Ai Sợ Ai - Quân Ước
Chương 14
"Làm sao em biết anh không nhớ em?"
Hành động bất thình lình này của Ân Dao khiến Tiêu Việt thật sự không kịp phòng bị. Lúc lùi về phía sau chân anh đụng vào thanh chặn đáy cửa, thậm chí có hơi lảo đảo. Ân Dao cảm thấy môi anh vừa nóng bỏng lại mềm mại. Cô nếm được mùi vị cà phê và đồng tình với lời đánh giá của anh - "Ngon mà".
Cô nghĩ Tiêu Việt không ghét bị hôn vì anh cũng chẳng chối từ. Thậm chí sau đó còn đáp lại, không chỉ cúi đầu để vừa với chiều cao của cô mà còn nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Ngay lập tức, Ân Dao giơ tay lên ôm cổ Tiêu Việt, cô kề sát vào anh hơn. Bờ môi anh ướt át, hương vị trên cơ thể thanh mát sạch sẽ và nhiệt độ làn da sau cổ anh đang từ từ tăng lên.
Cô muốn cảm nhận hết thảy của anh.
Buổi hẹn hò đêm nay, mãi đến thời khắc này Ân Dao mới cảm thấy rằng không phí hoài, bù đắp cho phần cô ngủ quên trong rạp phim.
Khắp khu làm việc vắng vẻ tĩnh lặng, bởi thế mà tiếng thở gấp gáp càng nghe rõ ràng hơn, ủ thành một bầu không khí vô cùng kiều diễm. Đây ắt hẳn là chuyện càn rỡ nhất mà Ân Dao từng làm ở nơi này. Làm càn xong, cô chậm chậm cúi đầu, dựa vào khung cửa bên kia, hai gò má còn chưa hết ửng hồng, trong con ngươi như đẫm chút sương mù ẩm ướt. Mà tay cô vẫn đang nắm mắt kính của Tiêu Việt, tựa như đang cầm chiến lợi phẩm.
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào anh, ý tứ trong mắt cô rất phong phú. Nếu như phải bóc tách một phen, ước chừng sẽ là ba phần tinh ranh thỏa mãn, ba phần khiêu khích tiến lên, còn lại bốn phần đều là hớn hở vui mừng. Giá mà cô tỉ mỉ thêm một ít sẽ có thể thấy tai Tiêu Việt hơi đỏ lên, chỉ sợ lúc ấy cô sẽ càng thêm đắc ý.
Sau khi nhịp thở bình ổn trở lại, Ân Dao mới đưa mắt kính cho anh: "Trả anh này".
Tiêu Việt không nhận, cô liền nhét vào túi quần anh, nhưng tay bị anh bắt được. Tưởng đâu anh muốn trả thù, nào ngờ anh chỉ véo nhẹ ngón tay cô.
"Tôi đi đây." Giọng nói có phần nghiêm túc.
Ân Dao cũng lập tức ngưng đùa: "Được, tôi gọi xe giúp anh."
Cô nói vậy rồi mặc kệ anh có từ chối hay không đã gọi xe cho anh. Tiễn người xuống lầu, sau khi nói lời tạm biệt, cô nhìn anh đi xa khỏi cửa, bóng hình anh hòa vào trong màn đêm.
Ân Dao xoay người lên lầu, vừa đi tới chỗ bậc thang lại bất ngờ nghe được một tiếng: "Ân Dao."
Cô bỗng ngẩn ngơ quay người, Tiêu Việt đột nhiên vòng về. Anh đứng ở ngoài cửa cảm ứng, cửa tự động mở ra. Vẫn là gương mặt khôi ngô ấy, anh khẽ nhếch đuôi mày và nói: "Em có thể gọi điện cho tôi."
Không cần anh bảo thì Ân Dao cũng nhất định sẽ làm như vậy. Nhưng thời khắc này, đó không phải điều mà cô quan tâm. Cô ngạc nhiên vì Tiêu Việt vừa gọi tên cô.
