Ai Sợ Ai - Quân Ước
Chương 7
Bước sang tháng Bảy, Ân Dao đối mặt với hai chuyện chẳng may mắn gì. Một trong số đó là vì buổi dạ tiệc từ thiện mà cô không thể không đi kia. Đêm đó, ký giả truyền thông tập trung thành đoàn. Hơn một nửa là giới điện ảnh và giới thời trang, cũng không thiếu những cậu ấm nhà quyền quý. Ân Dao và Bạch Nghênh Nghênh đi lướt qua nhau, may mà hiện trường có vô số camera. Bạch Nghênh Nghênh cười rất chi là dịu dàng, lại đoan trang chững chạc. Hai người không diễn bộ phim cẩu huyết ở bãi đỗ xe Ngân Thái nữa. Ân Dao chỉ ước sau này không bao giờ có cơ hội chạm trán cô ta.
Một chuyện khác là cuối cùng Ân Dao vẫn không tránh được việc chụp ảnh cho tiểu hoa Trình Di Mặc. Nhưng mà xem ra về chuyện này, Tiết Phùng Phùng trong họa có phúc. Đoàn đội của Trình Di Mặc bỏ ra rất nhiều công sức, bộ ảnh kia về sau phủ sóng rầm rộ trên internet được người hâm mộ thổi phồng lên tận mây xanh. Ngay cả Ân Dao cũng thơm lây, tên tuổi cô cũng được nâng lên.
Tiết Phùng Phùng quản lý Weibo của Ân Dao, hôm nào cũng ghi chép tiến độ tăng trưởng, hí hửng tính cách nâng cao giá trị của cô. Hai tháng tiếp sau đó, lịch trình của Ân Dao bị xếp kín mít. Đến cuối tháng Chín, rốt cuộc cô không gánh nổi nữa, phải nói rõ với Tiết Phùng Phùng. Lịch chụp quá dày đặc đối với nhiếp ảnh gia là một kiểu hao tổn. Trong thời gian ngắn mà cô phải chụp cho rất nhiều người, thậm chí ngay cả thời gian suy nghĩ cũng chẳng có. Tiết Phùng Phùng coi như hiểu lí lẽ, chấp nhận cân nhắc ý kiến của cô, thả cho cô một khoảng thời gian ngắn để xả hơi.
Thời gian dài bận rộn qua đi, tự nhiên được nghỉ, trái lại Ân Dao hơi hoảng hốt. Cô không cần kiêng dè gì mà ngủ cả một ngày, chạng vạng nấu cháo điện thoại nửa tiếng với Hoàng Uyển Thịnh. Lần trước đó hai người gặp nhau là ở đêm tiệc hồi đầu tháng Bảy.
Chớp mắt một cái, mùa hè đi khỏi, trời đã vào thu.
Cúp điện thoại, Ân Dao tùy tiện lướt vòng bạn bè, chợt nhận ra dường như lâu lắm không thấy động tĩnh của Tiêu Việt. Cô tìm Tiêu Việt trong danh sách, giao diện trò chuyện dừng lại vào ngày 20 tháng Bảy. Hôm đó cô gạt Tiết Phùng Phùng để lén uống rượu, ban đêm không về nhà, cô làm ổ trên ghế sofa trong văn phòng. Lúc nửa tỉnh nửa say, vốn định nhắn tin cho anh trai đã lâu không liên lạc, kết quả mò mẫm trong phần thông tin của WeChat một hồi, lại gửi nhầm sang Tiêu Việt.
"Hôm nay là sinh nhật của mẹ, anh quên phải không?"
