Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 93 : trưởng thành

Ngày ấy, sau khi quay lưng rời đi, Y Y trở lại Long Quân điện, nhóm cung nữ cùng thị vệ tìm nàng cả nửa ngày, đang lúc bấn loạn, lo lắng muốn bật khóc, tìm không thấy chủ tử, cái mạng nhỏ này của bọn họ coi như xong đời, đang muốn lật luôn cả hoàng cung lên thì gặp được nàng trong trang phục thái giám, bình an trở về, bọn họ mừng rỡ như điên, thầm nghĩ là nàng ham chơi, lại nghịch ngợm, trốn vào đâu đó để chơi, không hỏi gì nhiều, cũng chẳng dám nhiều lời. Nhưng mà, ánh mắt sắc bén của Mộc Hiệp lại phát hiện y phục của nàng cáu bẩn, hơn nữa ống tay áo còn có vết máu loang lổ, truy hỏi một hồi, mới biết được Y Y rơi vào cạm bẫy, mà còn cùng Mẫn Hách Vương gia, sắc mặt hắn ngưng trọng, chỉ nói vài câu an ủi linh tinh, liền vội vàng đi ra ngoài. Toàn thân mỏi mệt, nàng cũng không có tâm tình nghĩ nhiều nữa, tắm rửa xong, trực tiếp hiện lên long sàn, ngủ một giấc. (long sàn= giường của vua) “Hoàng phi, nên dùng bữa tối rồi.” Đang mơ mơ màng màng, bị thanh âm của Tiểu Thanh làm cho thanh tỉnh, nhu nhu mắt, chậm rãi ngồi dậy, đột thấy phía trên đùi một mảnh ẩm ướt, cảm giác quen thuộc làm nàng toàn thân cứng ngắc. “Hoàng phi?” Tiểu Thanh khó hiểu nhìn nàng ngồi ngay ngắn bên trong đệm chăn, vẫn không nhúc nhích, trên mặt tràn đầy bộ dáng nghi hoặc. Dùng tay nâng lên đệm chăn đang phủ trên người, Y Y chỉ cảm thấy trên mặt một trận nhiệt khí, từ lúc xuyên qua đến nay, lúc đó nàng chỉ có ba tuổi, nàng đã sớm quên đây là chuyện sớm hay muộn, không nghĩ tới, đột nhiên lại đến nhanh như vậy. “Đây là!” Mắt thấy nàng một tay xốc lên đệm chăn, phía trên thục khố màu trắng hoa mai nhiễm đỏ một mảnh, Tiểu Thanh giật mình, cư nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra, vẻ mặt mừng rỡ, nói: “Chúc mừng hoàng phi, chúc mừng hoàng phi!” Chúc mừng? Này có cái gì đáng chúc mừng? Y Y cẩn thận lôi kéo y phục ô uế, sắc mặt có chút tái nhợt, bụng có điểm co rút, ẩn ẩn cảm giác đau đớn. “Tiểu Thanh, y phục của bản phi đều ô uế, ngươi còn chúc mừng bản phi.” “Hoàng phi, ngươi hiểu lầm ý của nô tỳ.” Tiểu Thanh mỉm cười “Ở trong cung, nếu hậu cung nào xuất hiện nguyệt tín, đều là việc đáng chúc mừng, chứng minh người đã trở thành nữ nhân trưởng thành, có cơ hội được Hoàng Thượng sủng hạnh, vì hoàng triều mà sinh hạ long loại.” Nàng vừa nói, một bên lấy ra một tiết khố sạch sẽ, trắng tinh, một tay lấy một giỏ hoa quỳnh, nhẹ nhàng rải vào trong mộc đũng đã đổ đầy ôn thủy, do các cung nữ khác đã nhanh tay chuẩn bị. (mộc đũng=thùng gỗ đựng nước để tắm ) Sủng hạnh? Y Y đột nhiên nhớ đến Phù Vân Khâu Trạch, hắn tuy rằng cao hơn nàng nửa cái đầu, nhưng lại nhỏ hơn nàng vài tuổi nha, nhịn không được “Phốc” một tiếng, cười tươi như hoa. Mới trước đây không lâu, hắn còn do một tay nàng chăm sóc a, bộ dáng tiểu đệ đệ đáng yêu, nàng vẫn chưa quên a. “Hắn mới vài tuổi, đợi cho hắn hai mươi, bản phi đã hai mươi ba , đều là chuyện tình của mười mấy năm sau.” Nàng che miệng cười, thoát ra y phục trên người, từ từ bước nào mộc đũng. Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu cảm giác đua đớn ở bụng dưới, nàng thoải mái, nheo lại mắt. “Hoàng phi, Hoàng Thượng năm nay đã hơn tám tuổi, nhưng so với nam tử thành thục mười hai cũng không khác bao nhiêu, chắc không bao lâu nữa, đại nhân Thanh Vũ sẽ mang Hoàng Thượng đi khai hôn mê.” (khai hôn mê= là xxx lần đầu á, hức, sao triều đại này dạy hư thiếu nhi thế này ) Nói đến những điều này, Tiểu Thanh ngược lại rất bình tỉnh, dường như nghe nhiều nên không thấy có gì khác lạ, mặt không đỏ, khí không suyễn. Cái gì? Khai vựng? (cũng giống khai hôn mê á >.