Đây là lần đầu tiên.
Ân Dao bước xuống bậc thang, gật đầu với anh: "Được."
Ngoài cửa, Tiêu Việt không nán lại lâu, anh nhận được câu trả lời thì đi ngay. Cửa cảm ứng khép lại lần nữa.
Mấy ngày này với Ân Dao mà nói, vốn dĩ có thể sẽ phải trải qua một đoạn thời gian khá tệ. Nhưng vì Tiêu Việt, hầu như cô không nghĩ tới Lương Tân Nam, cũng ngăn cách toàn bộ tin tức hôn lễ của anh ta. Thời đại này, độ hot rất nhanh mà giảm nhiệt cũng nhanh. Chủ đề sốt dẻo thay đổi mỗi ngày, thay đổi tới tấp, một tuần sau đó không còn thấy người nào bàn tán về quan hệ thông gia hai nhà Lương - Bạch nữa. Chỉ là nghi vấn yêu đương của Tiểu hoa Trình Di Mặc trở thành tin tức trang bìa.
Ban đầu Ân Dao biết được việc này là vào lúc ăn cơm trưa, vô tình nghe Đinh Đinh và hai trợ lý chụp ảnh nói chuyện phiếm. Nhưng cô không để tâm lắm, cũng không có hứng thú. Dù sao thì quan hệ giữa cô với Trình Di Mặc chỉ vỏn vẹn có lần chụp ảnh trước đó. Về sau Trình Di Mặc có chủ động theo dõi Weibo của cô, Tiết Phùng Phùng thay cô follow ngược lại. Chỉ là Ân Dao cũng có tài khoản riêng, có điều không có xác minh tên tuổi của cô. Cho nên đối với hành động của cô ta, Ân Dao cũng không cảm kích.
Scandal của Trình Di Mặc lên men chừng mấy ngày, Ân Dao mới muộn màng phát hiện một đương sự khác mà cô cũng quen trong câu chuyện bát quái này - nam diễn viên đang hot, Lăng Phàm.
Đối với Ân Dao, anh ta còn một thân phận khác - bạn trai của Hoàng Uyển Thịnh.
Nhà báo chụp ảnh gương mặt rất mơ hồ, nhìn kỹ có thể nhận ra đúng thật là Trình Di Mặc, nhưng đằng trai thì chỉ thấy bóng lưng. Có người dựa vào trang phục người đàn ông mặc hôm đó mà bới móc thành một làn sóng, rồi tập trung mục tiêu vào Lăng Phàm. Nam nữ chính đều là diễn viên nổi tiếng nên độ quan tâm tất nhiên không thể thấp được. Thời sự tin tức đưa tin liên tục mỗi ngày. Vài bữa sau, Trình Di Mặc và Lăng Phàm lần lượt đứng ra bác bỏ tin đồn. Cách giải quyết vấn đề rất thống nhất, chỉ nói là bạn bè. Cộng đồng mạng tranh cãi om sòm không ngừng nghỉ, thời gian trôi qua, chuyện không giải quyết được gì. Sau đó người ngoài nhắc tới, cũng chỉ nói Trình Di Mặc đã từng là người tình tin đồn của Lăng Phàm.
Từ đầu đến cuối, Ân Dao không hề thấy tên Hoàng Uyển Thịnh xuất hiện trong trọng tâm câu chuyện. Weibo của cô ấy một tuần gần đây chưa cập nhật, vòng bạn bè cũng vậy. Ân Dao lo lắng, muốn hỏi một câu, lại nghĩ đến có lẽ cô ấy đã chịu đựng rất nhiều lời thăm hỏi kiểu đó.
Đầu tháng mười một, nhiệt độ không khí Bắc Kinh chợt giảm xuống. Hoàng Uyển Thịnh mới đóng máy một bộ phim, từ Hạ Môn trở về. Chạng vạng Ân Dao nhận được tin nhắn. Buổi tối cô lái xe ra sân bay đón cô ấy. Trời mưa rả rích, khí lạnh bao trùm. Ân Dao đón được người, trông thấy cô ấy gầy đi không ít, sắc mặt mệt mỏi.