Lời này không đầu không đuôi, đoán chừng Tiêu Việt rất nghi hoặc. Mười hai giờ khuya vẫn hồi âm cho cô. Mà phỏng chừng lúc đó Ân Dao uống nhiều lắm rồi. Đầu óc mơ màng, đã thấy ảnh đại diện và tên của anh nhưng không biết thế nào lại đi chệch đường ray. Giữa lúc ngà ngà say cô nhắn tin chọc ghẹo anh. Hôm sau tỉnh lại hoàn toàn không nhớ kĩ, về sau xem mấy lời hoang đường trong WeChat, mới biết mình lố bịch biết bao. Nhất thời Ân Dao không biết xử lý thế nào bèn học theo đà điểu vứt chuyện sang một bên. Hai tháng sau đó, nếu không ở studio thì cũng là chụp ngoại cảnh, còn phải bay tới bay lui theo lịch trình. Bận rộn không có khoảng trống, nên chẳng liên lạc với anh nữa.
Ân Dao không chắc Tiêu Việt đã đưa cô vào danh sách đen hay chưa. Cô nhấp vào ảnh đại diện của anh, phát hiện những trạng thái trước đây vẫn còn xem được, chỉ là gần đây không đăng bài nào mới. Cô đọc lại mấy lời điên rồ đã nhắn, càng nảy sinh cảm giác bản thân thật là quá trớn. Lần đầu tiên trong đời cô tán thành với Tiết Phùng Phùng: Uống rượu hỏng việc.
Cô không xác định được bản thân có ý gì đối với Tiêu Việt. Là đơn giản vì thấy ngoại hình của anh quá hợp ý, hay là bởi vì Chu Thúc đi, bên cạnh trống vắng nên cần người tới khỏa lấp. Hoặc giả một nguyên nhân nào đó có thể khiến cô trong lúc say xỉn bắt nạt anh trên mạng xã hội. Nhưng Ân Dao rất rõ ràng, nếu như không uống rượu, cô sẽ không làm ra loại chuyện này.
Xét đến cùng, vẫn là uống rượu sai.
Dù sao Chu Thúc theo cô một năm, cô không hề đụng chạm, thậm chí đến mấy lời chòng ghẹo cũng chưa từng có.
Đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn gõ mấy chữ hỏi anh: Anh đang ở Bắc Kinh sao?
Qua 10 phút không thấy trả lời, trong lòng Ân Dao dần dần không ôm hi vọng nữa. Cô buông điện thoại rồi đi vào phòng tối. Chờ rửa ảnh xong đi ra thì đã qua hơn một giờ, bảy giờ rưỡi.
Lúc này nhìn điện thoại mới phát hiện tin nhắn ấy đã được hồi âm...
Tiêu Việt: Ừ, vừa về nhà.
Ân Dao nhìn hai giây, không chút chần chừ, cô vào phòng treo quần áo thay chiếc váy dài, cầm chìa khóa xe ra ngoài. Mới đi được mấy bước bỗng nhiên cô vòng lại, vào phòng ngủ lấy một món đồ.
Thời điểm này, trên đường kẹt xe. Ân Dao lái xe vừa tốn sức lại vừa tốn thời gian tìm vị trí đỗ xe. May mà còn nhớ rõ nơi. Cô lên lầu gõ cửa, đợi một hai phút mới có người ra mở. Nhưng không phải Tiêu Việt.
Ân Dao và người đàn ông đô con mình trần nhìn nhau, cô nghĩ thầm đây là bạn cùng phòng mới của anh sao?
"Tôi tìm Tiêu Việt." Cô nói.
Người đàn ông nọ chưa kịp trả lời, bên trong đã truyền ra giọng của phụ nữ: "Chồng ơi, ai vậy?" Ngay sau đó là tiếng khóc trẻ con.
Ân Dao sững sờ hai giây rồi nói: "Xin lỗi, tôi đi nhầm."
Trong lòng nghi ngờ bản thân nhớ lầm, cô đi xuống một tầng. Ngó bức tranh trên cửa lại thấy không giống. Ngẩn ngơ đứng ở hành lang giữa hai tầng, cô nhắn tin hỏi Tiêu Việt : "Anh ở lầu mấy?"
