Còn một tuần nữa là bắt đầu nhập học, bao nhiêu là việc khiến … ba Lâm mẹ Lâm lo lắng, dù luôn bận rộn nhưng bảo bối vẫn trong tầm tay, trong tầm mắt, nói chung vẫn giám sát được.
Mà giờ đây, không biết bao nhiêu tháng mới có thể gặp một lần, chưa kể những phát sinh chưa biết, thời gian về lại lùi lại. Dù sao dưới mắt ba mẹ dù bao nhiêu tuổi thì vẫn mãi là đứa con thơ bé bỏng, huống hồ Há An chỉ mười tám tuổi, cái tuổi mà cạm bẫy khắp nơi,
Kinh nghiệm của người này không thể truyền cho người kia, phương pháp dành cho người này cũng chưa chắc có thể áp dụng lên người khác, đôi khi có những vấn đề không thể giải thích hết bằng lời.
Cuộc sống này sẽ có va vấp, ngã rồi tự đứng dậy, nhưng mấy ai nói mạnh miệng lại không khỏi xót xa khi đó là con của mình, đứa bé mang nặng, đẻ đau, chăm lo từng chút,… Ba Lâm mẹ Lâm đã trải qua rất nhiều chông gai, nhưng làm sao để có thể truyền tải hết cho Hà An.
Vì vậy những ngày trước khi nhập học với Hà An vừa ngọt ngào vừa…. nhức đầu, hết ba Lâm đến mẹ LÂm thay nhau thủ thỉ bên tai, những lời mà có lẽ nhìu hơn mười tám năm qua cô từng nghe, thậm chí ba mẹ cô còn chơi trò lập lại những gì đã nói với mục tiêu mưa dầm thấm đất.
Hơ, thật là khinh khủng khiếp, tự dung cô lại ngẫm nghĩ có khi nào sau này có khi đi lấy chồng, bài ca về ngày mai này lại tiếp diễn hay không, ….mới nghĩ thôi mà Hà An đã thấy đau đầu,
Binh đến tướng đỡ, bất quá sau này cô chắc chắn phải bắt người nào đó gánh vác, mà lúc này chắc gì đã muốn yêu ai, ngày đó chắc cũng xa xôi lắm….
Thật sự nhiều sự việc ở đời, những tưởng xa xôi lắm lại gần như trước mắt, chỉ là những góc khuất có bị che lấp hay đơn thuần ta giả vờ như không biết mà thôi,
Ngày tụ trường cũng đến, ba Lâm mẹ Lâm thời gian này gần toàn bộ công việc đều giao cho nhân viên, con gái bảo bối cần được quan tâm hơn bao giờ hết. Lúc chở hai mẹ con Hà An đến trường, ba Lâm mang đồ đạc xuống, vội vả gởi xe.
Mẹ Lâm dẫn Hà An đến phòng đăng kí, thủ tục khá nhanh gọn, tạm thời các bậc phụ huynh thống nhất sẽ để Hà An, Họa Mi, Thanh Ngọc và Lê Minh ở kí túc xá thời gian một khóa, sau đó sẽ xem xét nhà trọ chuyển ra ngoài,
Các phụ huynh sợ các cô vừa đến Đại học lại ở nhà riêng sẽ làm loạn, ăn chơi tụ tập, mà để ở lâu thì ai cũng xót con gái, đơn giản là muốn các cô con gái có bài học về cuộc sống tập thể, về khó khăn trong tương lai,….
Vì vậy dù không ai muốn nhưng vẫn phải nghe lời, do vậy đồ đạc của các cô mỗi người cũng không quá nhiều, ba của Họa Mi đã mua sẳn nhà, hết một khóa tầm 2 tháng là cả bọn đồng loạt dọn ra ngoài sống, thời gian này thì chịu khó chen chúc, chịu đựng vậy,
Mặc dù học cùng khoa cùng lớp nhưng chỉ có Hà An và Hạo Mi may mắn ở cùng phòng, còn lại đều chia nhau ra. Thanh Ngọc và Lê Minh mặt mày bí xị, nhăn nhăn nhó nhó, giận dỗi giậm chân đùng đùng trở về phòng,
Hiện tại Hà An và Họa Mi đến sớm nhất, tranh thủ khong có ai hai cô chon ngay một giường hai tầng ngay phía gần cửa sổ, còn lại hai giường hai tầng một gần cửa ra vào, một gần nhà vệ sinh…..
Không gian thì bé xíu, chật hẹp, mỗi giường kèm một tủ nhựa bé bé, hai cô nhìn nhau bật cười, như vậy thì chắc để được mấy bộ quần áo, còn sách vở chỉ có thể để dười gầm giường,
Nhập gia tùy tục, Hà An và Họa Mi cùng nhau lau dọn tủ và giường, sap781 xếp đồ đạc sau cho gọn gàng nhất, chỉ để lại những gì cần thiết, còn lại Họa Mi mang xuống nhờ tài xế chở về ngôi nhà đã chuẩn bị trước, chịu khổ một thời gian vậy,
Các sinh viên có hai ngày để hoàn thành thủ tục nhập học, thường tân sinh viên thì đã hoàn thành ngày còn ngày đầu tiên, còn sinh viên các khóa sau thì sẽ từ từ, từ từ đăng kí sau.
Chưa đầy hai giờ các cô gái lại tập hợp đầy đủ, các phụ huynh còn dẫn đi ăn cơm. Mặc dù tâm trạng vẫn khá là phấn khích, nhưng do thức dậy từ sáng sớm nên các cô gái ai cũng đói bụng.
Trước đó ba Lâm mẹ Lâm đã yêu cầu được mời cơm, bà mẹ Họa Mi đã mua sẳn nhà, sau này lại cho con gái mình ở cùng, dù rằng chắc chắn sẽ trả sinh hoạt phí đầy đủ nhưng cũng nên thể hiện một chút, không thể thấy người ta giàu mà lợi dụng. Bạn bè có thể sống với nhau cả đời chủ yếu là do cách ăn ở, cư xử.
Những lúc hoạn nạn mới biết ai là bạn, hiện tại chưa biết thế nào nhưng Hà An luôn hiểu một nguyên tắc thuộc nằm lòng từ bé là phải nhân hậu, tuy nhiên không được nhu nhược, khi cần phải dứt khoát, từ bé ba Lâm mẹ Lâm đã nghiêm cấm tuyệt đối hành động bắt nạt những vật nuôi,
Vị vậy dù ít dù nhiều Hà An rất ác cảm với cái ác, cái xấu, nhưng cô cũng không dễ bị lợi dụng, khi cần thiết cô sẽ ra mặt, đưa ra ý kiến, còn vì mục đích cá nhân mà nhở vả thì không bao giờ cô quan tâm.
Phòng ăn đã được đặt trước vài ngày là một khách sạn hạng sang, thức ăn bày biện rất đẹp, đồ ăn thật sự rất ngon. Thức ăn nhanh chóng được càn quét hết. Nhà hàng hôm nay khá đông khách, đa phần các gia đình đều mở tiệc ăn mừng ngày của các tân sinh viên.
Truyện khác cùng thể loại
583 chương
119 chương
86 chương
66 chương
102 chương