Ai Rồi Cũng Khác
Chương 9
Gần bằng ngày xưa
Hôm nay em nhận lại một ít thứ gợi nhớ đến anh. Nhũng gì còn lại sau một tình yêu mà cả hai chúng ta đều không ai dám giữ: Đó là kỉ vật.
Anh thì sợ thấy nụ cười em trên tấm hình hai đứa chụp chung.
Em thì sợ thấy nét chữ anh trên lá thư đầu anh viết cho em.
Để rồi sau ngần ấy tháng ngày nổi trôi, em nhận về nguyên vẹn - kỉ vật. Quá khứ làm gì có tội, chuyện trầy xước là do tự tay ta cào xé rồi đổ lỗi cho cuộc đời bất công, đổ lỗi cho cái duyên vô phận khiến những người tưởng chừng yêu nhau lắm lại chia tay.
Hôm nay, ngồi đây nhìn lại chúng ta ngày xưa qua những kỉ vật này, em thấy đến được đây đã là hạnh phúc lắm rồi, em có cả một hoài niệm để nhớ về, có cả một trái tim hằn vết để tự hào.
Có vài người sau anh, họ vô ý giẫm lên vết thương cũ. Em chỉ cười chào họ bước đi, yêu thương chân thành trong nhịp sống xoay vòng quá nhanh này thật mong manh anh ạ.
Đôi khi em thèm nhìn một nụ cười giản dị từ anh. Đôi khi em muốn anh ôm chặt vai em giữa những ngổn ngang phức tạp này.
Đôi khi em mong sống với anh một ngày như xưa để em thấy nốt lặng nơi trái tim em.
Đôi khi em ước chúng ta đừng rẽ... về hai hướng xa xôi.
Thòi gian là kẻ tàn nhẫn, nó xóa mờ mọi nỗi nhớ, nó che lấp mọi niềm đau, nó luôn cố chứng minh chỉ có nó là bất diệt chứ không phải là tình yêu. Rõ ràng, cuộc sống trôi đi, chúng ta từ bỏ rất nhiều thói quen về nhau, từ bỏ vô số những tiềm thức thân thương.
Anh sống cuộc sống anh bên đó nắng chan hòa, gió nghêu ngao. Em sống cuộc sống em bên này, mưa thathiết, mây miên man.
Ừ thì... Là câu chuyện ngày xưa nhắc lại và kỉ vật có quyền lực gợi nhớ yêu thương.
Em vẫn thương anh - gần bằng ngày xưa.
Một và duy nhất
Anh và em vừa bước qua thời kì đẹp đẽ của tình yêu.
Anh và em vừa tự bước qua cái giới hạn do chính chúng ta dựng lên.
Với anh, em chỉ là Một hay vẫn là Duy Nhất?
Em không nghe tiếng mình khóc, chỉ biết nước chảy rát má, môi run theo nhịp thở còn miệng nghẹn đắng cái mùi mà từ thuở hàn vi em gọi là mùi cũ nát.
Khi em là Duy Nhất
Thì có nghĩa em là duy nhất về mọi thứ trong cuộc sống anh dẫu tấp nập.
Khi em là Một
Thì có nghĩa em sẽ phải nhọc lòng chia sẻ những tấp nập trong cuộc sống anh.
Em không còn được vỗ ngực tự hào vì có anh trọn vẹn.
Những niềm vui anh đến từ nhiều lí do khác nữa chứ không riêng gì nụ cười em.
Những nỗi buồn anh có hơn một người để chia sẻ chứ không còn mãi tìm về bờ vai em trìu mến.
Cuộc sống anh nhiều màu sắc hơn, nhiều đến nỗi sắc màu yêu thương của em bị mờ nhạt và cũ kĩ hẳn.
Vô hình khi em nhìn về cuộc sống anh, em đều phải nhìn xuyên qua khoảng cách băng lạnh buốt tim.
Em đã bước qua mưa để thương nắng.
Bước qua nắng để yêu anh... Vậy mà!
Cũng như máy móc càng cũ kĩ càng kêu to, kêu thống thiết.
Yêu anh qua mấy mùa không biết đã thành cũ kĩ trong nhau chưa?
Nếu anh muốn buông tay em. Hãy nói chân thành và nhẹ nhàng như khi anh đến.
Để em tự mình đứng dậy, bước đi và mãi là Duy Nhất.
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
192 chương
59 chương
10 chương
575 chương
21 chương