Ái Sanh Nhật Ký
Chương 4 : Muốn nhận được, trước phải cho đi
Trầm Hàn Sanh một tay chống cằm, không quan tâm quay đầu sang, dưới ngọn đèn mờ ảo, một khuôn mặt trẻ thanh xuân tỏa sáng đập vào mi mắt, là một cô nàng rất xinh đẹp, sắc váy lửa đỏ bao bọc lấy thân hình thon mảnh tinh tế của nàng, một đôi mắt mèo mở to tựa như bảo thạch trong suốt lóe sáng. Dường như đã gặp qua ở đâu, Trầm Hàn Sanh nhất thời có chút sợ run.
Hà Na đứng dậy, tay vỗ vào bả vai Trịnh Duyệt Nhan, mở miệng giới thiệu: “Nào nào, giới thiệu một chút, vị mĩ nữ này là chị em tốt của tôi, Trịnh Duyệt Nhan, ờ, người này là Bartender, tên hơi hài chút, Phương Viên, Duyệt Nhan, mày nên nếm thử rượu anh ta làm.” Nói tới đây, môi lộ ra một tia cười quyến rũ: “Duyệt Nhan, mày gọi anh ta là Tiểu Phương là được rồi, đây là bạn của anh ta, hôm nay lần đầu gặp, Tiểu Phương, tôi nghe anh gọi nàng là Hàn Sanh, phải không?”
- Ừm. – Trầm Hàn Sanh khẽ gật đầu.
Một ly rượu nhỏ màu đỏ được mang đến trước mặt Duyệt Nhan, vừa nhìn Trầm Hàn Sanh vừa cúi đầu uống rượu, đường cong cương nghị trên mặt lộ ra một tia nhợt nhạt: “Xin lỗi, người bạn này của tôi, trời sinh không thích nói nhiều, mọi người thứ lỗi.”
- Không sao. – Hà Na nghiêng mình dựa vào quầy bar, khóe mắt bay bổng nhìn Trầm Hàn Sanh, bỗng nhiên cười: “Tính cách này khiến tôi an tâm.”
Trầm Hàn Sanh nghe nói như thế, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lạnh nhạt cười: “Tôi và Tiểu Phương là bạn tốt, bạn bè thôi.”
Hà Na không ngờ nàng lại nói ra trực tiếp như vậy, rất sửng sốt, Trịnh Duyệt Nhan nghe vậy bật cười, một tay cầm ly rượu, đi vòng qua quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Trầm Hàn Sanh. Tay Hà Na không tự chủ được từ trên vai Duyệt Nhan rơi xuống, sau một lúc lâu, Hà Na vân vê mái tóc hạt dẻ dài của mình, tiếp tục ngồi xuống, vung tay lên mạnh mẽ hào phóng nói: “Nào! Chúng ta uống rượu, đêm nay tôi mời!”
Nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu say đắm, thân người đung đưa theo chiếc saxophone, chói lên ánh vàng trong tia sáng rực rỡ.
Nghe thấy tiếng nhạc du dương ở đây, Trịnh Duyệt Nhan tâm tình tức khắc trở vui vẻ, miệng nàng hơi cong, mắt nhìn chất lỏng đỏ tươi trong ly.
- Chị hình như không hề nhớ ra em, bác sĩ Trầm.
Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến người ta cơ hồ không thể nghe thấy, duy chỉ có ba chữ cuối cùng tăng thêm giọng điệu. Trầm Hàn Sanh buông ly xuống, nghiêng đầu mỉm cười: “Lúc đầu thì tôi không nhớ.”
- May là bây giờ chị đã nhớ ra, nếu không em sẽ chịu đả kích lớn mất. – Trịnh Duyệt Nhan theo bản năng nhìn nhìn Hà Na bên kia, thấy nàng ghé vào quầy bar, nghe Tiểu Phương nói gì đó, tựa hồ tất cả tâm trí đều đặt trên người hắn, căn bản không chú ý các nàng bên này. Đồ nữ nhân trọng sắc khinh bạn, Trịnh Duyệt Nhan không khỏi ở trong lòng cười mắng một câu.
- Trí nhớ tôi không phải tốt lắm, hơn nữa mỗi ngày tiếp xúc với quá nhiều người.
Ngữ khí thực bình thản nghe không ra ý áy náy, Trịnh Duyệt Nhan cũng không để ý đến, sóng mắt chuyển đi: “Tiểu Phương là bạn bè của chị, vậy chị chắc là khách quen của nơi này?”
- May mắn thì đến đây một tuần hai hay ba lần gì đó.
Trịnh Duyệt Nhan trong mắt lộ ra ý cười không dễ phát hiện, bỗng nhiên giơ tay ra, cầm ly rượu của Trầm Hàn Sanh lên ngửa đầu uống một ngụm, sau đó hơi hơi nheo mắt: “Em cũng thích Baileys.”