Hoàng Uyển Thịnh lên xe liền đưa cho Ân Dao chiếc hộp: "Quà cho cậu"
Cô ấy luôn luôn như vậy, thường thì chỉ cần đóng phim ở địa điểm mới sẽ xách theo chút gì đó về.
Đưa Hoàng Uyển Thịnh tới nhà, Ân Dao không đi ngay. Cô cũng không biết Hoàng Uyển Thịnh nghĩ thế nào mà buổi tối đòi phải nấu mì sa trà cho cô, ngay cả nước sốt cũng chuẩn bị đầy đủ hết.
Ân Dao nhìn cô ấy nấu mì trong phòng bếp, mỗi một động tác đều dịu dàng động lòng người. Cô nghĩ đầu óc Lăng Phàm chắc là bị thủng rồi.
Mì làm xong, Ân Dao ngồi trên bàn ăn, Hoàng Uyển Thịnh ngồi đối diện nhìn. Cô ấy trước giờ ý chí kiên định, thời điểm này chắc chắn sẽ không ăn thêm bất kỳ thứ gì.
Chờ Ân Dao ăn được một nửa, Hoàng Uyển Thịnh mở miệng: "Sao cậu không hỏi mình chút nào?"
Ân Dao ngẩng đầu: "Cậu muốn nói sao? Không muốn nói thì thôi đi."
"Trước mặt cậu thì có cái gì không muốn nói chứ?" Sắc mặt của Hoàng Uyển Thịnh cũng không mấy nặng nề, thậm chí còn nở nụ cười:"Chắc chắn cậu đoán được, cũng không phải chuyện gì to tát, chia tay mà thôi."
"Mấy thứ tin tức giải trí kia là thật?"
"Ai mà biết" Hoàng Uyển Thịnh cười cười: "Khả năng diễn xuất của anh ta đã từng được đạo diễn Trương khen ngợi, lừa mình chưa hẳn đã khó. Đến mình cũng phải tốn sức để nhận biết, lúc đóng phim cùng anh ta đã thỏa lòng rồi, bên ngoài phim thì bỏ đi, mình sợ mệt mỏi lắm."
Cô ấy nghĩ thông suốt như vậy, Ân Dao cũng không còn gì để nói. Dù sao kinh nghiệm cuộc sống của cô không đủ để chỉ dạy Hoàng Uyển Thịnh, khả năng an ủi người ta lại không được tốt lắm. Sau đó cô liền cắm cúi ăn mì.
Hoàng Uyển Thịnh nhìn cô một hồi, rồi hỏi: "Ngon vậy sao?"
"Tạm được."
"Gần đây cậu thế nào? Không có chuyện gì muốn nói với mình hả?"
Với Ân Dao mà nói, Tiết Phùng Phùng là bạn bè cũng là cô giáo luôn thúc giục cô tiến lên. Hoàng Uyển Thịnh thì thuộc về một loại khác, cô ấy thường không phán xét, chỉ bằng lòng tiếp nhận. Ở trước mặt cô ấy, Ân Dao luôn thật thà thẳng thắn. Chuyện Tiêu Việt cô cũng không có ý định giấu giếm cô ấy. Nhưng bây giờ mà nói chuyện này hiển nhiên không thích hợp, cho nên không đề cập.
Họ lại chuyển chủ đề tán gẫu.
Ân Dao nói: "Quên nói với cậu, cậu đoán không sai."
"Cái gì?"
"Tạ Vân Châu..." Cô dừng lại rồi gượng gạo đổi cách xưng hô: "Anh mình, thời gian trước tới nhà mình."
Hoàng Uyển Thịnh lập tức hiểu ra: "Mình nói rồi, hai người các cậu tính tình cứng đầu, người xuống bậc thang trước nhất định là anh ấy."
