Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì

Chương 11 : Nhập học

Lo lắng Lâm Mộ vẫn còn dễ sinh bệnh, Tô Ngôn mang Lâm Mộ về nhà mình, ở đến lúc gần khai trường mới trở lại nhà của Lâm Khiếu và Tần Dực Minh, cậu vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây, nhưng Tần Dực Minh quả thực là người rất tốt. Chẳng những giúp Lâm Khiếu rất nhiều trong công việc, trong cuộc sống cũng chiếu cố rất chu đáo, từ sau khi Lâm Mộ dọn đến đây ông cũng xem việc chiếu cố Lâm Mộ như một phần trách nhiệm của mình. Có đôi khi Lâm Mộ nghĩ nếu như lúc trước Lâm Khiếu mang cậu theo, có lẽ giờ đây cậu sẽ có tính cách hoàn toàn khác, bất quá như vậy cậu sẽ không thể gặp lại Tô Ngôn, nghĩ vậy cậu chợt cảm thấy những năm tháng đáng sợ kia cũng thật đáng để đánh đổi. Tháng chín khai giảng, Lâm Khiếu đúng lúc đang ở nước ngoài chưa trở về kịp, Tần Dực Minh liền đảm đương nhiệm vụ lo thủ tục nhập học cho Lâm Mộ, ở chung với Tần Dực Minh lâu ngày, Lâm Mộ cũng không còn khẩn trương như trước, có đôi khi còn cảm thấy ông thực như cha của mình. “Tiểu Lâm, di động này con cầm đi, ở trường học có chuyện gì nhớ gọi điện về, gọi cha con không được thì có thể gọi cho bác, hiện tại cha con để tâm tư ở lại đây, về sau bác cũng thường xuyên ở ngốc nơi này.” Tần Dực Minh giúp Lâm Mộ sửa sang lại giường chiếu. “Con đừng xem bác là người ngoài, có gì cứ đến tìm bác, di động là thuê bao trả sau, bác lo chuyện tiền bạc, con không cần lo lắng, cứ việc gọi đi. Mặt khác tiền này là cha con nhờ bác đưa cho con.” Nói xong Tần Dực Minh đưa ra một bao tiền, “Cha con đưa, nói không đủ thì nhớ nói, bất quá không được tiêu xài phung phí nếu không sẽ bị đòn nha. Lúc nào rảnh thì nhớ về nhà vài ngày.” “Ân, con cám ơn.”’ “Đây là đồng học của Lâm Mộ sao? Lâm Mộ nhà bác có điểm rụt rè, về sau nhờ các cháu giúp đỡ.” Tần Dực Minh thấy có đồng học đi vào liền tiến tới hàn huyên. “Ân ân, tớ tên là Triệu Cường, cứ gọi tớ là tiểu Cường, cùng nhau chiếu cố, cùng nhau chiếu cố.” Cậu trai da ngăm đen sang sảng cười. “Mọi người hảo, tớ là Lí Học Phong, về sau ở chung phòng, thỉnh được giúp đỡ.” Một cậu trai khác phong thái tự như ánh mặt trời sáng lạng xuất hiện ở cửa kí túc, hào phóng chào hỏi mọi người trong phòng. “Cậu tên là gì?” Lí Học Phong lúc vừa tiến vào cửa đã để ý đến Lâm Mộ đang đứng tựa vào giường, một người gầy và không cao lắm, gương mặt xinh đẹp khiến cho người khác không thể nào dời ánh mắt đi được, liền tiện đường đi đến bên Lâm Mộ. “Lâm Mộ.” Lâm Mộ đột nhiên bị nhiệt tình kia làm cho khẩn trương. “Xin chào.” Lí Học Phong đưa tay ra, Lâm Mộ là đứng yên đó bất động. “Xin chào xin chào.” Tần Dực Minh nắm lấy tay Lí Học Phong giải vây cho Lâm Mộ, “Ngượng ngùng, Lâm Mộ nhà bác có chứng sợ người lạ, phòng chúng ta có ba bạn đồng học phải không? Vừa lúc đều có mặt ở đây, bác trước cùng mọi người xin lỗi một chút, từ nhỏ tiểu Lâm đã không thích cùng người khác tiếp xúc, cho nên mọi người đừng thấy kì lạ, nếu có thể cũng phiền không cần tới gần, vừa mới gặp các cháu cho nên tiểu Lâm còn thật khẩn trương.” Tần Dực Minh cố gắng giải bày, khẩu khí vừa phải một chút, dù sao ở chung cũng sẽ có động chạm, nhưng may mắn sao một phòng ở bốn người đây chỉ có ba, bớt đi một người. Lâm Mộ hôm nay đến đây học là giao trọng trách cho Tần Dực Minh, cho nên ông thật tâm xem Lâm Mộ là con mình. “Nga, bọn cháu biết rồi.” Triệu Cường sảng khoái đáp lời, “Cậu là Lí Học Phong? Tớ tên là Triệu Cường.” “Xin chào.” Lí Học Phong trả lời Triệu Cường, ánh mắt vẫn không ngừng đánh giá Lâm Mộ. Nghe người ta nói những người có tính hướng giống nhau thường nảy sinh cảm ứng, Tần Dực Minh không biết lý giải sao cho chân thật, nhưng ông cảm thấy dường như Lí Học Phong cũng là người giống mình, hơn nữa tựa hồ còn nảy