Đến tối, ngay cả phim Lâm Húc cũng không xem, trực tiếp lên Baidu tìm kiếm “Hạ Trần”. Nhấn enter 1 cái, quả nhiên, thấy thật nhiều tiểu thuyết. Xem lướt qua 1 chút, Lâm Húc chuẩn xác tìm được đường link web mà Hạ Trạch sáng tác tiểu thuyết, ồ, www.jjwxc.net Sau khi trang page hiện ra, Lâm Húc liền giật mình. Không ngờ cậu ta lại viết nhiều như thế! Tùy tiện đếm sơ qua cũng đại khái hơn 20 bài. Chỗ giới thiệu chuyên mục của Hạ Trạch bị bỏ trống, cũng không có avarta, phía dưới hiển thị con số sưu tập được, hơn 100, chắc là số điểm mà người đọc cho đi. Lâm Húc cười khẽ 1 chút, liền nhấn tặng điểm vào từng bài của y. Phần lớn đều là đoản văn, quả thật toàn là về trường học, huyền huyễn, khoa học viễn tưởng, thường Lâm Húc không có hứng thú với tiểu thuyết internet, thế nhưng điều kỳ lạ là, hắn thực sự muốn xem qua hết một lượt tất cả các tiểu thuyết do Hạ Trạch viết — chuyện này, giống như đang “Rình” thế giới nội tâm của Hạ Trạch vậy, kích thích thú vị! Lâm Húc xem trước 1 đoản văn ngắn, truyện 《 Ánh bình minh 》do Hạ Trạch viết năm 2010, hơn 1000 từ. Xem qua comment, đại khái có thể đoán được đây chỉ là một truyện ngắn viết về trường học, khá đơn giản — nhân vật chính dưới ánh bình minh gặp gỡ 1 người, quen biết, kết bạn, cuối cùng là chia tay, khá đơn giản. Thế nhưng Lâm Húc xem mới vài đoạn, đã bị hấp dẫn. Ngôn ngữ mà Hạ Trạch dùng tựa như ánh bình minh nhàn nhạt, sâu lắng dịu dàng, nhịp điệu nhẹ nhàng, lặng yên không một tiếng động lẻn vào trong phòng, bất tri bất giác đã đem toàn bộ gian phòng bao phủ dưới sáng trong ôn nhu đặc biệt, khiến người khác không ngờ được —- vì y muốn miêu tả từng chút 1 trong cuộc sống đại học một cách rõ ràng, bình thường cực kỳ, thế nhưng bút pháp lúc thì tinh tế tỉ mỉ, lúc thì phóng khoáng khiến độc giả cảm động đến rơi lệ. Cho dù là Lâm Húc, lúc đọc tới chữ The End, con mắt cũng đã thấm ướt. Xem tiếp mấy comment linh tinh phía dưới, đều là “Khóc chết!”, “A, vì sao lại không thể ở cùng 1 chỗ?””Tác giả tài quá đi, những chuyện bình thường như vậy cũng có thể viết hay được như thế!””Tác giả của tôi ơi, truyện Đam mỹ kia của bạn lúc nào thì public vậy?” Truyện Đam mỹ? Nghĩa là gì? Lâm Húc lại quay trở lại chuyên mục của Hạ Trạch, phát hiện có một truyện Đam mỹ trường thiên. Hắn click vào, trước tiên xem bình luận phía dưới. 【Cúc Hoa Điềm Mỹ: A ~~~ A ~~~~ Tiểu Công của truyện Đam mỹ này khi nào thì xuất hiện vậy? 】 Chữ màu xanh nhỏ là dòng do tác giả reply: “Xấu hổ quá, truyện này chủ yếu là dạng cá nhân phấn đấu, phương diện tình cảm cũng chỉ có tình cảm anh em cùng tình thân, không có tình yêu. Tôi cho vào mục Đam mỹ, là vì truyện này không có nữ nhân vật chính (*^▽^*).” Lâm Húc kết luận: Đam mỹ là gì vậy, không biết. Với lại, tiểu công là gì …. 【123: Trần Trần à bạn viết sao lại có cảm xúc như thế chứ?? Nhất là cảnh chiến đấu, diễn viên chính đấu súng thực sự là cường công luôn, ngầu quá đi!! 】 Tác giả reply: “Cám ơn (^▽^)” Lâm Húc đầy hắc tuyến … Dám gọi là Trần Trần … 【==: Tác giả à, tôi thức nguyên đêm để xem hết truyện của bạn đó! Kỳ thực truyện của bạn văn rất tốt, chỉ là diễn biến chậm quá đi , haha …. À, tôi thật sự rất thích truyện của bạn đó! Thật đó, tác giả, tôi thật sự rất yêu bạn, tôi muốn nói thẳng đó 】 Tác giả reply: Tôi rất vui, cám ơn bạn! Tôi cũng yêu bạn (。’▽’。)♡ Lâm Húc hai tay nổi đầy gân xanh đập mạnh lên bàn, khiến chiếc ghế ký túc xá vang lên 1 tiếng, Háo Tử đang ngồi ở trên giường xem phim xxx tưởng quản lý tới kiểm tra nên hoảng sợ, y gỡ tai nghe ra tru lên: “Ê, Húc ca, mày kích động gì vậy hả, tao xìu luôn rồi này!” HẾT PHẦN 10