Cuối tuần, Giang Lục Nhân cùng đi shopping với Uông Chu Duyệt, mặc dù lý do chính là Uông Chu Duyệt vô cùng phấn khích muốn chúc mừng và cổ vũ cho biểu hiện tuyệt với của Giang Lục Nhân trên sân khấu. Thế nhưng, Giang Lục Nhân cũng không muốn nhận lời, dù sao cũng không đạt được giải thưởng gì để “Cảm ơn Tổ quốc, cảm ơn cha mẹ.”, thế nhưng cô cũng không tiện mở mồm nói ra suy nghĩ của mình. Vì nếu cô thực lòng nói ra suy nghĩ đó, dường như lại có vẻ rất giả dối, giống như một học sinh ưu tú nhất lớp nào đó luôn miệng mở miệng ra là nói “Lần này kết quả thi của mình chắc là không tốt đâu, mình làm bài không tốt lắm.”, cuối cùng kết quả kỳ thi của người đó vẫn tốt như thường; hay giống như một môt cô nàng gầy dơ xương luôn gào thét: “Mình lại tăng cân rồi, mình béo quá.”, trừ việc khiến cho tất cả người xem đều cảm thấy chán ghét, thì còn làm được cái gì đây. Thế nên, người ta nói gì thì kệ người ta, không nhất thiết cứ phải nói ra suy nghĩ của bản thân. Vì dù có nói ra, đối phương cũng đâu thay đổi quan điểm, ngược lại khiến bản thân trở thành kẻ độc tài, nhất định bắt người khác phải thay đổi theo suy nghĩ của mình. Uông Chu Duyệt nhất quyết rút toàn bộ tiền tiết kiệm trong ngân hàng ra, để bao mọi chi phí liên hoan, Giang Lục Nhân tỏ ra vô cùng thụ sủng nhược kinh trước những biểu hiện liên tục phấn khích nghiêm trọng của Uông Chu Duyệt. Uông Chu Duyệt kéo Giang Lục Nhân đến cửa hàng bán điện thoại di động, cô nàng chạy thẳng đến trước mặt nhân viên bán hàng, xem hết cái này đến cái kia. Nhân viên bán hàng cũng rất nhiệt tình, lôi hết máy này đến máy khác ra cho cô xem, giới thiệu từ công năng, đến thương hiệu, phục vụ vô cùng chuyên nghiệp. Uông Chu Duyệt đưa ra rất nhiều yêu cầu, kiểm tra hết cái này đến cái kia, sau đó đòi đích thân dùng thử một chút. Giang Lục Nhân tỏ ra rất bất đắc dĩ, khi mua sắm cô không để ý quá nhiều thứ, chỉ cần công năng sử dụng không tồi là được. Uông Chu Duyệt đúng là khó chiều mà, yêu cầu của cô nàng nhiều như muốn đòi mạng vậy. - Không biết em còn có yêu cầu gì nữa không? Nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình chào hỏi. Uông Chu Duyệt phất tay: - Em xem những chỗ khác một chút, xem có gì hay hơn không, sau đó sẽ quay lại mua. - Được thôi. Giang Lục Nhân thấy điệu bộ nhẫn nhịn của nhân viên phục vụ đó, liền kéo Uông Chu Duyệt ra ngoài. - Cậu thật chẳng tử tế chút nào, lại nói, không phải cậu thích nhất hãng Sharp sao, sao lại không mua? - Đúng vậy, tớ thật sự rất thích. Khi đi đến bên kia, Uông Chu Duyệt rất buồn bực, đang nhớ đến một cái máy khác của Samsung, không đắt bằng, để Giang Lục Nhân xem có được không. - Vì sao? - Tớ sợ giá quá đắt, cậu dùng một thời gian là hỏng ngay. - Điện thoại của mình thật sự hỏng mất rồi. Uông Chu Duyệt cầm di động, bấm bấm, nhưng biều cảm lại rất vui vẻ nhé: - Nhưng tớ vẫn rất trân trọng nó nhé, đầy đủ chức năng, muốn vứt thế nào thì vứt, không tồi, không tồi… Giang Lục Nhân lắc đầu: - Không thể hiểu nổi. - Bởi vì mình vẫn thích dùng Sharp. - Lại càng không thể hiểu nổi. - Vì Sharp là một thương hiệu từ Nhật Bản, không thể lúc nào cũng làm giàu cho Nhật Bản thế được. Mọi người đều ca ngợi đất nước ta rộng lớn như thế nào, trên các diễn đàn, nghe nói Nhật Bản luôn