Ái Sanh Nhật Ký

Chương 43 : Có được cả đời

Diệp Tòng Y sớm biết rằng đề tài này không thể tránh né, đôi lông mi dài giật giật, nhẹ giọng nói: “Mẹ, giữa con và Vân Tuấn không có chuyện gì cả.”  - Không có gì sao? – Vương Viễn Trân bất động nhan sắc, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô: “Lần trước mẹ gọi điện thoại đến đây, liền cảm thấy hai đứa có gì đó không đúng, mấy hôm trước mẹ lại gọi cho Vân Tuấn, cảm thấy tinh thần nó xuống dốc, mãi đến khi mẹ ép hỏi nó một phen, nó mới nói có nhiều chuyện nó làm không tốt, khiến con không vui, không biết làm thế nào đề cứu chữa. Tòng Y, nói cho mẹ nghe, xảy ra chuyện gì?”  Diệp Tòng Y theo bản năng lắc đầu: “Mẹ, mẹ lo lắng quá, thực sự không có chuyện gì.”  - Con cũng biết mẹ và ba con hiện tại đã lui về hai phía, về chuyện công tác trên cơ bản không có chuyện gì cả, thân thể ba mẹ cũng xem như tốt, trong sinh hoạt cũng có thể tự chiếu cố mình. Điều duy nhất làm ba mẹ vướng bận chính là con, Vân Tuấn và Tuyết nhi. Gia đình duy nhất của con gái mẹ hạnh phúc, thì mẹ mới có thể an tâm. – Vương Viễn Trân lôi kéo tay cô, tình ý sâu xa nói: “Con và Vân Tuấn hiện tại đang sống cùng, không còn là con nít nữa, cũng không phải đang yêu đương. Giữa vợ chồng, đụng chạm nhau là chuyện không thể tránh khỏi, phải học cách bao dung lẫn nhau, thông cảm, biến việc lớn thành việc nhỏ, biến việc nhỏ thành không.”  Lời nói tương tư thế này, Diệp Tòng Y đã nghe quá nhiều lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô cảm thấy không kiên nhẫn, cô không nhịn được đánh gãy lời bà: “Mẹ, Vân Tuấn rốt cuộc là nói với mẹ cái gì? Tố khổ với mẹ? Cáo trạng? Cho nên mẹ và ba bay nửa nước Trung Quốc, đuổi đến nơi này sao?”  Vương Viễn Trân ngạc nhiên: “Tòng Y, con tại sao lại nghĩ như vậy? Con cảm thấy Vân Tuấn cáo trạng với ba mẹ chuyện của con? Con có biết trong lời nói của nó có bao nhiêu bênh vực con không? Sợ ba mẹ trách cứ con! Nhưng con là đứa con gái một tay mẹ nuôi lớn, còn nó là đứa mẹ xem nó lớn lên từng ngày, hai đưa có vấn đề gì, con cho rằng mẹ không phát hiện ra tí manh mối nào sao?”  - Chỉ là vấn đề nhỏ, không nghiêm trọng như mẹ tưởng. – Diệp Tòng Y lược lược mái tóc, thanh âm thấp xuống.  Vương Viễn Trân nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, trong lòng trở nên nóng giận: “Không nói chuyện, phân phòng ngủ, vậy còn nói là vấn đề nhỏ?!”  Đôi môi anh đào của Diệp Tòng Y khẽ nhếch, mới gật gật đầu: “Mẹ, cái này cũng là tự mẹ phát hiện sao?”  Vương Viễn Trânn ngẩn ra, nhất thời không nói nên lời.  Trên mặt Diệp Tòng Y bỗng nhiên hiện lên một nụ cười châm chọc: “Con bắt đầu nghi ngờ người mình gả có phải người mình quen biết từ nhỏ không, thậm chí, anh ta đến tột cùng có phải nam nhân hay không.”  