Ái Sanh Nhật Ký

Chương 12 : Kiếp này thậm chí tôi còn chưa nắm chắc được

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tán lá dày, vỡ thành nhiều vết vàng lốm đốm rơi xuống in trên nền đất, núi rừng u thâm rậm rạp mang đến ấm áp và sặc sỡ, trên bụi cỏ có chiếc giày của ai đó. Trong rừng cây bỗng nhiên truyền đến tiếng chim hót vui vẻ, khiến bốn bề càng trở nên yên tĩnh.  Một bàn tay chặn giữa tầm mắt, hai người như biến thành hai bức tượng điêu khắc, không ai nhúc nhích, nhưng tiếng thở chậm chạp dần cố tình vang vào tai, không phân biệt được là tiếng thở của đối phương hay của chính mình.  Phong cảnh rất mĩ lệ, hình ảnh rất quái dị.  Họ vẫn duy trì tư thế kỳ quái kia, duy trì lâu như thế, mà bầu không khí lại rất tĩnh. Thế nên Diệp Tòng Y càng ngày càng hoảng hốt, cứ như vậy trong nháy mắt, cô cơ hồ có một ảo giác, cô đã thoát khỏi vòng thời gian đang trôi. Mãi đến khi cánh tay truyền đến cảm giác tê dại, cô mới tỉnh lại từ trong mộng, nhất thời trên mặt nổi lên hai phiếm đỏ.  Ngay khi cánh tay không thể không buông xuống được nữa, Trầm Hàn Sanh nhanh chóng đứng dậy cầm một chai nước khoáng, quay người đi, miệng nhẹ nhàng nói một câu: “Nóng quá.” Tháo nắp chai ra uống vài ngụm, sau đó đi qua một bên, nghiêng bình nước, một dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống khỏi miệng chai, nàng đưa tay tiếp lấy, vỗ vào mặt hai cái.  Hành động đột nhiên này của nàng làm giảm bớt khó chịu của Diệp Tòng Y, cô ngơ ngác nhìn bóng dáng Trầm Hàn Sanh, môi giật giật, lại không nói gì, hồi tưởng đến chuyện vừa rồi, cô quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.  Trầm Hàn Sanh rửa mặt, lẳng lặng đứng đó một lát, lấy khăn thấm nước lau mặt, xoay người lại, thả ánh mắt rồi ngồi xổm xuống, một tay cầm chân Tòng Y, một tay mở nắp chai rượu thuốc xoa bóp.  Sắc mặt Diệp Tòng Y ửng đỏ như say rượu, cúi đầu không dám nhìn nàng, tất nhiên cũng không thấy ánh mắt đã có chút đỏ lên của nàng. Tay Trầm Hàn Sanh xoa bóp mắt cá chân cô, nàng dùng lực không nhẹ không mạnh, rất phù hợp, tuy rằng vẫn có chút đau đau, nhưng lại cảm thấy thực thoải mái.  Mùi của rượu thuốc xoa bóp tràn ngập trong hơi thở, Diệp Tòng Y hơi hơi nhăn mũi, bất chấp lại miên man suy nghĩ, khi ngẩng đầu nhìn Trầm Hàn Sanh, chỉ thấy nàng cúi thấp mi mắt, chuyên chú vào động tác tay, khuôn mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra, Diệp Tòng Y đột nhiên có chút hoài nghi vừa rồi có phải chăng là ảo giác của bản thân.  Sau một lúc lâu, sắc đỏ trên mặt Diệp Tòng Y dần dần biến mất, mà Trầm Hàn Sanh cũng buông tay ra, nhẹ giọng nói: “Xong rồi.” Diệp Tòng Y vội vàng cầm lấy tất mang vào.  - Cảm giác khá hơn chút nào không?  - Ừ. – Diệp Tòng Y nhẹ nhàng lên tiếng, lại nhìn tay nàng: “Nhưng làm tay cô bẩn rồi.”  - Lên núi rửa một chút là được rồi. – Trầm Hàn Sanh mỉm cười lắc đầu, còn nói: “Tiếp tục nghỉ ngơi một chút đi.”  - Lên núi không phải là đã quá khuya rồi sao?  Trầm Hàn Sanh ngẩng đầu nhìn mặt trời, nói: “Hẳn là sẽ không.” Đứng lên ngồi xuống bên cạnh cô.  - Hàn Sanh...  - Ừ? – Cách xưng hô này làm tâm Trầm Hàn Sanh khẽ động, nghiêng đầu nhìn lại, nhưng thấy cô cúi đầu, đôi lông mi đen đậm rũ xuống, hàm răng tuyết trắng khẽ cánh đôi môi anh đào mỏng, thái độ muốn nói lại thôi, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ khiến người ta yêu mến, lòng nàng không khỏi có tia áy náy nổi lên.  Diệp Tòng Y suy nghĩ nửa ngày, mới hỏi câu đã sớm biết đáp án: “Hai người... Thường xuyên tới nơi này?”  Trầm Hàn Sanh lấy lại bình tĩnh, nói: “Đúng vậy.”  - Tới nơi này là vì cùng sư phụ tĩnh tọa niệm kinh à?  - Đúng vậy.  - Tiểu Phương nói xã hội này quá xốc nổi, lòng người cũng xốc nổi, ngẫu nhiên tới nơi này, anh ta có thể tìm được nơi bình yên thanh thản trong nội tâm. – Diệp Tòng Y quay đầu, ánh mắt rõ ràng mang theo tò mò: “Vậy còn cô? Lại là vì sao?”  Trầm Hàn Sanh vươn tay, hái xuống một đóa hoa màu trắng nhỏ ven đường, trầm mặc một lát, đóa hoa kia trong tay nàng đã bị bóp tan nát, nhụy hoa biến thành bột phấn nhỏ vụn rớt xuống, thế này nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn phía xa xa, thấp giọng nói: “Tôi là vì muốn thoát khỏi ma chướng trong lòng.”  Diệp Tòng Y ngẩn ra, đang muốn hỏi, Trầm Hàn Sanh lại mở ba lô ra, đưa tới trước mặt cô: “Đi núi cũng nửa ngày rồi, đói bụng không? Ăn một chút gì nhé.”  Diệp Tòng Y thấy nàng như vậy, không tiện nói tiếp, hơn nữa quả thật cũng cảm giác có chút đói bụng, cầm lấy túi của nàng, mở ra, lấy ra từ bên trong, anh đào, trái cây rau củ sấy khô, quả óc chó, thạch rau câu, sữa chua, chocolate đen, từng đống từng đống lớn, cô không khỏi há hốc mồm: “Cô sao lại mua nhiều thứ như vậy?”  Trầm Hàn Sanh cười nhẹ: “Trên núi không có gì để ăn, tất nhiên sẽ cần thiết.”  Thần sắc Diệp Tòng Y khác thường, nhìn nàng một cái, thật lâu mới nói: “Nhưng cơ bản là tôi đều thích ăn những thứ đó.”  - Phải không? Vậy là tốt rồi. – Trầm Hàn Sanh uống một ngụm nước, giọng điệu vẫn thản nhiên như thường, Diệp Tòng Y đưa một bao trái cây rau củ sấy khô đến trước mặt nàng.  - Tôi không thể ăn. –Trầm Hàn Sanh đưa lên đôi tay đầy mùi rượu, cười nói: “Dù gì tôi cũng không đói, cô ăn chút đi, ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường.”  Diệp Tòng Y yên lặng thu hồi đồ ăn vặt, cầm một miếng đưa vào trong miệng mình. Hai người ngồi ở thân cây tạm nghỉ một lát, lại tiếp tục lên đường, Trầm Hàn Sanh vẫn đang đi sau, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng không hề đỡ Diệp Tòng Y, dù cô mệt chết đi được, cũng chỉ đứng phía sau cô yên lặng chờ.  Một đường không nói chuyện, tới đỉnh núi khi đã gần chạng vạng tối, Trầm Hàn Sanh đi thẳng đến khách sạn nàng và Tiểu Phương thường xuyên ở, quả nhiên Tiểu Phương đã đặt sẵn hai phòng  Hà Na vừa thấy Diệp Tòng Y đến, lập tức hô to: “Hai người làm gì phía sau mà giờ mới đến, em lo lắng chết!”  Diệp Tòng Y hơi hơi nhăn đôi mi thanh tú lại: “Rất vất vả, chân đau chết luôn.”  - Ai, ai nói không có đâu, em cũng mệt chết, trên đường hối hận vô số lần. – Miệng Hà Na kêu khổ, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng đắc ý: “Cơ mà lên đến nơi rồi, cảm giác rất tuyệt, thoải mái trước nay chưa từng có.”  