Ái phi, ngoan nào!!

Chương 13 : dám ức hiếp ái phi của ta

Giai Hạ đành chấp nhận cho Vương Lệ Thành đi theo, hắn ngoan ngoãn rúc vào người cô nằm trong lòng của cô, tâm hồn một đứa trẻ thật đáng yêu, không biết lúc hắn chưa thành ra thế này con người hắn như thế nào nhỉ? Có giống với cốt truyện mà cô viết không, một kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt, độc ác nhẫn tâm hắn đã nói một không ai dám nói hai, nói chứ cô cũng may mắn lắm nếu để hắn như trong truyện ắc hẳn cô sẽ bị đày đọa đến chết mất. Giai Hạ vén màn lên, chắc có lẽ cũng sắp đến nơi rồi, cô cũng không muốn quay lại đó một chút nào, có thể sẽ ảnh hưởng tới Vương Lệ Thành, bọn người đó còn độc ác hơn cô tưởng tượng, bọn chúng có âm mưu gì để hãm hại cô hay không. Cho nên cô không muốn cho Vương Lệ Thành đi cùng cũng là nguyên nhân này, nhìn Vương Lệ Thành nằm trong lòng mình cô có một cảm giác ấm áp đến lạ thường, gương mặt tuấn tú này nếu là một kẻ máu lạnh sẽ rất đáng sợ, nếu hắn mãi như thế này cũng được, xem như cô có thêm một đứa em trai để thử cảm giác có em trai như thế nào. "Tỷ tỷ đừng bỏ ta....." ngủ cũng nói mớ sao, Giai Hạ mĩm cười sau đó nắm lấy tay hắn, vỗ vỗ lưng hắn hành động hết mực cưng chiều. "Ngoan... ta ở đây với ngươi" Đến nơi, Giai Hạ gọi hắn dậy, cùng hắn đi vào, Gia Hạ không quên dặn hắn rằng không được xưng đệ và gọi cô là tỷ tỷ nữa, dĩ nhiên Vương Lệ Thành sẽ không để cô bị mất mặt rồi, hắn cũng biết chuyện cô từng bị gai đình của mình bạo hành. Cả chuyện cô được gả cho hắn cũng là sắp đặt của họ, người gả cho hắn lúc đầu vốn dĩ là chị của cô Hứa Tư Thanh, để xem trước mặt hắn ai dám bắt nạt ái phi của hắn, hắn sẽ giúp cô trả thù từng kẻ một. "Vương gia, vương phi giá lâm, không kịp nghênh đón, mong vương gia thứ lỗi" "Không sao, phụ thân đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà mà" Giai Hạ nắm lấy tay hắn đi vào. Hứa Tư Thanh từ bên trong đi ra, cô ta đúng như trong lời đồn, một tuyệt sắc giai nhân, vẻ đẹp dịu dàng nhưng bên trong lại là một con rắn độc, cô ta vừa nhìn thấy Vương Lệ Thành lòng đã không kìm được mà có chút tiếc nuối. Vương Gia không hề giống như trong lời đồn, một tên ngốc nghếch xấu xí, trên mặt toàn là bùn đất, còn người ở đây tuy hơi ngốc một chút nhưng thật đẹp, nét đẹp của hắn làm Hứa Tư Thanh say mê. "Ái phi, bổn vương muốn ăn kẹo hồ lô đường" Vương Lệ Thành níu vạt áo cô điệu bộ làm nũn, Giai Hạ liền lấy ra cho hắn cây kẹo lúc mua ở trên đường đến đây cho hắn ăn. "Vương gia người có muốn ăn thêm không, ta đưa người đi nhé" Hứa Tư Thanh liền đi đến nắm lấy tay hắn, kéo đi nhưng hắn liền vụt tay lại nép phia sau cô. "Xin lỗi tỷ, vương gia không thích người lạ" "Tỷ tỷ xấu xa ta không thích chơi với tỷ ấy" "Vương gia chúng ta là người một nhà cả mà, ta không xấu xa đâu ngoan đi với ta nào" Hứa Tư Thanh ngoài mặt thì nói vậy nhưng trong lòng hậm hực, dám chê cô ta xấu xa sao? không phải vương gia đẹp trai cô ta đã không niệm tình mà cho người xử hắn rồi. "Hạ Nhi... con vừa về thôi hãy về nghỉ ngơi đi, để Vương gia đi với Thanh Nhi đi" "Vương gia, thần ở sau bếp chuẩn bị món ăn cho ngài mà không kịp nghênh đón mong lượng thứ" mẹ của Hứa Tư Thanh đi ra bà ta mang thức ăn thơm lừng lên, mẹ con bà ta có âm mưu gì đây? Giai Hạ liền kéo hắn ra khỏi hỏi. "Vương gia chắc mệt rồi nên có gì thì để một lát nữa đi" "Làm vương phi chưa được bao lâu mà đã lên mặt rồi ư? nếu con gái ta mà không nhường cho ngươi chắc bây giờ ngươi chẳng khác một con chó sống ở sau nhà rồi" bà ta giọng điệu chanh chua, làm Vương Lệ Thành nóng giận, vương phi của hắn chỉ một mình hắn được ức hiếp thôi, xem ra bà ta chán sống rồi. "Bà nói gì nói lại ta nghe nào?" Vương Lệ Thành đi đến bóp cổ của bà ta, đôi mắt sắc lạnh như muốn bóp chết bà ta ngay lúc này. "Vương Lệ Thành chàng dừng tay lại!!"