Thanh âm của nàng nghe có vẻ rất khoái trá, Trầm Hàn Sanh kinh ngạc khẽ nhếch môi, có cảm giác như bị mạo phạm, nhưng cổ họng nàng giật giật, cuối cùng không nói gì thêm, ngược lại mím môi lại.
Trịnh Duyệt Nhan uống một hớp rượu lớn, lắc đầu thở dài: “Chị uống thật chậm, lợi dụng hôm nay có người mời, phải tranh thủ uống thêm vài ly chứ.”
- Tôi chỉ uống một ly.
- Sao cơ?
Trầm Hàn Sanh áp chế sự khó chịu trong lòng, lặp lại nói: “Tôi mỗi lần đến đây, đều chỉ uống một ly.”
- Tại sao? – Trịnh Duyệt Nhan có chút kinh ngạc.
- Tôi không phải đến để uống rượu, một bác sĩ mà thân toàn mùi cồn thì không phải một bác sĩ tốt.
Trịnh Duyệt Nhan nhíu mày, khó hiểu cười: “Chị đấy, một tuần hai ba lần tranh thủ thời gian đến đây, mỗi lần lại chỉ uống một ly, không phải để uống rượu, cũng không phải tìm niềm vui, cố gắng đến đây chỉ để tìm người bạn tốt kia nói chuyện phiếm?”
- Có lẽ do tôi quá nhàm chán. – Trầm Hàn Sanh sắc mặt u ám, nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: “Hoặc có lẽ, tôi tới nơi này chỉ để xem hỉ nộ ái ố của người khác.”
Đêm đã khuya, gió se se lạnh.
Ô tô chạy như bay trên con đường, Trịnh Duyệt Nhan uống không nhiều lắm, cho nên đồng ý thỉnh cầu của Hà Na, lái xe đưa nàng về. Hà Na hai tay ôm bả vai, bởi vì tác dụng của rượu, sắc mặt thoạt nhìn càng thêm kiều diễm, nàng ha ha cười, rất giống một kẻ mê trai: “Sao? Tiểu Phương không xấu chứ? Bộ dạng cũng thực là một nam nhân anh tuấn đúng không? Thời đại này gọi là tiểu bạch kiểm, đẹp như mĩ nam Hàn Quốc, vừa thấy anh ta, đúng như một mùa xuân thanh mát, làm cho mắt người đối diện sáng ngời.”
Trịnh Duyệt Nhan một bên lái xe, một bên ôn hoà nói: “Anh ta không chỉ động đưa mày về nhà, nói đến điểm này là không đáng mặt đàn ông.”
- Hừ. – Hà Na bị nước tạt vào đầu, thân mình không khỏi co rúm lại một chút.
Trịnh Duyệt Nhan nghiêng mình liếc mắt một cái: “Hà Na, mày tới quán bar này cũng một thời gian rồi, đừng bảo tao là hai người các người vẫn là mối quan hệ nam nữ trong sáng nhé?”
- Vậy thì sao nào? – Hà Na hỏi lại.
- Không thể nào, không phù hợp với phong cách của mày. Vậy chứng minh, mày cũng chẳng phải nữ nhân có sức quyến rũ gì, mà hắn, lại càng không phải nam nhân. – Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu nói.
- Chị mày thích chơi kích thích cấp độ cao đấy! Nam nhân tốt hay nữ nhân tốt cũng giống nhau, bắt đầu đều không dễ dàng như vậy, anh ta sớm hay muộn sẽ một ngày hiểu ra, cam tâm tình nguyện quỳ dưới gót giày cao gót của tao thôi!
- Ừ hứ.
Trịnh Duyệt Nhan không còn gì để nói, nhẹ nhàng hừ một cái, Hà Na tự nhiên mà vậy đem kiểu phản ứng này thành kiểu biểu hiện khinh miệt, nhịn không được ngồi dậy: “Duyệt Nhan, mày đêm nay bị cái giống gì vậy!”
- Không có gì.
Trịnh Duyệt Nhan ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, lảng tránh ánh mắt chất vấn của nàng, Hà Na giật mình, thử chuyển đề tài: “Mày còn đến bệnh viện tìm bác sĩ kia không?” Nàng nhớ rõ Duyệt Nhan sau khi xuất viện sau, có từng nói với nàng, Duyệt Nhan mượn cớ đi bệnh viện hai lần tìm vị bác sĩ phẫu thuật cho mình, nhưng người này tựa hồ bận rộn nhiều việc, nên một lần cũng chưa gặp được.
- Không có.