Trầm Hàn Sanh lại tới gần Tiểu Phương, thấp giọng nói: “Sao lại chỉ có hai gian phòng?”  Tiểu Phương sờ sờ cái mũi, cười khổ nói: “Cuối tuần nhiều người, không còn cách nào khác, vốn chỉ còn một gian phòng, may mắn ông chủ quen biết chúng ta, thuyết phục người khác nhường cho chúng ta một gian phòng. Nhưng cũng không sao, buổi tối tôi có thể ngồi chỗ miếu của sư phụ qua đêm.”  Hai người đang nói, Hà Na ở bên kia kêu: “Còn nói thầm nói thì cái gì? Bọn tôi đói bụng, anh nói có đại tiệc nhỉ, ở đâu?”  Tiểu Phương nhìn Trầm Hàn Sanh: “Hiện tại được không? Muốn nghỉ ngơi không?”  Trầm Hàn Sanh nói: “Không có việc gì, chúng ta xuống lầu đi.”  Tiểu Phương xoay người lại, vung bàn tay lên: “Muốn ăn đại tiệc đúng không? Đi theo tôi.”  Khách sạn không lớn, cao thấp hai tầng lầu, mặt sau có một sân vườn nho nhỏ và một loạt nhà gỗ kiêm nhà hàng, sân hiên ngoài trời bây giờ đang bày vô số bàn vuông và băng ghế dài.  Hà Na vừa đi vào sân, liền chiếm cứ một chiếc bàn dưới tán cây cổ thụ, Tiểu Phương cùng Diệp Tòng Y theo nàng ngồi xuống, Trầm Hàn Sanh lại đi thẳng vào ngôi nhà gỗ.  Hà Na nhìn bóng dáng của nàng, kinh ngạc nói: “Chị ấy đi đâu vậy? Đó không phải phòng bếp của người ta à?”  Tiểu Phương nhếch miệng cười nói: “Hàn Sanh không đi, sao có đại tiệc để ăn?”  Hà Na vừa mừng vừa sợ, thoáng nhìn nhau với Diệp Tòng Y, ánh mắt Diệp Tòng Y sáng lên, cười nói: “Chị hiện tại bắt đầu mong chờ.”  Mọi người đi núi nửa ngày, sớm đã vừa mệt vừa đói, bực là thời gian đợi bữa tối cũng trở nên khó khăn, Hà Na thỉnh thoảng đoán Trầm Hàn Sanh sẽ đem đến món gì, Tiểu Phương lại mỉm cười có lệ, nói mình cũng không biết, nàng tức giận dùng đũa gõ xuống bàn.  Cũng không biết qua bao lâu, bà chủ hài hòa dễ gần của nhà hàng bưng ra hai món ăn, cười tủm tỉm từ phòng bếp đi ra, Trầm Hàn Sanh đi theo phía sau, trên tay cũng cầm hai cái tô.  Đồ ăn lần lượt đặt trên bàn, năm món một canh, một tô là thịt nướng măng xuân, một tô là gà đất kho tàu, một dĩa rau xào, còn có một tô nhìn không ra là cái gì, cuối cùng là một tô canh rau dại xanh biếc. Nóng hôi hổi, thơm phức nức mũi.  Bọn họ nhìn bằng ánh mắt sáng ngời, còn chưa ăn, đã bị mùi hương làm rớt nước miếng, Trầm Hàn Sanh nói: “Còn có gà sơn dã ninh nấm nữa, mọi người chờ uống.”  Nàng còn chưa nói xong, những người trên bàn không hẹn mà cùng cầm lấy chiếc đũa, Hà Na đầu tiên gắp một khối thịt gà phóng ngay vào miệng, thấy thịt non mịn, ngũ vị đều đủ cả, lại đặc biệt có tinh thần ăn uống, ăn ngon làm cho nàng cơ hồ muốn nuốt cả đầu lưỡi, cũng không kịp ca ngợi, chiếc đũa liên tiếp hướng vào trong chén, thịt gà ăn một chút đã gần như nghiện, ánh mắt lại nhìn phía tô thịt nướng măng xuân kia.  Hiện giờ là mùa thức ăn xuân, Trầm Hàn Sanh nói đây là món nướng, nhưng cũng không phải hương vị bình thường, mà là hương vị nồng đậm khiến ngón trỏ nhức nhối ngứa ngáy, mùi tươi mới của măng xuân hấp thụ vào thịt ba chỉ, vô cùng ngon miệng, mà thịt ba chỉ thuần mĩ dung vào măng xuân thơm ngát ngọt lành, béo mà không ngấy, vào miệng lập tức tan ra.  