Ân Dao nói: "Cậu không thấy dáng vẻ anh ấy lúc đó đâu."
"Dáng vẻ gì?"
"Không thể nào miêu tả được, như kiểu đang xem xét hạng mục xóa đói giảm nghèo í, cậu tự tưởng tượng thử đi."
Hoàng Uyển Thịnh nghe xong thì bật cười, "Khoa trương vậy à? Mình không tưởng tượng ra được. Nhưng cảm giác anh cậu rất thú vị, tuy nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hủ."
"Nếu cậu sống chung với anh ấy thì mới biết, không phải chỉ đơn giản là nói năng chua ngoa thôi đâu. Miệng anh ấy xấu xa khắc nghiệt hơn mình gấp trăm lần, có thể mỉa mai cậu tới mức mất niềm tin vào cuộc đời."
Hoàng Uyển Thịnh cười nói: "Cậu nói vậy làm cho mình tò mò quá"
Ân Dao thấy cô ấy hình như vui vẻ hơn, cô nói: "Có cơ hội sẽ để cậu tự trải nghiệm thử."
Mười giờ tối, Ân Dao rời khỏi nhà Hoàng Uyển Thịnh. Cô lấy xe, vừa ngồi vào liền lấy chiếc túi đang đặt ở ghế phụ. Cô tìm điện thoại, quả nhiên có tin nhắn mới.
Ân Dao ngồi trong xe hồi âm: Ban nãy em ở nhà bạn, điện thoại để trong xe.
Tin nhắn gửi rồi, cô cũng không đi, xe vẫn dừng ở chỗ cũ.
Chờ một hai phút, có tin nhắn mới gửi đến.
Tiêu Việt: Bạn gì?
Dạo này bọn họ tán gẫu thường xuyên, hầu như mỗi ngày đều liên lạc, giọng điệu trò chuyện đã thân thuộc hơn rất nhiều.
Ân Dao trả lời: Bạn nữ.
Tiêu Việt: Hiểu rồi.
Trong lúc nói chuyện phiếm mà lại chỉ đáp hai chữ như thế, rất dễ có thể kết thúc câu chuyện. Ân Dao suýt nữa thì hỏi: "Anh hiểu cái gì chứ?"
Nhưng vào lúc này, anh gọi tới.
Lúc vừa kết nối, đầu bên kia vô cùng ồn ào, có rất nhiều người nói chuyện, xen lẫn giai điệu bài hát gần đây đang thịnh hành trên mạng, còn có tiếng tranh cãi không rõ lắm. Nhưng sau đó những âm thanh này xa dần, rồi nhanh chóng biến mất.
Ân Dao nói: "Anh đang ở đâu? Vừa nãy ầm ĩ quá."
"Ở bên ngoài, đang ăn khuya, bây giờ anh đi ra."
Ân Dao không biết anh tìm nơi nào gọi điện thoại, nhưng nghe rất rõ còn có tiếng gió thổi nhè nhẹ.
Cô hỏi một câu trêu anh: "Anh có thể ăn khuya sao? Không sợ mập hả?"
Trước đây bọn họ đã từng nói tới vấn đề này, về chuyện diễn viên giảm cân. Khi đó Tiêu Việt hỏi lại: "Cô thấy tôi cần giảm sao?".
Lúc ấy, vẻ như anh không để tâm đến lời cô, trái lại lần này trả lời rất rõ ràng: "Anh không mập, anh có vận động."
Ái chà, hình như hiểu lầm ý cô rồi.
"Em biết mà." Ân Dao cười nói: "Em có nói anh mập đâu, anh gấp cái gì."
Dường như Tiêu Việt có hơi cạn lời, anh không tiếp tục chủ đề này nữa mà hỏi: "Hôm nay em kết thúc công việc khuya lắm à?"
"Đâu có." Ân Dao đáp: "Hôm nay không muộn lắm, trời chưa tối thì đã xong rồi."
"Vậy Weibo của em..."
Ân Dao nhạy bén bắt được trọng điểm: "Anh xem Weibo của em hả?"
