Chu Thúc nghe Ân Dao hỏi như thế thì thoáng sững sờ, không ngờ cô lại hỏi chuyện này. Mặc dù không xác định được Ân Dao hỏi như thế là có ý gì nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời: "À, cậu ta tên Tiêu Việt". "Tiêu Việt?" Ân Dao nhẩm lại cái tên này một lần, lại hỏi: "Anh ta cũng là người mẫu sao?" "Không phải, cậu ta là diễn viên". Ân Dao về nước gần ba năm, ngoại trừ những nghệ sĩ phải tiếp xúc trong công việc thì những chuyện khác cô không rõ, bình thường cũng ít khi xem tivi. Cô hỏi:" Anh ta đóng phim nào?" Là bạn chí cốt nên dĩ nhiên Chu Thúc cũng hiểu khá rõ những tác phẩm của Tiêu Việt. Nhưng hầu như Tiêu Việt toàn diễn vai phụ, quanh năm lẩn quẩn từ vai nam số 3 đến nam số 8, hơn nữa cũng không phải là nhân vật quan trọng. Chỉ có duy nhất một vai nam 2, mà bộ phim đó còn bị xếp xó đến giờ vẫn chưa phát sóng, đoán chừng có nói thì Ân Dao cũng không biết. Hắn lục lọi trong đầu nửa ngày mới nhớ ra năm trước Tiêu Việt có đóng một bộ phim cổ trang. Anh diễn vai Tiểu Hoàng tử, mặc dù rất ít phân đoạn, kết cục thê thảm giữa chốn cung đình tranh đấu hỗn loạn. Nhưng bởi vì dáng dấp rất đẹp, hóa trang cũng tốt nên cũng nhận được chút phản hồi. Chu Thúc còn nhớ khoảng thời gian đó lượng fans trên Weibo của Tiêu Việt tạo nên một làn sóng nhỏ. Hắn nói tên bộ phim cho Ân Dao biết, còn hỏi: "Tiêu Việt đóng vai Tĩnh Vương! Chị đã xem chưa?" Ân Dao lắc đầu: "Chưa từng xem". Thế là Chu Thúc lại nghĩ tiếp. Ân Dao nhìn vẻ mặt của hắn thì bật cười: "Bỏ đi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi". Chu Thúc: "Vậy..." Hắn còn muốn nói tiếp thì Ân Dao đã ngắt lời: "Cậu về đi, tôi lên đây". Cô phất tay với hắn một cái rồi xoay người lên lầu. Lúc Chu Thúc về nhà thì sắp sang chín giờ. Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, hắn đi tới cửa phòng bếp: "Lại nấu món ngon gì nữa vậy?" Tiêu Việt tắt lửa, hỏi hắn: "Cơm bò bít tết, ăn không?" "Tuy là thơm lắm nhưng bây giờ tôi no quá rồi". Tâm trạng Chu Thuc rất tốt, uể oải tựa vào cửa nói: "Nè, hôm nay cô giáo Ân hỏi cậu". Hiện giờ hắn đã quen biết Ân Dao, trước mặt cô thì gọi "chị Ân Dao", nhưng lúc lén nói chuyện phiếm thì vẫn quen gọi là "cô giáo Ân" như trước. Tiêu Việt gắp thịt bò đặt vào đĩa, không quay đầu lại, hỏi: "Hỏi gì?" "Lúc đầu hỏi cậu tên gì, sau đó hỏi cậu có phải người mẫu hay không. Tôi nói cậu là diễn viên thì cô ấy lại hỏi cậu đóng phim nào. Tôi liền kể cho cô ấy biết. Có điều tôi thấy cô ấy cũng bận rộn lắm, bình thường hay bay tới bay lui. Chắc cũng không xem tivi, làm sao mà biết được". Trước giờ Chu Thúc luôn thành thật thẳng thắn với anh nên lần này cũng kể hết cho anh biết. Tiêu Việt sắp xếp thịt bò và cơm xong thì bưng đĩa đi ra ngoài. Chu Thúc lẽo đẽo theo anh, chốt lại vấn đề: " Tôi thấy hình như cô ấy có hứng thú với cậu". Nhìn Tiêu Việt ngồi bên bàn không tiếp lời, Chu Thúc không nhịn được bèn bước qua ngồi trước mặt anh: "Nói thật đi Tiêu Việt, cậu cảm thấy cô giáo Ân thế nào?" Tiêu Việt: "Thế nào là thế nào?" Chu Thúc nói: "Mọi mặt". "Tôi không biết". "Sao lại không biết?" Chu Thúc cười, nói giọng mờ ám: "Không phải hôm đó cậu đã gặp rồi sao, cậu nói xem cô ấy có đẹp không?" Tiêu Việt ngẩng đầu, anh mở một lon bia, lại ném cho hắn một lon và nói: "Người đẹp cậu gặp không ít mà". "Sao mà giống nhau được?" Chu Thúc chụp lon bia, cũng chẳng giải thích rằng