Diệp Tòng Y sau khi ăn một miếng, lập tức ném rụt rè qua một bên, cùng Hà Na và Tiểu Phương quét cho sạch, ăn như lang như hổ, như bị nhốt đói trong lồng sắt mấy ngày mới cho ra ngoài. Cái gì giảm béo, cái gì giữ dáng, cái gì ăn kiêng, lúc này tất cả đều vứt đi xa đến chín tầng mây.  Chiếc đũa Hà Na gắp thứ trong chiếc tô không biết là cái gì, mới ngưng miệng hỏi: “Đây là cái gì?”  Trầm Hàn Sanh vừa uống canh rau dại, vừa đáp: “Đây là một loại gia cầm, người địa phương gọi là gà tre, xương nhỏ, thịt nhiều lại rất non, còn dinh dưỡng, em nên ăn nhiều một chút.”  - Ừ, thịt quả thật rất nhiều, rất ngon. – Miệng Hà Na đầy dầu mỡ, vừa khen ngợi, vừa tiếp tục bỏ miếng gà tre kia vào miệng. Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, khó nhịn được nổi lên vui đùa: “Người trong lòng em đang trước mặt, em cũng không thèm giữ hình tượng.”  Tiểu Phương ngẩng đầu: “Không có việc gì, tôi thích nhìn người khác ăn ngon, cũng làm cho tôi ngon miệng hơn. Các cô gái nên như vậy, không cần õng ẹo, muốn được người khác tội nghiệp.”  Hà Na nghe Tiểu Phương nói như vậy, vui vẻ rất nhiều, giơ giơ mi với Trầm Hàn Sanh: “Nghe chưa?”  Chỉ vài người mà như một trận gió cuốn mây tản, cuối cùng ăn mấy món ăn đó sạch loáng, ngay cả món gà sơn dã ninh nấm cuối cùng kia cũng húp không còn một giọt, mới dẫn nhau lên lầu.  Sắc trời dần dần tối, ngọn đèn mờ nhạt trong phòng sáng lên.  Diệp Tòng Y bởi vì bữa tối ăn không chút kiêng nể, nên không muốn ngồi xuống, xuất thần đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ngọn núi màu xanh phương xa đã thành màu đen sì, Trầm Hàn Sanh ngồi trên ghế, trong lòng âm thầm thở dài, Tiểu Phương cùng Hà Na lên lầu rồi vào phòng cách vách, vẫn chưa đi ra, hẳn là đêm nay Tiểu Phương sẽ không ra.  - Bữa tối làm đồ ăn ngon lắm.  Một thanh âm ôn nhu bỗng nhiên vang lên bên tai, ánh mắt Trầm Hàn Sanh hướng về nơi phát ra, thấy Diệp Tòng Y đã xoay người lại, khóe miệng mang theo nụ cười trong trẻo nhàn nhạt: “Tôi cảm thấy cả cuộc đời này chưa từng ăn nhiều cơm như vậy, cũng chưa thấy Hà Na ăn tối nhiều đến vậy.”  Trầm Hàn Sanh cười cười: “Mọi người thích là tốt rồi.”  - Tôi cũng không biết tự nấu ăn.  Trầm Hàn Sanh nói: “Tôi biết.”  Diệp Tòng Y ngẩn ra: “Cô biết?”  Trầm Hàn Sanh lập tức nói: “Tôi đoán.”  Diệp Tòng Y ngưng mắt nhìn chăm chú vào nàng, nhưng qua một chút, lại đem ánh mắt dời đi, vẻ mặt trở nên có chút mất tự nhiên: “Hàn Sanh, ánh mắt của cô nhiều lúc trông rất bi thương, làm cho người ta... Làm cho người ta không tự giác bị cuốn hút.”  Trầm Hàn Sanh biết cô đang giải thích cho hành động ban ngày, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia chua sót, không tự giác trầm mặc dần, Diệp Tòng Y để tay sau lưng dựa vào cửa sổ, nhấp mím môi, bỗng nhiên nói: “Hàn Sanh, cô có tin tưởng con người có kiếp trước không?”  - Tôi không tin.  Diệp Tòng Y thấy nàng trả lời không chút do dự, lại thấy kinh ngạc: “Cô hẳn là tin Phật chứ, Phật gia không phải có thuyết luân hồi sao?”  - Tôi không tin có kiếp sau, cũng không muốn có kiếp sau.  - Tại sao? – Trong lòng Diệp Tòng Y hơi hơi thất vọng.