Đợi hai phút không thấy trả lời, cô bèn gửi một tin nhắn thoại. Nhưng Tiêu Việt không nhận được, anh đang tắm. Tắm xong mới biết 10 phút trước Ân Dao gửi tin, còn có một tin nhắn thoại.
Anh gọi lại cho cô.
Đầu kia nhanh chóng nhấc máy, trong điện thoại truyền đến tiếng gió thổi, kế đến là giọng nói của Ân Dao : "Tiêu Việt?"
Anh đáp: "Ừm."
Ân Dao nói: "Anh ở tầng 3 hay là tầng 4, tôi mới đi nhầm nhà, anh..."
"Tôi dọn nhà rồi."
"..." Ân Dao ngẩn người, hỏi: "Bây giờ anh sống ở đâu?"
Tiêu Việt không trả lời.
Hai bên đều im lặng, trong điện thoại chỉ có tiếng gió thổi khẽ khàng.
Qua vài giây.
Tiêu Việt bỏ lại khăn mặt, đi ra cửa: "Bây giờ tôi qua đó."
Nơi đó không xa, đón xe 15 phút.
Ân Dao đứng bên cạnh phòng bảo vệ trống trơn của tiểu khu. Có một chiếc taxi đến gần, dừng bên lề đường.
Cửa xe mở ra.
Đèn đường mờ ảo, Ân Dao đi tới. Hóa ra là Tiêu Việt, anh bước xuống xe. Cửa xe vẫn để mở, ý bảo cô vào ngồi.
Ân Dao nói: "Tôi lái xe tới." Anh đóng cửa xe, bảo bác tài chạy đi.
Ân Dao ngửi ra chút hương thơm nhàn nhạt trên người anh, như là mùi dầu gội. Ánh sáng mờ mờ không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh hỏi xe cô đậu chỗ nào.
Ân Dao bèn dẫn anh đi lấy xe, kỹ thuật của anh rất tốt, vị trí chật hẹp như vậy nhưng anh vẫn mau chóng lái được xe ra ngoài. Xe lên đại lộ, anh mới mở lời: "Tìm tôi có việc gì?"
Ân Dao nhớ lại lí do mình đến, cô đáp "Ừ", nhưng không nói là chuyện chi. Tiêu Việt cũng không hỏi nữa.
Ân Dao nghĩ chắc anh chẳng muốn đưa cô tới nhà mới của anh. Ngờ đâu anh lái xe đi một mạch rồi dừng ở bên ngoài tiểu khu. Ân Dao theo anh vào thang máy, lên lầu 20.
Là một căn hộ loft một phòng, màu xám giản đơn, lầu một có phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh. Nom không lớn nhưng cảm giác tốt hơn nhà cũ.
Ân Dao hỏi: "Tôi có cần thay giày không?"
Tiêu Việt nói không cần, cô liền đi vào.
Đèn của phòng khách dịu nhẹ, cửa sổ sát đất mở ra, có gió thổi vào. Trên sofa nhỏ có một cây ghita, bên cạnh là quyển sách đóng gáy xoắn đang mở, chữ chằng chịt, trên đó đánh dấu rất nhiều.
Là kịch bản của anh.
Ân Dao đứng trước ghế sofa, ánh mắt cô thả trên cây đàn của anh. Lúc Tiêu Việt bước tới, Ân Dao hỏi: "Anh biết đàn hả?" Cô chỉ vào cây ghita.
Tiêu Việt: "Ừm."
"Bây giờ anh có thể đàn không?"
"Đàn bài gì?"
"Tùy thích." Ân Dao cầm đàn ghita đưa cho anh.
Tiêu Việt nhìn cô một cái, anh nhận lấy và ngồi xuống ghế sofa. Anh cúi đầu, hơi rũ mắt. Ân Dao trông thấy lông mi của anh thật dài. Anh gảy một đoạn giai điệu, sau đó ngẩng đầu nhìn cô.
Ân Dao hỏi: "Bài hát này của ai?"