khinh thường nước ta không mạnh bằng bọn họ, chúng ta có nhỏ hơn họ đâu. Nhật Bản là một cường quốc đứng thứ ba trên thế giới, đứng đầu châu Á, cho nên mới dám coi thường chúng ta. Chúng ta cũng đâu lạc hậu, sao có thể cứ đưa tiền cho họ được. Chi phí cho quân sự của Nhật Bản trong hai năm cũng bằng chi phí sinh hoạt của cả Trung Quốc trong một năm. Tớ chỉ là một người dân nhỏ bé, không ra trận đánh giặc được, không dám nói đến chuyện yêu nước, nhưng ít nhất tớ vẫn làm được việc này. Giang Lục Nhân cười cười: - Không tồi, cậu mà có thể nghĩ như vậy cơ đấy. Nhưng số đông đều sử dụng, một mình cậu thì làm được gì, người ta luôn hô hào căm thù Nhật Bản, nhưng vẫn mua hàng hóa của họ đấy thôi. - Đâu, cậu xem Hàn Quốc và Đức ấy, họ không thích Nhật Bản, họ dùng hàng nội địa nhé. Ở thời bình như hiện nay, yêu nước là phải dùng hàng nội địa. GiangLục Nhân lắc đầu, muốn làm một người dân yêu nước cũng thật khó biết bao, vừa muốn chống lại các quốc gia khác, lại muốn đất nước mình không thua kém bất kỳ cường quốc năm châu nào. - Sau này, tớ sẽ mở một công ty của riêng tớ, để sản xuất tất cả các mặt hàng nội địa có chất lượng cao, lúc đó cậu cứ về quản lý cho tớ nhé. - Được ngay. Uông Chu Duyệt vô cùng phấn khích: - Xưởng sản xuất của cậu nhất định sẽ sản xuất ra những sản phẩm có chất lượng tốt nhất … Được rồi, cứ YY đi, vui vẻ một chút đâu có sao, có ai đánh thuế mơ đâu cơ chứ. Ngày trước bọn cô thích nhất là mua xổ số, chưa mua đã tưởng tượng “Tớ muốn trúng 100 ngàn, không biết lúc có tiền sẽ tiêu như thế nào nhỉ.”, nhưng đến khi các cô mua 10 lần, mất một đống tiền, mà vẫn chưa trúng, vì vậy đành thôi… Cứ nhìn xem, Thượng Đế rất yêu thương các cô nhé, biết các cô không biết tiêu thế nào cho hết tiền, nên có cho các cô trúng đâu. Sau khi mua điện thoại di động xong, tâm tình của Uông Chu Duyệt cũng không tồi, chẳng thèm bận tâm đến chiếc di động đó đắt như thế nào. Họ đến trung tâm tâm vui chơi nổi tiếng “Big Gamer”, Uông Chu Duyệt tỏ ra rất tinh vi, bảo Giang Lục Nhân cứ chơi thoải mái đi, mọi chi phí sẽ do cô nàng bao. Giang Lục Nhân cũng chẳng có hứng thú mấy, nhưng bị Uông Chu Duyệt nài ép. Thực ra có một bí mật nho nhỏ mà Uông Chu Duyệt chưa bao giờ nói với Giang Lục Nhân. Mỗi khi Giang Lục Nhân bước lên sân khấu, dù ở bất kỳ thời điểm nào, dường như trên thế gian chỉ tồn tại một mình cô ấy, tất cả mọi người xung quanh đều sẽ trở thành bối cảnh phụ họa. Không phủ nhận đó là vì sự hâm mộ của Uông Chu Duyệt đối với Giang Lục Nhân, nên khi cô đứng dưới khán đài, cô dường như cảm nhận được câu nói: “Đây là sân khấu của tôi, hãy nhìn tôi đây.” Giống như bây giờ, Giang Lục Nhân đang khiêu vũ theo nhịp điệu. Thẩm âm của Giang Lục Nhân cực kỳ tốt, lại còn có mỹ cảm, nên không bao giờ sai nhịp. Một người như vậy, luôn hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng e là cô nàng không bao giờ tự nhận ra điều đó. Mấy trò chơi chán chết, không bao giờ đủ để Giang Lục Nhân cảm thấy hứng thú. Uông Chu Duyệt cứng rắn bắt Giang Lục Nhân chơi truợt băng, Giang Lục Nhân không hề tình nguyện, giày ở đây chỉ cần nghĩ đến có rất nhiều người từng đi, từ bản năng của cô tự nhiên kháng cự, nhưng vì Uông Chu Duyệt quá mạnh mẽ, nhất định bắt Giang Lục Nhân ra sân băng, nếu