Ái thanh tích độ
Chương 20
"Tớ không đến tìm cậu, cậu cũng nhất định không tìm tớ." Ngữ khí Hứa Hi vừa ngọt ngào vừa oán giận, thời điểm đó, cô không dám tìm Tô Tuyết nhưng trong lòng lại mong chờ đối phương tới tìm mình. Giờ phút này, Hứa Hi đột nhiên cảm giác được tình yêu ngày càng sâu đậm hơn.
Tô Tuyết ôm chặt lấy Hứa Hi, nàng biết không chỉ có Hứa Hi yếu đuối mà bản thân mình cũng vậy. Nàng không dám tưởng tượng nếu thời điểm đó không ra mở cửa, không nhìn thấy Hứa Hi khóc trước cửa phòng mình, thì có phải các nàng sẽ càng lúc càng xa hay không. Nghĩ đến chuyện hạnh phúc thiếu chút nữa trượt khỏi tầm tay, trong lòng nàng liền cảm thấy sợ hãi.
"Tớ chưa tắm, vừa rồi còn đi tập thể dục nữa, khẳng định toàn thân đầy mồ hôi rồi!" Hứa Hi đột nhiên nhớ rằng bản thân đang đổ mồ hôi, cô nhanh chóng tránh khỏi người đối phương, Tô Tuyết rất ghét mùi cơ thể.
"Được, cậu đi tắm rửa đi." Tô Tuyết lấy áo ngủ của mình đưa cho người kia.
Hứa Hi thực tự nhiên cởi bỏ y phục, cởi được một nửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía sau. Tô Tuyết quả nhiên đang ôm ngực nhìn mình cởi quần áo, ánh mắt còn phát nhiệt.
Trước kia Hứa Hi không hề biết ánh mắt của Tô Tuyết cũng sẽ nóng rực như thế, lúc trước Hứa Hi có thể cởi quần áo trước mặt Tô Tuyết một cách rất tự nhiên, nhưng giờ phút này cô đặc biệt thẹn thùng. Hiện tại Hứa Hi căn bản không cách nào bỏ qua ánh mắt sáng quắc đó, cho nên không cởi hết mà dư lại nội y, ôm áo ngủ của Tô Tuyết đi đến phòng tắm. Chỉ là Hứa Hi không nghĩ tới chuyện đối phương lại theo sau lưng mình.
"Cậu đi theo tớ làm gì?" Hứa Hi khó hiểu hỏi.
"Cậu tắm là việc của cậu, tớ xem cậu tắm là việc của tớ." Tô Tuyết nói một cách rất tự nhiên.
Hứa Hi nghe xong, lập tức đỏ bừng cả mặt, không ngờ được người rất dễ ngại ngùng như Tô Tuyết lại dám nói ra mấy lời này, hơn nữa ánh mắt còn hết sức ái muội nữa.
"Đừng, sẽ rất xấu hổ." Hứa Hi lập tức cự tuyệt.
"Cũng không phải tớ chưa từng nhìn thấy thân thể của cậu. Chẳng lẽ cậu đã quên trước kia đều là cậu lôi kéo tớ tắm cùng hay sao, hiện tại mới bắt đầu thẹn thùng, có phải đã muộn rồi hay không?" Tô Tuyết mỉm cười trêu chọc.
"Lúc đó không giống." Trước kia Hứa Hi không có suy nghĩ gì khác với Tô Tuyết ngoài tình bạn thân mật, nhưng hiện tại mình rất thích nàng, cũng có dục vọng với nàng, hoàn cảnh đã không còn giống nhau. Hứa Hi cảm thấy Tô Tuyết tuyệt đối là đang trả thù mình trước kia càn rỡ, hiện tại thậm chí so với tưởng tượng của mình còn muốn càn rỡ hơn nhiều, vậy lúc trước Tô Tuyết vì cái gì lại thẹn thùng như vậy đây? Suy nghĩ sâu xa này đột nhiên giúp Hứa Hi hiểu ra chút gì đó.
"Tô Tuyết, cậu bắt đầu thích tớ từ lúc nào?" Hứa Hi hỏi với sự hưng phấn đặc biệt, nghĩ đến chuyện Tô Tuyết thích mình trước khi mình thích nàng, trong lòng cảm giác cực kỳ vui vẻ.
Tô Tuyết thấy vẻ mặt chờ mong của đối phương, liền biết Hứa Hi ngốc tử này rốt cuộc đã thông suốt.
"Cậu đoán xem?" Tô Tuyết không đáp mà hỏi lại, nàng sẽ không lập tức nói cho Hứa Hi biết mình thích nàng đã lâu như vậy, ai bảo cái người ngốc nghếch kia làm mình đợi chờ rất lâu, may mà hết thảy đều là đáng giá.
Hứa Hi chỉ biết là Tô Tuyết thích mình trước, nhưng thật sự không nghĩ ra nàng bắt đầu thích mình từ khi nào.
"Đoán không được, chờ tớ tắm rửa xong, cậu nhất định phải nói cho tớ." Hứa Hi nói xong liền đóng cửa phòng tắm lại, không cho người kia vào. Nếu bản thân thật sự để Tô Tuyết nhìn mình tắm rửa, phỏng chừng chưa tắm xong đã xấu hổ chết mất.
Tô Tuyết vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa đối phương một chút chứ không phải thực sự muốn nhìn Hứa Hi tắm. Bất quá nếu Hứa Hi có thể đáp ứng thì nàng hẳn là sẽ cực kỳ vui vẻ. Nghĩ đến chuyện này, Tô Tuyết liền nở một nụ cười rạng rỡ, nàng nhìn mình trong tấm gương dài ở lối vào phòng tắm, khuôn mặt tràn ngập niềm vui, khóe miệng và lông mày nhếch lên trên, thì ra bản thân cũng sẽ biểu lộ sự vui mừng rõ ràng trên mặt như thế.
Ở trong phòng, Hứa Hi cũng tắm rất vui vẻ, bất quá tâm trạng lại sốt ruột muốn dính lấy Tô Tuyết nên vội vàng tắm rửa gội đầu xong, liền lập tức bước ra.
Thấy Tô Tuyết đã ở trên giường chờ mình, Hứa Hi cũng trực tiếp leo lên giường, lấy khăn lông để nàng giúp mình lau tóc. Tô Tuyết rất ăn ý tiếp nhận khăn lông, tinh tế lau khô mái tóc của đối phương.
"Tô Tuyết." Giọng nói của Hứa Hi tràn ngập vui sướng.
"Sao?" Tô Tuyết nhẹ nhàng đáp.
"Hiện tại tớ rất hạnh phúc." Hứa Hi thì thầm bày tỏ, còn chuyện gì vui hơn khi người mình thích cũng thích lại mình chứ?
Tô Tuyết thấy tóc của Hứa Hi đã khô, liền đem khăn lông để sang một bên.
"Tớ cũng rất hạnh phúc." Tô Tuyết ôm lấy đối phương từ phía sau, đặt cằm trên vai Hứa Hi,sau đó kề sát đôi tai của Hứa Hi, nhẹ nhàng thổ lộ. Nàng thầm nghĩ, thời khắc hạnh phúc nhất trong quá khứ cũng không thể bằng được giờ phút này.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
80 chương
6 chương
14 chương
21 chương
78 chương