Mới vừa tiến đến cửa phòng cậu liền dừng chân lại, cũng không biết làm sao . Cậu thấy Hạ Hành Thù ngồi ở sườn giường, cầm trong tay tấm ảnh chụp, đến tột cùng là ảnh gì thì cậu thấy không rx, nhưng trong tim đột nhiên kêu bang bang như trống gõ. Đi tới gần chút, cậu thấy rõ trên tay anh cầm ảnh gì, trong lòng thoáng cái nhận ra, đó là ảnh chụp chung của cậu cùng Hà Qúy lúc mới lên Đại Học . Trong lúc nhất thời cậu nghĩ không ra này ảnh này vốn đặt ở chỗ nào, cũng không có cách nào để biết Hạ Hành Thù lấy nó như thế nào , nhưng cậu chỉ có thể an ủi chính mình, trên ảnh kia tổng cộng có bốn người đều là bạn đồng học, Hạ Hành Thù hẳn sẽ không nhìn ra cái gì mới đúng, chỉ là trong tim vẫn đập càng lợi hại hơn. Hạ Hành Thù nghe thấy tiếng bước chân đi vào của cậu, ngẩng đầu lên, thế nhưng lại cười trước , nói:“Không cẩn thận từ dưới gối đầu của em rút ra .” Sau đó lại nâng tay , chuẩn xác vô cùng mà chỉ vào Hà Qúy trên ảnh “…… Là hắn đúng không?” Thẩm Gia Hành cơ hồ có xúc động muốn nhảy dựng lên, trong đầu cậu lúc này đã hỗn loạn một đoàn, cảm thấy được bản thân tựa hồ phải nói gì đó, nhưng nói không ra khỏi miệng :“Anh , anh sao lại biết ?” Vừa nói xong rồi lại muốn tự vả miệng mình. Hạ Hành Thù lại cười cười “Bởi vì đó là người quý trọng nhất , bình thường ai cũng sẽ lưu giữ lại bức ảnh đẹp nhất của người đó , mà trong bức ảnh này , chụp hắn là đẹp nhất .” Anh dừng một chút “Hơn nữa anh quen hắn.” Đúng vậy đúng vậy, anh đương nhiên sẽ quen, Thẩm Gia Hành nghĩ, phó tổng tài Hoya sao lại không biết thiếu gia của Hòa Tín, vấn đề này quả thực là cậu hỏi ngu quá . Sau đó cậu đột nhiên cảm thấy được bản thân muốn nói gì cũng không nói ra được, vì thế liền ngơ ngác như vậy mà đứng sững ở tại chỗ. Hạ Hành Thù vẫn nhìn cậu, nhìn thật lâu, sau đó tầm mắt anh đặt lên gối đầu kia, rồi không nói được một lời mà đứng lên đi ra ngoài. Thẩm Gia Hành nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó lại “Phanh” khép lại . Cậu đột nhiên cảm thấy được có điểm muốn khóc, lại cảm thấy ủy khuất. Lảo đảo mà đi đến trước giường, mất khí lực rồi ngồi xuống, Thẩm Gia Hành cầm lấy tấm ảnh đã bị Hạ Hành Thù buông xuống , trong lòng toàn bộ trống rỗng lại xót xót. Cậu hẳn nên cùng Hạ Hành Thù giải thích, giải thích rằng chẳng qua là trước kia cậu muốn tự thôi mien để đi vào giấc ngủ nên mới đặt ở sau gối, sau đó lại quên tồn tại của nó cho nên không lấy ra mà thôi. Cậu giường như hẳn nên giải thích, nhưng cậu lại không muốn giải thích, cũng không biết bản thân vừa rồi có nên nói chuyện hay không. Cậu chưa từng đàm chuyện luyến ái, nên không biết dưới tình huống như vậy rốt cuộc làm như thế nào mới là đúng . Chỉ là , Hạ Hành Thù biết cậu nguyên bản thích người khác , không phải sao? Cho dù đến bây giờ cậu vẫn còn thích Hà Qúy, Hạ Hành Thù cũng không nên phát giận không phải sao? Anh bình thường ôn nhu như vậy, vì cái gì hôm nay lại có vẻ tức giận như vậy? Không đúng, anh hiện tại là bạn trai cậu, anh hẳn là có quyền lợi tức giận. Hạ Hành Thù vừa rồi nhìn cậu thời gian dài như vậy, có phải hay không đang chờ cậu cho anh một lời giải thích? Sớm biết thế thì nói đại câu gì đi , cho dù như thế chứng tỏ cậu yếu thế, chỉ là hiện tại ngay cả cơ hội tốt nhất cũng đã bỏ qua rồi . Muốn đi giải thích không ? Đuổi theo anh nói thật rõ ràng rồi nói lời thực xin lỗi sao ? Không, loại sự tình này cậu làm không được, có thể cứ như vậy làm cho Hạ Hành Thù ly khai, cậu cũng cảm thấy thực khổ sở, cảm giác giống như cậu không bao giờ nữa sẽ gặp lại anh . Không thèm nghĩ tới anh nữa , không thèm nghĩ tới anh nữa, người kia là kẻ không có phong độ, bình thường bày ra bộ dáng ôn nhu lớn như vậy, kết quả bây giờ còn không phải lập tức liền giận dỗi rời đi sao . Còn không phải cứ như vậy ném cậu lại một mình . Thẩm Gia Hành bị