không cô nàng sẽ tuyệt giao. Uông Chu Duyệt đứng trên lan can, cô là một người rất cẩn thận, cô không được như Giang Lục Nhân, nên ở bên một người như vậy, bản năng của cô vừa cảm thấy hâm mộ và thích thú. Giang Lục Nhân thay giầy, thử một chút, sau đó lao thẳng ra sân trượt, động tác của cô rất liền mạch dứt khoát, không hề nhăn nhó chút nào. Mái tóc dài bay bay kết hợp với động tác vô cùng tiêu sái, khiến cô trở nên khí phách hơn những nữ sinh bình thường, nhưng nếu so với con trai lại yếu đuối hơn một chút, nhưng không hề tầm thường. Chiếc váy màu xanh da lam nhạt của cô như một dấu chấm, lướt từ bên này qua bên kia, như đang lưu lại dấu ấn của riêng cô. Sau vài vòng, không ít người dừng lại để nhìn Giang Lục Nhân di chuyển. Đây không phải lần đầu tiên Uông Chu Duyệt nhìn thấy Giang Lục Nhân trượt băng, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đều khiến người xem xúc động đến không thể nói lên lời, vừa tự do, tiêu sái, đẹp đẽ, vừa xúc động tâm hồn. Uông Chu Duyệt chậm rãi thưởng thức, nhìn Giang Lục Nhân giơ tay nhấc chân một cách vô cùng thoải mái, như một cơn gió thanh nhã mát lạnh, thấm vào ruột gan. Hướng Tư Gia và Kỷ Thành Minh đứng một bên, cô tựa cằm, nhìn Giang Lục Nhân đang tự do thoải mái trượt băng, vô tình nói: - Em không thích cô ấy. Kỷ Thành Minh vuốt tóc Hướng Tư Gia: - Sao vậy? Ngữ khí không hề bất đồng, trên mặt anh còn có ý cười. - Em luôn cảm thấy cô ấy là đối thủ duy nhất của em, em thật sự muốn bằng chính thực lực của mình, một lần thôi, chiến thắng cô ấy. Cô xoay người nhìn thoáng quan anh, không biết là đang ám chỉ điều gì. - Kết quả không phải là quan trọng nhất sao? Cô lắc đầu: - Anh biết em không thích nhất cô ấy ở điểm nào không? Kỷ Thành Minh lắc đầu, bất đắc dĩ thưởng thức thái độ của hai cô bé này. - Em ghét nhất cô ấy ở chỗ, em thật sự coi cô ấy là đối thủ của em, cô ấy lại chẳng hề phật ý, thật sự khiến em rất bất bình. Kỷ Thành Minh nở nụ cuời, anh đi sang chỗ khác, cầm một vật gì đó trong tay. Giang Lục Nhân luôn trượt với tốc độ rất nhanh, lại luôn nhanh chóng chuyển hướng, cô vừa trượt về phía bên này chỉ trong nháy mắt, Kỷ Thành Minh ném vật trong tay về phía cô. Một chân cô vẫn đặt xuống đất, một chân di chuyển rất nhanh, cả cơ thể lao theo quán tính đập mạnh xuống đất. Uông Chu Duyệt lập tức xông lên, đỡ Giang Lục Nhân đang đau đớn dậy: - Làm sao vậy? Có đau không? Giang Lục Nhân bị Uông Chu Duyệt đỡ dậy, nói: - Tớ không sao. Nói xong ánh mắt cô di chuyển về phía Kỷ Thành Minh và Hướng Tư Gia. - Thật khéo. Hướng Tư Gia nở nụ cười quyến rũ. - Tiếc rằng lời chào không đúng lúc lắm. - Không sao đâu. Giang Lục Nhân nhìn thoáng qua Kỷ Thành Minh đứng phía sau, kéo Uông Chu Duyệt: - Chúng ta đi thôi. Cả dọc đường về, Uông Chu Duyệt đều vừa đi vừa tự trách. Kỷ Thành Minh giương mắt, nhìn theo bóng dáng cô, rõ ràng là đau đến thế, trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt đầy áp lực, nhưng vẫn giả vờ cười, thật đầy ý tứ. Hướng Tư Gia vỗ anh: - Hình như hơi quá đáng đấy? - Không phải em không thích cô ấy à? - Em không thích thì anh không vui à? - Em nói đi đâu thế? - Không biết. - Vậy đừng nên suy nghĩ bậy bạ, trong lòng anh, em là người tuyệt vời nhất, không cần phải so sánh với bất kỳ ai.