"..."
Trong điện thoại lặng im, anh không trả lời.
Không khí có chút xấu hổ.
Ân Dao biết Tiêu Việt chắc chắn sẽ không thừa nhận với cô, có điều chứng cứ đầy đủ như vậy, cũng không cần anh thừa nhận. Cô muốn cười lắm nhưng ráng nhịn: "Weibo đó không phải em dùng, là Tiết Phùng Phùng quản lý. Đừng nói chị ấy lại đăng tin hậu trường em chụp ảnh lúc đêm hôm nhé". Cô nói toẹt ra cho anh biết: "Giả đó, không phải hôm nay đâu."
Cái tên Tiết Phùng Phùng này, không phải lần đầu tiên Tiêu Việt nghe cô nhắc tới, anh biết đó là người cộng sự của cô.
"Chị ấy toàn làm kiểu đó, sau này anh đừng xem cái Weibo ấy nữa." Ân Dao nói: "Em chưa lên đó bao giờ." Ngừng một xíu rồi cô hỏi: "Chắc anh không follow em đâu nhỉ?"
Tiêu Việt hơi khựng lại, anh thoáng cau mày: "Không có." Giọng nói và tâm trạng anh y chang nhau, tự dưng tuột dốc.
Cơ mà Ân Dao không nghe thấy, cô nói tiếp: "Vậy thì hay rồi, anh follow, em cũng không biết. Bây giờ ngay cả mật khẩu em cũng quên rồi, không có cách nào follow lại anh đâu."
Tiêu Việt nghe xong liền ý thức được anh hiểu nhầm Ân Dao, không phải cô có ý đó giống như anh nghĩ. Trong lòng lại chuyển biến tốt hơn, anh ừ nói: "Anh biết rồi."
"Ừm." Ân Dao cũng lên tiếng.
Hai người bỗng nhiên ngừng nói chuyện, trong điện thoại có vài giây lặng im.
Ân Dao nghĩ ngợi rồi bảo: "Chừng nào thì anh về?"
"Vẫn chưa thể xác định, có lẽ không nhanh đâu." Bộ phim này cảnh quay của Tiêu Việt khá nhiều, gần đây bởi vì có diễn viên xin nghỉ để chạy tuyên truyền, tiến độ đoàn phim bị chậm lại, chịu ảnh hưởng không chỉ một mình anh.
Tiêu Việt chờ giây lát, không nghe cô đáp. Gió lại lớn hơn. Anh xoay người đưa lưng về phía đầu gió, giơ tay lên che mic: "Ân Dao?"
"Hả?"
Lạ thay, mỗi khi anh gọi tên cô đều khiến lòng cô rung động.
"Sao em không nói chuyện?" Anh bất giác nhíu mày, giọng nói có hơi rầu rĩ.
"Không thì thế nào, vốn tưởng anh sẽ nhanh quay xong, nhiều ngày trôi qua rồi." Ân Dao cố ý nói: "Anh cũng không nhớ em."
Câu này vừa dứt, thì bị tiếng còi xe đằng sau làm bất ngờ. Cô vừa lái ra khỏi chỗ đậu xe, nhưng chưa đi, lúc nãy đã chú ý phía sau không có xe. Bây giờ không biết làm sao lại nhảy ra một chiếc, cô chắn người ta rồi.
Ân Dao nhanh chóng nhường đường, vội nói cho Tiêu Việt: "Không nói nữa, giờ em phải lái xe ra ngoài, tối em tìm anh nữa."
Cô cúp điện thoại, lái xe đi.
Sau khi trở về, đậu xe xong xuôi mới rảnh tay cầm điện thoại.
Ân Dao đi vào thang máy, cúi đầu mở di động, thấy một tin nhắn chưa đọc:
Làm sao em biết anh không nhớ em?
__________
**Mì sa trà - đặc sản Hạ Môn.
Truyện khác cùng thể loại
248 chương
41 chương
27 chương
68 chương
42 chương