tức giận mà trái lo phải nghĩ , không nghĩ qua là, nước mắt cứ lách tách rơi xuống trên tấm ảnh , giọt nước văng khắp nơi. “Em khóc?” Đột nhiên nghe được thanh âm của người nào đó, Thẩm Gia Hành kinh ngạc mà quay đầu lại , thấy người nào đó đang đứng ở cửa. Thẩm Gia Hành cũng không nói gì, cũng không biết nên nói gì, chỉ trừng anh, nhìn về phía người đang bước tới gần, lập tức hô lớn:“Không phải anh đi ra ngoài rồi sao! Anh vào bằng cách nào!” Hạ Hành Thù bị cậu hô nên dừng bước chân, đành phải thật cẩn thận mà giải thích :“Lúc nãy anh chỉ đóng lại cửa trong nhà thôi , cửa không đóng thì không an toàn cho lắm , lúc nãy em quên không khóa cửa mà .” Thấy Thẩm Gia Hành không có phản ứng, Hạ Hành Thù mới dựa vào bên giường, nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu “Sao như thế đã khóc vậy ? Đừng khóc , không phải anh đã hối hận rồi sao .” Thẩm Gia Hành vốn thấy anh trở về, tức giận trong lòng còn đang phình lên, giận anh muốn nói không cao hứng thì mất hứng thế thôi, nhưng vừa nghe lời này, lập tức cũng không có cách nào khác để tái quái gì nữa, lại như nghĩ tới đau lòng vừa rồi, tuy rằng hung hăng trừng mắt nhìn anh, lời nói ra cũng mềm tới khó thể mềm hơn “…… Bức ảnh đó em để quên từ lâu rồi ……” Hạ Hành Thù hiểu được đây là lời trá hình xin cầu hòa của cậu , dù sao cậu cũng hạ mặt xuống rồi , thế đã thập phần không dễ dàng, anh lại là cảm động lại là tự hối, ôm chặt cậu mà nói :“Nên nói lời xin lỗi là anh mới đúng , anh biết rõ hắn đối với em có bao nhiêu trọng yếu, lại còn…… Thực xin lỗi, bởi vì mấy ngày hôm nay, không phải chỉ có em khó chịu ……” “Anh cũng khó chịu ? Vì cái gì?” Anh bình thường luôn là bộ dáng trấn định lại hung hữu thành trúc ( tất cả mọi truyện đều trong định liệu) như vậy, tựa như toàn bộ thế giới này không có chuyện gì có thể làm cho anh rối loạn , sao sẽ có thể có loại cảm xúc khó chịu này ? Hạ Hành Thù thật sâu mà nhìn cậu “Bởi vì bất an. Tuy ngoài miệng anh nói thật tốt , cái gì giúp em quên đi thống khổ khi thất tình, kỳ thật căn bản không phải như vậy, anh sợ em sẽ vẫn thích Hà Qúy, sợ em khi nào đó lại phát hiện bản thân căn bản không thểthích anh. Khi anh và em bên nhau càng vui vẻ, anh lại càng sợ một ngày như vậy sẽ đến, thật sự rất sợ hãi, chẳng qua hôm nay mới để em thấy được mà thôi.” Đây là một loại cảm xúc phức tạp mà khi con người ra rơi vào bể ái tình vô pháp tránh né, vô luận địa vị, vô luận thân phận, ai ở trước mặt tình yêu đều chỉ là một kẻ phàm phu tục tử. Trong cái hài hòa bên nhau cất dấu bao nhiêu không yên bất an , bao nhiêu chờ mong cùng hoài nghi, khi không phải kẻ trong cuộc thì không ai sẽ hiểu. Lúc này Thẩm Gia Hành mới biết được Hạ Hành Thù thế nhưng còn có ý nghĩ như vậy, cậu không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, cậu…… Còn yêu Hà Qúy sao? Cậu có thể bắt đầu yêu Hạ Hành Thù không ? Trong lòng không có đáp án, chỉ nhìn đôi mắt trước mắt này ôn nhu đến mức đem tất cảbất an che dấu ở tận sâu trong đáy mắt , cậu không khỏi muốn gắt gao ôm trụ lấy anh . Vì thế cậu cũng làm như vậy , hơn nữa ngoài miệng còn hô:“Thật là kẻ khờ !” Đem cằm mình đặt lên vai Hạ Hành Thù, Thẩm Gia Hành nhỏ giọng mà nói:“Em hiện tại cũng không có cách nào khác để nói cùng anh, chuyện anh nói có thể phát sinh hay không, ai, bản thân em đều làm không rõ được . Bất quá…… Nói cho anh một sự thật thật nhỏ nhé, thời điểm cùng anh ở chung, không biết vì cái gì lại tự nhiên như vậy, em đã có rất ít thời gian nghĩ về Hà Qúy .” Hạ Hành Thù khiếp sợ mà kéo vai cậu ra để hai người nhìn đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau, anh dùng đôi mắt của mình để xác nhận sự chân thành cùng thâm ý trong lời nói của Thẩm Gia Hành. Thẩm Gia Hành hướng anh cười khẽ, đáy mắt còn có một chút dư lệ, nụ cười này, đẹp không sao tả xiết.