sinh hứng thú với Lâm Mộ. Tuy Tần Dực Minh không biết Lâm Mộ thấy thế nào, nhưng ông vẫn thấy Lí Học Phong tuyệt không phải người nên dây vào, đừng trêu đến vẫn là tốt hơn. “Tiểu Lâm, chúng ta đi ăn cơm trưa đi, con gọi điện thoại cho tiểu Ngôn, tiện báo số điện thoại mới của con cho nó biết.” Tần Dực Minh nhắc nhở Lâm Mộ gọi cho Tô Ngôn, kỳ thật lần đầu tiên ông nhìn thấy Tô Ngôn trong bệnh viện, Tần Dực Minh liền phát hiện tiểu tử kia đối với Lâm Mộ không đơn giản chỉ là tình bạn, bất quá nhìn thấy sự sủng nịch ôn nhu trong đáy mắt của Tô Ngôn, có lẽ Lâm Khiếu cũng đã hiểu rồi, nếu Lâm Khiếu không muốn nói thì ông cũng sẽ im lặng. “Ân, hảo.” Lấy ra di động mới, cậu bấm dãy số quen thuộc, “Tiểu Ngôn, cậu thế nào rồi? Tớ và bác Tần đều đã dọn dẹp xong, giờ tìm cậu đi ăn cơm, mẹ cậu có đến không, cùng nhau đi ăn luôn?” Học viện pháp luật và học viện tin tức mặc dù ở cùng một khu nhưng khoảng cách có phần hơi xa, bất quá tân sinh viên khoa pháp luật năm nay được an bài ở khu kí túc xá phía đông, từ kí túc xá của Lâm Mộ đi đến đó chỉ mất khoảng năm, sáu phút mà thôi. Lúc đi đến kí túc xá dưới lầu, Tô Ngôn và Tạ Mẫn Chi đều đang đứng chờ ở dưới. “Mẹ, nóng như vậy lại bắt hai người đứng chờ.” “Tiểu Ngôn bắt mẹ phải đứng đây chờ con, làm mẹ nó cũng chỉ đến thế là cùng.” “Tiểu Mộ, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tô Ngôn không để ý mẹ Tô đang nén giận, lôi kéo Lâm Mộ đi ra ngoài. “Đây là?” Tạ Mẫn Chi nhìn nam nhân đi phía sau Lâm Mộ, tựa hồ có điểm quen mắt nhưng bà chỉ biết rằng đây không phải là cha Lâm Mộ. “Xin chào, tôi là Tần Dực Minh, bằng hữu kiêm cấp dưới của cha Lâm Mộ. Lâm Khiếu bận ra nước ngoài không kịp trở về nên nhờ tôi đem Lâm Mộ đến đây.” “Nga, xin chào, tôi là mẹ Tô Ngôn, cũng là mẹ của Lâm Mộ, Tạ Mẫn Chi.” “Tạ đại luật sư, thật lâu không gặp.” “Chúng ta quen nhau sao?” “A a, Tạ luật sư quả thật nhanh quên, vài năm trước tập đoàn Dực Khiếu chúng tôi có cùng Tạ luật sư hợp tác qua.” Nói đến tập đoàn Dực Khiếu, đây chính là tập đoàn hợp tác với tập đoàn Hải Ngôn của Tô Vinh chồng bà, Tạ Mẫn Chi tuy biết đó là công ty của Lâm Khiếu, cũng từng có tiếp xúc nhưng khi đó bà còn chưa biết Lâm Khiếu là cha Lâm Mộ, đương nhiên Tần Dực Minh đã lâu như vậy không gặp cũng có phần không nhớ rõ. “Nguyên lai là Tần phó tổng, không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp mặt như vậy.” Hai người lớn đứng đó hàn huyên, Tô Ngôn đã sớm đưa Lâm Mộ tới bãi đỗ xe. “Chúng ta đi đâu ăn cơm?” Tô Ngôn quay đầu lại hỏi mẫu thân đại nhân. “Bác đã đặt chỗ trước ở Vân Hiên rồi. Chỉ cần lái xe đi một chút thôi.” Lâm Khiếu trước khi đi có dặn qua, Tần Dực Minh đã sớm đặt chỗ ở nhà hàng danh tiếng để tỏ lòng cảm tạ Tô gia. “Mẹ tớ cũng lái xe, tiểu Mộ, chúng ta qua ngồi xe bác Tần đi, khẳng định kĩ thuật so với mẹ tớ tốt hơn.” Tô Ngôn kéo Lâm Mộ chuẩn bị ngồi vào xe của Tần Dực Minh. “Đồ thỏ đế nhà ngươi, lúc nào cũng xem thường mẹ, con không ngồi mẹ càng vui vẻ, tiểu Mộ sang đây đi cùng mẹ đi, không cần đi chung với Tô Ngôn.” Tạ Mẫn Chi hướng xe mình đi đến. Lâm Mộ lúc này rất khó xử, cậu muốn nghe lời để không làm mẹ buồn, nhưng bắt cậu mặc kệ Tô Ngôn lại càng không có khả năng, “Hai đứa đi cùng Tạ luật sư đi, cứ từ từ, bác đến trước để chuẩn bị một chút.” Tần Dực Minh hôm nay không chỉ một lần giúp Lâm Mộ giải vây. “Ân, hảo.” Một hàng xe nhắm thẳng hướng Vân Hiên, cuộc sống mới của Tô Ngôn và đứa con trai bảo bối của Lâm Khiếu cũng sắp bắt đầu. *Lời tác giả: Tác giả có chuyện muốn nói, viết đến thời điểm này thật sự có điểm mệt mỏi, bởi vì tựa hồ đều không có độc giả. Nhưng nguyên bản đây là tác phẩm của tôi, chính vì vậy mà muốn viết. Cho nên tôi rất kiên trì với ý tưởng của mình, cố gắng hoàn thành tác phẩm đam mỹ đầu tiên của tôi.