Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn
Chương 11
Đàm Duy nghe Tiểu Băng nói vậy, lòng vô cùng bất an, anh biết Tiểu Băng đang đùa nhưng mấy từ ngữ mới mẻ này của cô thực làm anh phiền lòng. Mấy khách hàng của cô rốt cuộc là hạng người gì vậy?
Kể từ khi Tiểu Băng đi làm bảo hiểm đến nay, có vẻ như đã học được không ít những từ mới kỳ quái, đều là liên quan đến chuyện nam nữ hoan ái, gì mà “tắm uyên ương”, “hai vua hai hậu”, “3P”, “chơi giả làm thật”, vân vân và vân vân, cứ từ này nối từ kia. Nếu như anh hỏi cô học từ ai, Tiểu Băng liền cười anh: “Đồ ngốc, còn phải học sao? Đường cái ngõ hẻm đâu đâu cũng nói mấy từ này, ngoài anh ra còn ai không biết nữa?”
Anh nhớ tới lời của Thường Thắng ngày đó: “Đã “ra khơi” rồi, sao còn có thể không bị “ướt giày”?” Nếu nói rằng đàn ông “ra khơi” rất dễ “ướt giày”, vậy đối với phụ nữ chuyện đó lại càng dễ xảy ra, bởi vì đàn ông dù sao cũng phải có tiền có lực mới có thể sa ngã được, đúng không? Nhưng phụ nữ thì khác, phụ nữ có thể thực hiện “kinh doanh không vốn”, có tiền hay không tiền thì vẫn có thể trở nên hư hỏng. Phụ nữ cũng không cần phải mạnh mẽ làm gì, chỉ việc chờ đối phương mỏi mệt, ngồi mát ăn bát vàng, chính là phương sách “binh đến tướng chặn, nước lên đất che”, “một bà giữ cửa, vạn ông thân tàn”, một ngày hai mươi tư tiếng, muốn hư hỏng bao nhiêu lần thì có bấy nhiêu lần, không hề có giới hạn nào.
Anh cảm thấy bản thân nghĩ như vậy có chút bỉ ổi nhưng lại tự an ủi rằng: Mình nói vậy cũng chỉ là một khả năng mà thôi, không đồng nghĩa với việc Tiểu Băng là loại người như vậy. Tiểu Băng dường như vô tâm không để ý đến nỗi lòng của anh, hoan hỉ chạy vào trong nhà Tạ Di Hồng, cười nói ồn ào: “Đói rồi, đói rồi, có món gì ngon không?”
Tạ Di Hồng đã bày biện xong thức ăn trên bàn, thấy Tiểu Băng liền hướng về phía phòng khách, lớn tiếng gọi: “Thường Thắng, ăn cơm thôi!”
Thường Thắng đáp lại một tiếng rồi bước vào bếp, chào Tiểu Băng xong liền ngồi xuống bàn ăn cơm, Đàm Duy và Tạ Di Hồng cũng cùng ăn thêm một chút. Xong bữa, Thường Thắng đề nghị đánh mạt chược, nhưng ba người kia đều không có hứng, Thường Thắng đành thôi, buồn chán ngồi xem ti vi ở phòng khách. Tiểu Băng cùng Tạ Di Hồng trốn trong phòng ngủ thì thà thì thầm với nhau, vứt Đàm Duy có mỗi một mình qua một bên, anh đành phải ra phòng khách xem ti vi. Thường Thắng xem được một lát thì lăn ra ngủ, Đàm Duy cũng tắt ti vi, tới phòng của Tạ Di Hồng gọi Tiểu Băng về nhà.
Hai cô gái cùng lúc kêu to: “Về nhà làm gì? Hôm nay ở lại đây đi!”
Tạ Di Hồng nói với Đàm Duy: “Phòng của khách tôi đã dọn dẹp gọn gàng để các cậu ngủ, cậu còn muốn đi về sao? Cậu muốn về thì cứ về, Tiểu Băng sẽ ở đây. Phải không, Tiểu Băng?”
Tiểu Băng cũng kẻ xướng người họa: “Đúng đó, đúng đó, anh muốn về thì anh về đi, tối nay em không về đâu, sáng mai em phải đi gặp một khách hàng ở gần đây, từ chỗ này bắt xe số 5 đi hai bến là tới nơi.”
Anh nghe vậy, cũng quyết định qua đêm tại đây, nếu thế ngày mai Tiểu Băng có thể bớt được một quãng đường. Anh nói với Tiểu Băng: “Anh về phòng trước, em cũng nhanh về… nghỉ ngơi nhé!”
Tạ Di Hồng cười gian, nói: “Tiểu Băng, về “nghỉ ngơi” sớm chút, Đàm Duy đợi lâu cuống lắm rồi đó…” Sau đó hai cô gái cùng bật cười khanh khách.