khác nhau chỗ nào. Đợi hai người uống xong, Chu Thúc mới tiếp tục câu chuyện: "Tiêu Việt, cô ấy không giống những người khác, không phải loại coi khinh người ta, nếu cậu..." Tiêu Việt ngắt lời hắn: "Nghĩ cái gì vậy?" Chu Bó mím môi, cúi đầu nói: "Tôi chỉ nghĩ là khó khăn quá". Thật ra hắn muốn giúp Tiêu Việt một tay, nhưng dường như Tiêu Việt chẳng hề quan tâm. Quen nhau lâu như vậy, Chu Thúc biết Tiêu Việt cũng không phải kiểu người thanh cao hay là nghiêm túc. Anh rất thờ ơ, có lẽ chẳng mấy lo nghĩ. Diễn xuất cũng chỉ là do ưa thích chứ sẽ không vì nó mà chịu luồn cúi. Thấy Chu Thúc im lặng, Tiêu Việt nói: "Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, có điều không nghiêm trọng vậy đâu". Anh nói qua loa, khóe miệng khẽ nhếch, anh cười khẽ một tiếng: "Hơn nữa, cô giáo Ân của cậu chắc gì đã có ý đó với tôi". "Sao lại chưa chắc?" Chu Thúc ngẩng đầu, nhướng mày: "Cậu trông thế kia. Hồi xưa không phải có cô bé nhìn trúng cậu trước sau đó tôi trở thành người qua đường hay sao?" Tiêu Việt cười: "Mặt cậu không giống người qua đường à? Thị lực của cô giáo Ân đúng là không ổn" "Tiêu Việt!". Chu Thúc ném lon bia, bị đối phương dễ dàng đón lấy rồi ném ngược trở lại. Hai người thanh niên ầm ĩ một hồi, bầu không khí ngột ngạt ban nãy đã bị đánh tan. Đàn ông tuổi này vốn dĩ không có đủ tỉ mỉ khi nói về một vấn đề, nói đến một điểm nhất định thì sẽ dừng lại. Thứ 6 tuần này, Ân Dao phải đi Thượng Hải. Vừa lên máy bay liền nhận được tin từ New York, bên kia gửi tới một email. Ân Dao xem xong thì chuyển thẳng cho Chu Thúc. Đấy là tin tốt mà cô nói, cái gọi là "sàn diễn lớn hơn". Cô nhắn một dòng ở phía dưới: Cậu cân nhắc hai ngày. Thứ hai có rảnh thì đến công ty gặp tôi. Sau đó cô tắt điện thoại. Đến khi máy bay hạ cánh, cô mở điện thoại ra thì phát hiện Chu Thúc nhắn rất nhiều tin. Có thể thấy hắn vô cùng kích động, phỏng chừng không cần suy nghĩ đến hai ngày. Chụp ảnh ở Thượng Hải chỉ cần một ngày, buổi trưa hôm sau Ân Dao rảnh rỗi bèn một mình đi dạo. Lúc chuẩn bị về thì vô tình trông thấy Hoàng Uyển Thịnh ôm bạn trai mới, là báo lá cải đưa tin trường quay của bộ phim. Ân Dao nảy ra ý tưởng nhân lúc nhàn rỗi này tới Hoành Điếm tìm hiểu công việc của cô ấy. Mùa này, thời tiết đã từ từ nóng lên. Nhưng đóng phim thì không phân biệt mùa. Lúc Ân Dao tới thì Hoàng Uyển Thịnh đang diễn cảnh mùa đông. Cô ấy không thể phân thân thành hai nên đành để trợ lý đi đón Ân Dao. Đến trường quay ở bên cạnh phố Quảng Châu. Thấy nhân viên đoàn phim vô cùng bận bịu, rất nhiều diễn viên chờ một bên. Ân Dao liếc mắt tìm được Hoàng Uyển Thịnh, thời tiết thế này mà cô ấy mặc trang phục diễn dày cộm. Bên ngoài còn khoác chiếc áo lông lá lùm xùm, nhìn thôi đã thấy nóng. Trợ lý rất hiểu chuyện, che dù cho Ân Dao. Ân Dao hỏi: "Cô ấy quay như thế bao lâu rồi?" Trợ lý đáp: "Hơn 5 giờ sáng đã tới rồi". "Mỗi ngày đều như vậy sao?" "Hừm, thỉnh thoảng phải quay đêm, cả đêm không được ngủ". Trợ lý cũng có hơi đau lòng: "Gần đây toàn quay cảnh mùa đông, hôm nào cũng phải mặc nhiều như vậy". Ân Dao nghĩ thầm, Tiết Phùng Phùng đúng là mơ tưởng hão huyền, làm ngôi sao nào có dễ dàng như thế. Diễn xong, Hoàng Uyển Thịnh rảnh rỗi, rốt cuộc cũng có thể cởi bộ đồ dày ra. Cô ấy tới trò chuyện với Ân Dao, sau đó bảo trợ lý mua nước cho mọi người. Cô ấy làm việc luôn thỏa đáng như thế nên luôn được chào đón