Vương Viễn Trân nghe cô nói những lời này, lập tức giải thích: “Mẹ nói, mẹ ép nó nói, nên mẹ mới biết chuyện của hai con. Nó là đứa nhỏ hiếu thuận, không dám nói dối với trưởng bối. Tòng Y, mẹ không cho con nói như vậy về Vân Tuấn!”  - Vâng, con không thể nói gì anh ta, không thể cãi nhau với anh ta, con và anh ta, giờ nào khắc nào cũng phải ân ái, nếu không, con chính là đứa không biết nghe lời, không biết tốt xấu, mẹ, có phải không?  - Tòng Y, con hôm nay làm sao vậy? Con sao lại... Nói chuyện với mẹ bằng khẩu khí này? – Trong mắt Vương Viễn Trân lướt qua một tia khủng hoảng, khẩn trương nhìn cô.  - Mẹ, đối với con và Vân Tuấn, mẹ không cảm thấy mình quá khẩn trương sao? Giống như lo lắng bọn con sẽ vì một chút mâu thuẫn mà chia ly ấy. Thiên hạ con gái độc nhất cũng nhiều, chẳng lẽ sau khi kết hôn, cha mẹ nào cũng đều quan tâm kiểu như vậy sao?  Vương Viễn Trân thấy vẻ mặt cô cũng không có gì khác thường, trong lòng an tâm một chút, miễn cưỡng cười cười: “Đứa nhỏ trong mắt cha mẹ lúc nào cũng còn nhỏ, cha mẹ tất nhiên là phải quan tâm. Tòng Y, mẹ biết mình có lẽ hơi dài dòng một chút, nhưng con phải biết rằng, mẹ như vậy, đều là muốn tốt cho con.”  - Mẹ, nhưng mà con mệt chết đi. – Diệp Tòng Y một tay đỡ đầu, thanh âm rất nhẹ, cũng rất mỏi mệt: “Thật sự mệt chết đi. Mẹ cứ lâu lâu lại gọi điện đến hỏi tình hình của bọn con, từng ly từng tí, mà con thì gần như phải báo cáo từng việc một, con mệt lắm. Mỗi lần con và Vân Tuấn có chút mâu thuẫn, mẹ nếu biết, ngay ở bên kia khẩn trương đến độ, nhẹ thì thuyết giáo con một trận ra trò, nặng thì sẽ chạy đến xem bọn con, nhất định phải chính mắt nhìn thấy bọn con hòa hảo như lúc ban đầu mới thôi, con cũng mệt lắm. Nếu sớm biết hôn nhân là chuyện mất tự do như vậy, mẹ, con nghĩ lúc trước mình sẽ không kết hôn.”  Vương Viễn Trân nghe những lời này, không khỏi giật mình, từ sau khi mất trí nhớ, cả người Diệp Tòng Y trở nên rất dịu ngoan, nhất là khi ở trước mặt bà, cho dù không hẳn là nói gì nghe nấy, nhưng cũng sẽ lắng nghe, tuyệt đối sẽ không có ý định phản bác, dáng vẻ hôm nay như vậy, thật sự là khác thường, trong nháy mắt, trong lòng bà không khỏi kinh ngạc, lại bối rối, vội vàng nói: “Tòng Y, mẹ...”  - Mẹ, con mấy ngày hôm trước đã trở về phòng với Vân Tuấn. – Diệp Tòng Y dùng ánh mắt ngăn cản lời bà muốn nói, sau đó tựa vào sô pha, đầu hơi nghiêng qua một bên, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Con cũng sẽ hòa hảo với anh ta.”  Vương Viễn Trân vốn đang sốt ruột, nghe những lời cô nói như vậy, mới thoáng yên tâm, trên mặt lập tức lộ ra tia vui mừng: “Vậy mới...” – Lời còn chưa nói xong, lại nghe Diệp Tòng Y mở miệng nói: “Nhưng về sau chuyện của con và Vân Tuấn, mẹ không cần xen vào nữa.”  - Cái gì? Tòng Y, con nói cái gì? – Thần sắc Vương Viễn Trân kinh ngạc, quả thật không tin được tai mình.  - Mẹ, con đã gần ba mươi tuổi rồi, trong cuộc sống hôn nhân của con, xảy ra những chuyện lớn chuyện bé gì thì mẹ cũng đừng xen vào nữa, con có thể tự xử lý. – Diệp Tòng Y cắn cắn môi, rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí, lại chậm rãi lập lại lần nữa.  Đóng cửa phòng tắm, cởi quần áo, mở vòi hoa sen, nước liền phun xuống, đập vào khuôn mặt, Diệp Tòng Y đứng đó, mặc cho nước đập thẳng vào mặt mình, đánh thẳng vào cơ thể mình, ẩn nhẫn một hồi lau, hai mắt đẫm lệ rốt cuộc cũng từ hốc mắt trào ra, hòa vào dòng nước.  Đêm nay cô nói chuyện với mẹ như vậy, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng đối với bà vẫn có một chút cảm giác khiếp sợ, nhưng giống như đã không thể nhịn được nữa, lời nói hoàn toàn không khống chế được. Cô hiểu được nguyên nhân gì khiến cho mình không khống chế được như thế, thậm chí không để ý làm mích lòng mẹ.  Chính bởi vì một câu của Trịnh Duyệt Nhan.  Khi đưa cô lên xe, nàng dán bên tai cô, nhẹ nhàng cười, sau đó nhỏ giọng nói với cô: “Biểu tỷ, em và Hàn Sanh đã bên nhau, chị đã nói sẽ chúc phúc cho bọn em, đến lúc đó cho dù ba mẹ em phản đối, chị cũng phải giữ thái độ này nha.”  Suốt cả một buổi tối, câu nói kia cứ bất chợt chui ra, đâm vào lòng cô, cô vốn sầu não không vui, lại càng trở nên u ám.  Bên nhau? Bên nhau là ý gì? Diệp Tòng Y nhẹ giọng khóc, giống như vốn là mình yêu thích một món đồ gì đó, bị người khác đoạt đi, trong lòng vừa buồn lại vừa đau, còn kèm theo một tia thất vọng và phẫn nộ đối với Trầm Hàn Sanh.  Thì ra nàng là người như vậy sao, nếu theo như lời Duyệt Nhan nói, các nàng bên nhau, nhanh chóng như vậy, thế nàng trước kia cùng cô được xem là cái gì? Một trò chơi kích thích sao?  Giờ khắc này, Diệp Tòng Y biểu hiện giống như người bị chồng ruồng bỏ, cô cơ hồ quên mất mình là người đã có chồng, quên mất lời nói đêm đó mình nói với Trầm Hàn Sanh, quên mất kết quả thế này vốn là điều cô mong muốn. Lòng ghen tị giống như rắn độc, hung hăng cắn vào lòng cô, làm cho cô gần như mất đi lý trí.  Thì ra chỉ một câu nói, lại có thể làm cô đau nhức cả trái tim. Sớm biết như thế, cô còn có thể nói với nàng những lời trái lương tâm kia sao? Diệp Tòng Y che miệng, khóc càng thương tâm.  Ở trong phòng tắm ngây ngốc hơn một giờ, Diệp Tòng Y rốt cuộc cũng đi ra. Tào Vân Tuấn mặc áo ngủ, hai tay gối sau đầu, giống như suy nghĩ cái gì, vừa thấy cô đi ra, trên mặt lập tức che đậy bằng ý cười ôn nhu: “Sao lại tắm lâu như vậy?”  - Ừ. – Diệp Tòng Y hạ mí mắt, đưa tay tắt đèn, nằm xuống bên người hắn.  - Làm sao vậy? Cả ngày hôm nay rầu rĩ không vui, ba mẹ đến đây, em không vui sao? – Tào Vân Tuấn xích lại gần cô, ôn nhu nói.  - Vân Tuấn, anh là nam nhân, về sau giữa chúng ta có vấn đề gì, không cần đi tìm mẹ em, được chứ? – Diệp Tòng Y không trả lời câu hỏi của hắn, lại thản nhiên nói: “Nếu về sau anh muốn tìm, đi tìm mẹ anh đi, được không?”  Tào Vân Tuấn giật mình, khuôn mặt anh tuấn nháy mắt đỏ lên: “Tòng Y, anh... Anh không nói gì với mẹ hết, em biết mà, mẹ rất nhạy cảm cẩn thận, mẹ quan tâm chúng ta như vậy, luôn thích hỏi đông hỏi tây, cho nên...”  - Ba mẹ em lớn tuổi rồi, em không muốn họ vì việc nhỏ phải bôn ba, em lo lắng cho cơ thể ba mẹ.  Tào Vân Tuấn nghe xong lời này, trong lòng đột nhiên có cảm giác xấu hổ, qua một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Tòng Y, thực xin lỗi.”  - Vân Tuấn, em hiểu tính cách của mẹ, em cũng không trách anh, chỉ là, về sau đừng như vậy.  Thanh âm của cô hữu khí vô lực, nhưng tựa hồ có chút nhu hòa. Có lẽ do ở trong phòng tối, khiến Tào Vân Tuấn trở nên lớn gan, hắn do dự một chút, vươn tay ôm lấy Diệp Tòng Y, thì thào nói: “Tòng Y, chúng ta đem những chuyện không thoải mái quên hết được không? Giống như khi chúng ta vừa kết hôn, thời điểm đó, cho dù anh làm cái gì sai, em cũng sẽ rất ôn nhu kiên nhẫn.”  Diệp Tòng Y không nói gì, cũng không động đậy. Tào Vân Tuấn thấy cô không kháng cự, liền cúi đầu hôn lên tóc cô: “Tòng Y, anh nhớ cuộc sống trước kia của chúng ta, nhưng hiện tại, em làm cho anh có chút hoảng.”  Trong lúc nói chuyện, môi của hắn đã chuyển đến bên mặt Diệp Tòng Y, hôn lên hai má cô, rồi lại định hôn tiếp vào đôi môi cô, nhưng Diệp Tòng Y lại nghiêng mặt một chút, cái hôn của hắn liền rơi vào không khí. Trong bóng đêm, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, biểu tình khuôn mặt lại cứng ngắc, qua một hồi lâu, mới cố nén thất vọng trong lòng, khàn khàn thanh âm nói: “Tòng Y, em nghỉ ngơi sớm một chút.”  Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, bên tai như vang lên tiếng cười khẽ của Trịnh Duyệt Nhan: “Biểu tỷ, em và Hàn Sanh đã bên nhau...” Cô cắn cắn môi, đột nhiên chủ động ôm lấy cổ Tào Vân Tuấn, nhẹ giọng nói: “Bây giờ vẫn còn sớm.”  Từ văn phòng đi ra, Trầm Hàn Sanh trực tiếp dẫn Trịnh Duyệt Nhan đến phòng nghỉ của mình.  - Sao em lại tới đây, không phải đã nói tôi hôm nay trực ban sao?  - Chính vì biết nên mới đến á. – Trịnh Duyệt Nhan giơ cao túi to trong tay, cười tủm tỉm nói: “Nếu không chị cho đây là gì?”  - Là cái gì? Đồ ăn sao? – Trầm Hàn Sanh cười mở cửa.  - Bữa khuya tình yêu. – Trịnh Duyệt Nhan bước vào gian phòng, buông túi to xuống, đợi Trầm Hàn Sanh đóng cửa lại liền ôm lấy cổ nàng, hôn một trận triền miên nóng bỏng, Trầm Hàn Sanh thấy cõi lòng tràn ngập ôn hương nhuyễn ngọc, theo bản năng ôm lấy nàng, ôn nhu đáp lại, mãi cho đến khi hít thở không thông, hai người mới chậm rãi tách ra, ôm chặt lấy nhau.  * Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả nữ nhân trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.  - Hàn Sanh, em rất nhớ chị. – Khuôn mặt Trịnh Duyệt Nhan ửng đỏ, đầu đặt lên vai nàng, thở dốc.  - Tôi cũng vậy.  Đuôi lông mày khóe mắt Trịnh Duyệt Nhan đều là ý cười, buông nàng ra: “Xem em mang gì cho chị ăn.” Nàng mở túi to ra, lấy khỏi một cái hộp lớn, Hàn Sanh tiếp nhận, mở ra từng cái, tôm muối, cá quế hấp, vịt nếp Bát Bửu, còn có rau củ màu sắc tươi xanh, mùi xông vào mũi, còn nóng hầm hập. Trầm Hàn Sanh vốn có chút đói bụng, lúc này vừa thấy, ngón trỏ không khỏi nhức nhối, trong miệng lại nói: “Ăn khuya mà thế này, cũng quá phong phú rồi.”  Trịnh Duyệt Nhan đem đũa đưa cho nàng, cười nói: “Chính bởi vì trực đêm vất cả, mới càng phải ăn phong phú, em còn sợ chị nửa đêm phải làm phẫu thuật.”  - Ừ. – Trầm Hàn Sanh cầm gà mên, ăn nồng nhiệt, ngay cả nói cũng không kịp nhiều lời.  - Phòng này của chị thật đơn giản, cứ y như tuyết động. – Trịnh Duyệt Nhan nhìn quanh bốn phía một chút, cau cau mũi, liền cầm đôi đũa khác, thỉnh thoảng hướng thức ăn vào trong bát nàng, Trầm Hàn Sanh nhìn hành động này của nàng, trong lòng không khỏi ấm áp: “Hiện tại mới phát hiện, thì ra em cũng có thể ôn nhu như vậy.”  - Em nói mà, em có thể biến thành rất nhiều bộ dạng. – Trịnh Duyệt Nhan vẻ mặt đắc ý, lại gắp một khối thịt gà đưa đến bên miệng nàng: “Chị không thích bộ dạng như vậy của em sao?”  - Thích, bộ dạng nào của em tôi cũng thích. – Trầm Hàn Sanh mở miệng tiếp nhận, bỗng nhiên như nhớ đến điều gì, một tay thò vào túi: “Có cái này muốn cho em.”  - Đây là... – Trịnh Duyệt Nhan nhìn chìa khóa lóng lánh nàng đang nâng trong tay, trong lòng đoán được gì đó, ánh mắt bỗng lộ ra một tia vui sướng: “Chìa khóa nhà chị?”  - Ừ. – Trầm Hàn Sanh nuốt thức ăn xuống, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Hôm nay tôi đã suy nghĩ, cảm thấy nên cho em cái này.  - Tại sao? – Trịnh Duyệt Nhan quệt miệng, biết rõ còn cố hỏi.  - Bởi vì... Bởi vì em là bạn gái tôi ấy. – Trầm Hàn Sanh nhấp mím môi, có chút ngượng ngùng.  - Cái này chứng minh sau này em có thể tự do ra vào nhà chị?  - Ừ.  Trịnh Duyệt Nhan nghĩ đến câu nói ‘đi vào tim tôi’ trước kia của nàng, nụ cười lại càng ngọt ngào, nàng cắn cắn môi, cũng không đưa tay lấy, chỉ mở lòng bàn tay ra, Trầm Hàn Sanh mỉm cười, đem chìa khóa để vào giữa bàn tay nàng, Trịnh Duyệt Nhan bắt lấy cả tay nàng và chìa khóa.  - Hàn Sanh, chị nhớ rõ nha, chìa khóa này chị đưa em, em sẽ có được cả đời. – Nàng thình lình tiến tới, dựa đầu vào vai Trầm Hàn Sanh.  Trầm Hàn Sanh cũng nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Đương nhiên, tặng cho em, chính là hi vọng em có thể có được cả đời.”  - ---