Trịnh Duyệt Nhan cơ hồ là cắn răng trả lời, bỗng nhiên đem cửa kính xe kéo xuống, một cỗ gió lạnh mãnh liệt tràn vào trong, Hà Na không khỏi rùng mình, nàng nghiêng đầu, ôm thân thể thét chói tai: “Duyệt Nhan, mày làm gì bậy bạ hả? Còn không mau đem cửa kính xe quan kéo lên! Mày muốn tao chết cóng à!”
- Đừng trước mặt tao nhắc tới tên bác sĩ chết tiệt kia, đừng trước mặt tao nhắc tới Trầm Hàn Sanh! Chị ta có gì đặc biệt hơn người! Lớn như vậy, còn chưa từng có người nào dám đối diện với tao như vậy! Chị ta nghĩ mình là ai?! – Trịnh Duyệt Nhan nhịn hồi lâu, tức giận trong nháy mắt bùng nổ.
Bác sĩ? Hàn Sanh? Trầm Hàn Sanh? Hà Na nhìn nàng, kinh ngạc trợn tròn ánh mắt.
- Không phải là tên bác sĩ đó à, nhìn cái dáng điệu chảnh chọe đó đi! – Trịnh đại tiểu thư tức giận càng không thể vãn hồi: “Tao uống một ngụm rượu của chị ta, vậy là chị ta không thèm đụng đến cái ly đó nữa, tao từ nhỏ chưa từng bị như vậy, mất mặt chết đi được!”
Nàng càng nói càng cảm thấy phẫn nộ, thậm chí còn có chút ủy khuất, ngay cả hốc mắt cũng có chút phiếm đỏ, Hà Na nhìn nàng, càng trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu, đưa tay sờ sờ trán, thì thào nói: “Trời ạ! Lại có chuyện khéo như vậy...”
Giữa trưa, Hà Na hoàn thành công việc của mình, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ mười phút, liền hoạt động cổ một chút, đóng máy tính, rời khỏi chỗ ngồi, bước đi.
Xuyên thấu qua lớp tường thủy tinh ngăn, có thể nhìn thấy Diệp Tòng Y còn đang bận rộn trên máy tính, nàng mỉm cười, đi qua gõ cửa, rồi đi vào.
- Thiệt, vậy mà sếp khó tính cũng không chịu tăng lương.
Diệp Tòng Y nghe thấy thanh âm của nàng, ngẩng đầu lên thản nhiên cười: “Chờ chút, chị còn phải viết cái mail quan trọng, để chị mời em ra ngoài ăn cơm.”
- Chuẩn ý em. – Hà Na tựa vào trước bàn làm việc của cô, kiên nhẫn chờ.
Hai người đều là nhân viên công ty JM, là một công ty Hoa Kỳ, Diệp Tòng Y hiện tại đã là Quản lý Nhân sự, được sếp đánh giá rất cao, còn Hà Na là Quản lý Tiêu thụ khu vực của công ty, nhưng cũng làm việc hiệu suất rất đáng kể.
Một lát sau, Diệp Tòng Y chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, đứng dậy cùng Hà Na ra khỏi công ty.
Gần đó có nhà hàng Nhật Bản, Hà Na rất thích lưỡi bò và cá hồi sashimi chỗ đó.
Khi đồ ăn ngon được mang lên, Hà Na liền nhào vào ăn, Diệp Tòng Y khẩu vị cũng bình thường, tư nhã thanh lịch ăn một chút liền thôi, phần lớn thời gian đều nhìn Hà Na ăn, sau đó cùng nàng uống chút rượu nhẹ. Cho một ly rượu nhẹ xuống bụng, Hà Na cả người tinh thần trạng thái đều sản khoái, nàng nhìn Diệp Tòng Y, bỗng nhiên gọi: “Tòng Y.”
- Ừm?
- Chuyện kia... Về chuyện chúng ta tán gẫu lần trước, em cảm thấy, có thể do chị kết hôn vài năm rồi, cho nên... Chị bị thiếu chút kích tình này nọ, theo thời gian đã biến mất một cách vô hình.
Diệp Tòng Y nhấp môi, cười khổ nhẹ: “Hà Na, chưa kết hôn mới như vậy.”
- Vậy chị... Ai, sao như thế được? – Hà Na cảm thấy tựa hồ thần kinh bị ngưng đọng, sau một lúc lâu, mới cẩn thận nói: “Tòng Y, chị yêu Vân Tuấn chứ? Chị sẽ không yêu người khác chứ? Chị mà gia nhập đội quân gian tình ngoài kia, em bị dọa chết mất!”
- Không có, không có. – Diệp Tòng Y vội vàng phủ nhận, ánh mắt tựa hồ có điểm thất thần: “Chị không có yêu ai khác, chị... Chắc là yêu Vân Tuấn, nhưng mà... Giống như chị đã quên mất một cảm giác nào đó.”