Anh nghĩ mãi không hiểu có cái gì đáng cười, nhưng anh biết phụ nữ là thế, hễ tụ tập với nhau là ríu rít như cái chợ, chỉ cần hai hoặc hơn hai người phụ nữ ở cùng một chỗ là có chuyện. Phụ nữ đặc biệt thích cười cợt và đùa giỡn, như thể họ đang nắm giữ bí mật lớn nào đó mà họ không đời nào tiết lộ cho những gã đàn ông đang bị xoay mòng mòng biết. Anh cũng chẳng thèm để ý hai người đang cười cái gì, quay người đi về phía phòng ngủ cho khách, ngả lưng xuống giường đợi Tiểu Băng về “nghỉ ngơi”.
Vẫn còn may, Tiểu Băng không để anh đợi lâu, nhoáng cái đã về phòng, nói với vẻ bí hiểm: “Chúng mình đi tắm uyên ương đi!”
“Thế này không phải tốt rồi sao? Hai người họ, một chưa ngủ, một ở phòng khách, nếu chúng ta cùng đi vào nhà tắm một lúc… vậy họ nhất định sẽ tưởng chúng ta ở trong làm cái gì đó…”
“Họ biết thì anh sợ cái gì? Phải như thế thì mới kích thích. Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, có phải mèo mả gà đồng đâu…”
Anh nghe khẩu khí của Tiểu Băng như thể chuẩn bị vào bồn là làm tới nơi tới chốn, có chút e ngại, không chỉ sợ người khác nghe thấy mà còn sợ kỹ thuật không đủ để theo, muốn thoái thác nên nói: “Vợ chồng mình chẳng mang theo cái gì…”
Tiểu Băng bắt lấy tay anh, lôi về phía phòng tắm. “Di Hồng đã chuẩn bị cho chúng ta rồi, anh không cần cuống.”
Anh cùng Tiểu Băng đi về phía phòng tắm, có chút lơ đễnh nhìn đông ngó tây, sợ Tạ Di Hồng hoặc Thường Thắng nhìn thấy hai người đi tắm chung. Thật may, Thường Thắng đang ngủ ở phòng khách nhưng ti vi vẫn mở, chắc là kiểu người không có tiếng ồn thì không thể ngủ nổi. Không thấy Tạ Di Hồng đâu, có thể là trong bếp hoặc phòng ngủ. Anh cùng Tiểu Băng rón rén vào phòng tắm, đóng cửa lại, khóa kĩ, Tiểu Băng bắt đầu cởi quần áo của mình. Anh bị sự nhiệt tình của Tiểu Băng làm cho tan chảy, cũng không cần để tâm xem người ở bên ngoài nghĩ gì, nhanh chóng cởi quần áo, mở vòi nước ở phía trên bồn tắm.
Tiểu Băng nói: “Đợi chút, để em cọ rửa bồn tắm đã.”
Anh đợi không được. “Được rồi, khỏi cần tắm uyên ương gì nữa…”
“Phải tắm, phải tắm, khó khăn lắm mới có cơ hội được tắm uyên ương, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ?” Tiểu Băng cũng đã cởi sạch, tìm được một cái bàn chải, cúi người xuống kỳ cọ bồn tắm.
Anh vốn định giúp cô một tay nhưng vừa nhìn thấy thân hình trắng ngần của cô đang cúi xuống, liền kìm lòng không đặng, bước tới ôm lấy cô từ đằng sau. Tiểu Băng đánh rơi bàn chải, bồn tắm cũng không cọ rửa nữa, đứng thẳng người dậy, đưa tay ra sau bắt lấy anh đùa nghịch.
Lần này anh rất nhanh đưa Tiểu Băng lên tới cao trào, khiến anh vui sướng hơn cả khi chính mình lên đỉnh, chẳng biết là dây thần kinh bị chập ở đâu nữa.
Hai người nghỉ một lúc, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới ra khỏi phòng tắm. Vừa bước ra đã kinh ngạc phát hiện Tạ Di Hồng ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cửa, Đàm Duy đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ âm thanh trong phòng tắm vừa nãy ắt hẳn bị Tạ Di Hồng nghe hết cả rồi. Anh không biết cô ấy ngồi ở đó làm gì, đợi để đi vệ sinh sao? Anh biết nhà cô còn một phòng vệ sinh nữa, không có bồn tắm vòi sen gì nhưng vẫn có bồn cầu, vậy Tạ Di Hồng chắc là đang đợi ở ngoài để đi tắm rồi?
Tạ Di Hồng thấy hai người họ từ phòng tắm đi ra, đột nhiên có hứng thú ngắm nghía, đánh giá cả đôi, Đàm Duy vội vàng bỏ chạy về phòng nhưng Tiểu Băng không hề bối rối, còn ríu rít trò chuyện với Tạ Di Hồng, không biết là ai nói gì, chỉ nghe thấy hai người bật cười to. Trong lòng anh có chút hồ nghi, không biết họ lại đang bàn luận điều gì sau lưng anh, nhưng anh cảm thấy ngày hôm nay anh chẳng có điểm nào đáng bị đem ra cười nhạo cả, bởi vì biểu hiện của anh không tồi, hai lần khiến Tiểu Băng lên cao trào. Tiếng cười của họ tuyệt đối không mang hàm ý ngợi khen, rất có thể là đang nói chuyện hôm nay Tạ Di Hồng đã trêu chọc anh như thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
10 chương
111 chương
13 chương
4 chương
57 chương
28 chương
55 chương