Cậu ngồi dậy, trợn mắt tức giận nhìn Louis: "Bệ hạ, ngài vừa rồi luôn miệng nói rằng thần có suy nghĩ độc lập cùng tính cách riêng, tại sao thần đi đâu ngài cũng không cho phép? Ngài như vậy cùng Thượng tướng Antonio và Nam tước Eugene có gì khác nhau sao?" Cậu từ nãy tới giờ vẫn luôn không dám nhìn Louis, bây giờ vì tức giận mà đã quên việc e ngại, dùng một đôi ánh mắt đen sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào Đại Đế. Một Kỷ Dao như vậy Louis chưa từng gặp qua, sinh động đẹp đẽ đến khó có thể nói hết, ngực Louis như bị lửa thiêu đốt, suýt chút nữa đã vươn tay ra chạm lên khóe mắt phiếm hồng kia của cậu. Nhưng mà, tay mới duỗi ra được một nửa, ánh mắt đang phẫn nộ của Kỷ Dao từ lên án lập tức biến thành cảnh giác cùng khiển trách, như đang chất vấn anh lại muốn làm việc đáng xấu hổ gì phải không? Tay Louis đơ giữa không trung, căn bản duỗi không ra, một lát sau cứng ngắc mà thu trở về, thấp giọng trả lời: "Bởi vì tên đó đối với em không tốt, em ở dinh thượng tướng ăn nhiều khổ như vậy, ta không hy vọng em lại đặt chân đến nơi đó." Trái tim nơi lồng ngực Kỷ Dao hơi run lên, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Đại Đế sẽ nói ra một câu như vậy, cặp đồng tử vàng sẫm kia thể hiện rất nhiều cảm xúc cậu xem không hiểu, cơn tức giận vừa rồi của cậu như bị một trận gió thổi qua, ngay lập tức tiêu tán không còn. Cậu không biết nên đáp lại Louis như thế nào, qua một hồi lâu mới thỏa hiệp nói: "Vậy được rồi, làm phiền Bệ hạ phái người đi lấy giùm thần." "Không cần khách khí." Louis âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Ta hiện tại đi ra ngoài an bài, em nghỉ ngơi trong chốc lát đi, buổi chiều sẽ có bác sĩ tới giúp em khám bệnh." Không khí giữa hai người quá không xong, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ quan hệ sẽ làm cho càng căng thẳng, Louis đành phải buông tha mà xoay người ra khỏi phòng. Thẳng đến khi nhìn không thấy thân ảnh cao lớn kia, Kỷ Dao lúc này mới như trút được gánh nặng mà dựa vào đầu giường. Hồi tưởng lại tình hình vừa rồi, cậu cũng không biết mình lấy can đảm ở đâu ra mà lại dám mở miệng chống đối với người đàn ông quyền lực nhất trên tinh cầu này như vậy. Nhưng mà Louis Đại Đế lại không tức giận, không có trị tội cậu dĩ hạ phạm thượng*, tính tình và tự chủ của người đàn ông này tốt hơn so với tin đồn nghe được bên ngoài một chút, cũng không sẽ nổi trận lôi đình khi bị người xúc phạm. *Dĩ hạ phạm thượng:(Từ cũ) xúc phạm tới người bề trên, thường là với vua chúa (một tội nặng theo quy định thời phong kiến. Bất quá, nếu Đại Đế thật sự giận dữ nổi bệnh phát cuồng, có phải hay không sẽ biến thành thú hình? Kỷ Dao nhớ tới bà Emma đã từng nói qua, trước nay Louis Đại Đế không dùng thú hình trước mặt công chúng, mọi người đều không biết thú hình của ngài là gì, trong lúc nhất thời có chút tò mò. Nhưng là bà Emma còn nói, thú hình của Đại Đế khẳng định là loài thú rất lợi hại, một khi phát cuồng, yêu cầu cần mười lọ thuốc trấn an mới có thể ức chế bệnh tình phát tác. Hiện tại sau khi tiếp xúc gần gũi Kỷ Dao âm thầm suy nghĩ, dị năng của mình không biết có đủ tác dụng để trấn an Đại Đế hay không. Về mặt an toàn, chỉ cần không chạm đến đến vấn đề nguyên tắc, tốt nhất không cần chọc giận Đại Đế. Phòng ngủ rất ấm áp, Kỷ Dao mặc áo khoác đắp chăn cảm thấy có chút nóng, nên cởi ra để lên trên ghế cạnh giường. Kỳ thật trên áo khoác có một mùi hương nhàn nhạt rất dễ ngửi, giống hồ nước lạnh và núi rừng sau cơn mưa. Lại tựa hồ ẩn ẩn mang theo mùi xạ hương, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, như có như không, gợi cảm mà dụ hoặc, làm Kỷ Dao say mê, nhịn không được lại duỗi dài cái cổ lên ngửi ngửi. Không hổ là Hoàng Đế, dùng nước hoa cũng cao cấp như vậy. Không được, như vậy trông mình có vẻ giống tên biến thái, nếu như bị người khác nhìn thấy được thì rất xấu hổ.