- Chị làm việc thì khôn khéo như thế, sao chuyện tình cảm lại hồ đồ thế này, cái gì mà chắc là yêu, cái gì mà quên mất cảm giác nào đó? – Hà Na nhíu mày.
Diệp Tòng Y bất đắc dĩ cười cười, nghĩ tới điều gì đó, cầm ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm để che dấu đi.
- Em nghĩ như vầy, chị đừng có suốt ngày trừ đi làm ra, liền về nhà giúp chồng dạy con, có đôi khi cũng phải ra ngoài hít thở không khí, anh ta, đẹp như thiên tiên, tướng mạo như Phan An, nhưng nhìn nhau riết rồi cũng chán, cho nên chị mới cảm thấy nhạt nhẽo vô vị. Sao? Tối nay theo em đi ra ngoài lang thang, em sẽ giới thiệu anh chàng mới của em cho chị quen biết, chị chỉ mới nghe qua tên chứ chưa gặp mặt mà.
- Không được, đêm nay Vân Tuấn về nhà sớm một chút, anh ấy muốn dẫn chị và Tuyết nhi đi ra ngoài ăn cơm.
- Xem chị kìa! Chán như con gián! Đổi ngày khác không được sao?
Diệp Tòng Y thật áy náy nói: “Hôm nay sếp nói với chị, ngày mai chị phải đi Bắc Kinh công tác một chuyến, chắc cũng phải hai ngày.”
- Được rồi, chờ chị trở về, chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé? Để em đến thay đổi cuộc sống của chị, hơn nữa phải có tí tương dấm chua, thì cuộc sống mới thêm sắc màu rực rỡ.
Diệp Tòng Y nhịn không được nở nụ cười: “Được, cứ như vậy đi.”
Sau khi xong việc về nhà, Hà Na ném chìa khóa để đó, cả người ngồi phịch xuống sô pha. Bữa tối ăn cái gì? Đi chỗ nào ăn đây?
Vấn đề này làm cho nàng có chút đau đầu, chán chết đi mất, nàng cầm lấy điện thoại, bấm số của Trịnh Duyệt Nhan, vang hai tiếng, bên kia truyền đến một thanh âm lười biếng: “A lô.”
- Alô, Duyệt Nhan, tao nè, ăn cơm chung không?
Bên kia tạm dừng vài giây, sau đó nói: “Tao không rảnh.”
- Không rảnh? Mày làm gì mà không rảnh?
- Tao đang trên đường lái xe đến bệnh viện Thánh Hòa, chờ Trầm Hàn Sanh cùng nhau ăn cơm tối, đợi lát nữa cùng chị ta đi quán bar Ái Muội, lát nữa mày cũng đến đây đi, chúng ta gặp chỗ đó. – Trịnh Duyệt Nhan nói có chút nghiến răng nghiến lợi.
Hà Na ngẩn ra, hét lên: “Không phải chứ? Mày không phải muốn giống hồi đi học, muốn chơi trò Bách hợp tình ái nữa chứ hả! Mày cũng đừng quên, vì tò mò mà tổn thương người khác, khiến người ta cuối cùng vì mày mà tự sát, rồi bản thân cũng sợ hãi không dứt cơ mà! Chẳng lẽ mày định giẫm lên vết xe đổ à?”
- Sẽ không, lần này sẽ khác. – Trịnh Duyệt Nhan nói.
- Mày mấy ngày hôm trước không phải vì chị ta hờ hững với mày mà điên máu sao? Chị ta đối với mày căn bản không có hứng thú đâu! Duyệt Nhan, đừng trêu chọc người ta, tao thấy Hàn Sanh kỳ quái thế nào ấy.
Trịnh Duyệt Nhan nắm chặt tay lái, đột nhiên đề cao thanh âm: “Tao chính là không cam lòng! Chị ta dựa vào cái gì đối ta như thế! Tao phải dạy cho chị ta thay đổi thái độ!”
- Cho nên mày đùn đẩy người ta đi ăn tối sau khi hết giờ làm? Rồi lại cùng đi quán bar? Này, Hàn Sanh là loại người gì mày còn chưa biết, người ta đối với mày như vậy, mày cứ cho qua đi, mày có tật xấu à! Cái này có gì mà hờn dỗi! – Hà Na mở lớn miệng, cơ hồ cảm thấy mình nói chuyện như kẻ điên rồi.
Trịnh Duyệt Nhan cắn chặt răng, lạnh lùng nói: “Nếu muốn nhận được, trước phải cho đi, đạo lý này tao hiểu, tao lớn như vậy chưa tức giận đến thế này, tao sẽ không để yên cho Trầm Hàn Sanh!” Nói xong, tay giựt tai nghe điện thoại ra.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
12 chương