ở đoàn phim. Trên đầu Hoàng Uyển Thịnh nóng đến chảy mồ hôi nhưng lại muốn đưa cây quạt điện mini cho Ân Dao. Ân Dao thật cạn lời: "Cậu làm gì vậy, ở trước mặt mình còn muốn tỏ ra khôn khéo? Có thấy mệt hay không?" "Ai khôn khéo với cậu hả?" Hoàng Uyển Thịnh cười: "Này là do mình biết ơn vì cậu ngàn dặm xa xôi mang ấm áp đến cho mình, không được sao?" "Gì mà ngàn dặm? Thượng Hải đến Hoành Điếm mất bao xa?" "Cũng có dễ dàng đâu" Hoàng Uyển Thịnh nhìn cô chăm chú: "Gần đây cậu làm sao vậy? Mắt có quầng thâm cả rồi?" "Có sao đâu, hơi bận thôi" Ân Dao hỏi: "Bộ phim này của cậu khi nào đóng máy?" "Sớm đấy, ít nhất là một tháng". Ân Dao thấy bên kia bắt đầu rồi, lúc này đang quay cảnh mấy người đàn ông đang đùa giỡn. Có một người ăn diện thoạt nhìn rất giống vai chính, cô hỏi: "Người đó là nam chính hả?" "Ừm". Hoàng Uyển Thịnh trả lời : "Giang Nhất Hiên, gần đây mới phất lên. Thật ra đã đóng phim nhiều năm rồi, nhưng chắc chắn cậu không biết anh ấy. Cậu thấy có đẹp trai không?" "Thì vậy đó". Ân Dao sít lại gần, nhỏ giọng nói: "Mũi xấu quá". Hoàng Uyển Thịnh bật cười, cũng thấp giọng hỏi: "Nhiếp ảnh gia mấy người đều soi mói như vậy sao? Kiểu người thế nào mới lọt vào mắt cậu hả? Làm gì có ai hoàn mỹ, mình thấy cậu người mẫu kia cũng không tính là đẹp trai đâu." "Mình cũng đâu cần cậu ta ưa nhìn". Ân Dao nói. "Vậy chứ cậu muốn gì?". Ân Dao không trả lời , ngừng một chút rồi bỗng dưng cô nói: "Có điều, gần đây mình gặp một người đẹp". Hoàng Uyển Thịnh ngạc nhiên, hỏi cô đó là ai. Ân Dao không nói chỉ cười nhẹ: "Sau này sẽ nói cho cậu biết". Ân Dao đợi ở trường quay đến khi trời đã tối đen. Chờ Hoàng Uyển Thịnh kết thúc công việc, tẩy trang sau đó đi cùng cô ấy về khách sạn. Buổi tối tắm xong, hai người ra ngoài chơi. Hoàng Uyển Thịnh đưa cô đi dạo gần đó một lát. Chỗ Hoành Điếm này một năm 4 mùa đều náo nhiệt. Đoàn phim tới tới lui lui, mang đến sự phát triển cho xung quanh đó. Trời vừa tối, mấy cửa tiệm bên ngoài đều bày sạp nhỏ. Chỗ nào cũng có tốp năm tốp ba người xúm lại ăn gì đó, rất nhiều người còn mặc trang phục quay phim. Đôi lúc nhìn vào sẽ khiến người ta có cảm giác xuyên qua thời gian, cũng hơi buồn cười. Hai người đi dọc theo phố ăn vài thứ, tản bộ đến 9 giờ. Lúc chuẩn bị ra về, Hoàng Uyển Thịnh nhận được một tin nhắn, hỏi Ân Dao: "Thời gian còn hơi sớm, mình dẫn cậu đi chơi một chút nha, chỉ là sẽ hơi trễ, cậu có ghét không?" "Đi đâu?" Hoàng Uyển Thịnh cũng không nói, chỉ cười trừ. Ân Dao hiểu ra ngay: "Biết rồi, đi thôi" Nơi đó không xa, ngay con phố đối diện. Thật ra là Hoàng Uyển Thịnh đi gặp bạn trai, từ sau hôm Quốc tế thiếu nhi đến giờ hai người còn chưa gặp nhau. Không phải ở đoàn phim thì cũng là đi tuyên truyền, thời gian luôn chéo nhau. Cho nên tối nay có Ân Dao ở đây, cô ấy không muốn lỡ mất cơ hội này. Chẳng qua, hiện tại hai người không công khai, cô ấy bất đắc dĩ dùng danh nghĩa đi gặp mặt đồng nghiệp trước đó cùng hợp tác, tiện thể gặp gỡ làm quen đạo diễn và nhà sản xuất. Phòng bao rất lớn, khá đông người. Nhìn qua có vẻ là chúc mừng phim đóng máy, có người thì hát, có người thì nói chuyện phiếm. Trong phòng bao ồn ào huyên náo, ánh sáng lung linh. Trên màn hình đang phát một bản tình ca, giọng nữ rất trong, giọng hát du dương bay bổng. Ân Dao nhìn thoáng qua, không quen ai cả. Tầm mắt của cô đảo một vòng, thình lình dừng ở góc bên trái.