"Không phải của ai hết."
Ân Dao hiểu ra: "Là anh tự biên?"
Anh không phủ nhận.
Ân Dao cười: "Rất êm tai."
Tiêu Việt buông đàn, anh đứng dậy đi rót cốc nước đem qua.
Ân Dao đứng lên, rời khỏi sofa đi về phía trước vài bước quan sát căn nhà một chút. Rồi cô đứng bên cửa sổ sát đất, xoay người lại hỏi anh: "Bởi vì Chu Thúc đi nên anh mới chuyển nhà sao?"
Tiêu Việt gật đầu.
Ân Dao bước về, thuận miệng hỏi: "Chu Thúc thế nào, cậu ấy có liên lạc với anh không?"
Tiêu Việt không đáp, anh đặt cốc nước trong tay lên bàn trà và ngồi xuống. Đôi mắt đen trong veo bỗng nhiên nhìn về phía cô: "Trễ thế này cô tới tìm tôi là vì hỏi chuyện của Chu Thúc sao?"
Câu hỏi đột ngột của anh khiến Ân Dao hơi ngẩn ra. Giọng anh rất thờ ơ, anh ở đó, cách cô vài bước chân. Ánh sáng đèn bàn rọi xuống đất, từ bên trái chiếu sang. Nửa người anh chìm trong bóng tối, đường nét khuôn mặt rất rõ ràng. Chẳng hiểu làm sao, Ân Dao tự dưng cảm giác anh không giống như những gì cô nghĩ.
Cô đứng im chốc lát, mở miệng nói: "Chuyện lần trước tôi nhắn trên WeChat, là bởi vì hôm đó uống rượu không tỉnh táo, cũng không biết đã làm cái gì, tôi không phải có ý định....với anh"
Cô muốn nói "không phải có ý định quấy rối tình dục với anh", nhưng không nặn ra được mấy chữ đó. Cô cầm túi, lấy ra một lọ nước hoa, đi tới đưa cho anh: "Hương cam quýt, không biết anh có thích không."
Thấy anh cầm trong tay, cúi đầu nhìn. Lòng Ân Dao nhẹ nhõm thật nhiều, cô bảo: "Tôi về đây."
Ân Dao xách túi ra cửa, lúc ngang qua anh, bỗng nhiên tay bị kéo nhẹ.
Ước chừng chỉ một giây, Ân Dao còn chưa phản ứng, anh đã buông ra.
"Tôi đưa cô xuống."
Ân Dao nói không cần đâu nhưng anh đã kịp thay giày.
Ân Dao lái xe về. Đến nơi, cô như thể vừa hoàn thành một chuyện lớn, nằm sấp trên ghế sofa. Nằm liệt một hồi mới bò dậy đi tắm. Trước khi ngủ mới thấy tin nhắn của Tiêu Việt, anh hỏi cô về tới nhà chưa.
Ân Dao trả lời anh rằng cô đã tới.
Hồi âm xong, cô đặt điện thoại xuống. Hiếm khi được thoải mái lên giường ngủ.
Ngày mai không phải chụp ảnh, tốt quá.
...
Mười một giờ rưỡi, Tiêu Việt xem xong kịch bản thì đứng dậy thu dọn hành lý. Sáng mai anh vào tổ, 9 giờ bay sang Thượng Hải
Còn chưa dọn hết, điện thoại để trên bàn reo một tiếng, anh ngẩng đầu liếc nhìn. Tin nhắn mới trên WeChat --
Ân Dao: Tôi đến rồi.
Anh mở màn hình nhưng không hồi âm.
Ngón tay chợt di chuyển, tin nhắn cũ hiện ra, là những tin mà đêm đó Ân Dao nhắn trong lúc say xỉn. Tiêu Việt xem một lát rồi thoát khỏi giao diện. Anh cầm lọ nước hoa trên ghế sofa bỏ vào vali.
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
41 chương
27 chương
68 chương
42 chương