nhớ của anh ta, Phó Tịnh Nhi khá lầm lì và ít nói nhưng giờ đây Phó Tịnh Nhi như một con đàn bà nhiều chuyện và hễ nói ra lời nào là chẳng khác nào móc họng và đâm chọt vậy. Hẳn do Phó gia ép đến mức khiến cho Phó Tịnh Nhi thay đổi. Dù thế đi, anh cũng không thích kiểu con gái mạnh mẽ và quật cường như Phó Tịnh Nhi hoặc Quách Ngọc Đình và Phan Tuyết Liên.
Đúng như suy nghĩ của cô, Tống Giai Thần cần một cô gái để anh ta giang tay bảo vệ thay vì một cô gái sẵn sàng bảo vệ anh ta. Tống Giai Thần nhìn vào bên trong cánh cửa đang he hé vì Phó Tịnh Nhi chưa đóng hết - một cô gái đang thất thần:
-Phó. Tịnh. Nhi. Cô. Đi. Chết. Đi.
Tống Giai Thần bực tức hét lớn để xả đi câu lời nói nghi ngờ giới tính kia. Anh ta là tiểu mỹ thụ ư? Buồn cười thật! Thế mà lại có người liệt giường đó thôi. Nợ này Tống Giai Thần sẽ ghi thẳng cho Tử Hàn, tội dạy người yêu không nghiêm. Câu hét của anh ta không ai nghe cả vì ở khu chung cư này không có ai ở ngoài Phan Tuyết Liên. Hiện cô ta đã bị Phó Tịnh Nhi làm cho thất thần, không biết Phó Tịnh Nhi kia đã nói gì mà khiến cho hai người ngẩn người. Phó Tịnh Nguyên thì không nói nhưng Phan Tuyết Liên - cô ta theo Tống Giai Thần lâu như vậy mà tại sao lại...? Không nghĩ ngợi nữa, Tống Giai Thần đẩy cửa đi vào... Còn ở trong thang máy, mỗ nữ nào đó đang hắt hơi liên tục:
-Hắt xì... con cá biết bay... Tống Giai Thần bị cường công hãm...
Hơ! Ai nói xấu cô thế nhỉ? Xoa xoa cánh mũi và bước ra khỏi thang máy. Hẳn là Tống Mỹ Thụ rồi, hừ thứ đàn ông mỏ nhọn ghi nợ lên phụ nữ chân yếu tay mềm như cô. Thật không đáng mặt đàn ông mà, à khoan anh ta là tiểu mỹ thụ mà biểu sao? Cùng giới tính với cô lên hay ghi nợ lung tung. Cô sẽ sớm tìm ra đại cường công cho anh ta thôi.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
230 chương
176 chương
1 chương
22 chương
12 chương
124 chương