Ở đỉnh long quân điện,trong đêm khuya, hai thân ảnh một vàng một đen thiết lập kết giới yên lặng đứng cạnh nhau. “Phải không?” Nghe được tin tức của Mộc Hiệp, Phù Vân Khâu Trạch mắt trầm xuống,lông mày nhịn không được run rẩy, tựa như bị vạn con độc xà cắn mà lộ ra vẻ mặt thống khổ, thở sâu, rồi vân đạm phong khinh cười cười,“Vậy đánh bọn họ mất trí nhớ đi, lưu lại cũng chỉ là thống khổ.” Mộc Hiệp muốn nói lại thôi, cuối cùng gật gật đầu, chân sau điểm một cái, nhảy vào giữa bầu trời đêm. Đánh tan kết giới, thân ảnh màu vàng đạp tường nhảy xuống, đang miên man suy nghĩ hắn vẫn chưa chú ý tới một bóng hình xanh biếc vừa vặn đi ngang qua,mạnh mẽ va chạm . “Đau!” Tiểu Thanh sờ cái gáy nằm trên mặt đất, thân thể bên trên người ép lên khiến nàng không thể động đậy. Phù Vân Khâu Trạch hai tay hướng trước ngực nàng chống đỡ, không tốn sức đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, nghe được thanh âm này, mới biết được chính mình đụng vào là người chứ không phải đồ vật. “Hoàng phi có uống thuốc đúng giờ không?” Hắn lạnh lùng đứng, nhìn nàng thong thả bò dậy.(S : Em ghét con này , lần sau… anh đè chết đi … Y Y tỷ : cô nói cái gì *lườm*) “Bẩm Hoàng Thượng, hoàng phi đã uống xong, đang chờ Hoàng Thượng trở về nghỉ ngơi.” Nhịn đau, Tiểu Thanh cúi thấp người, trên mặt ửng hồng một mảnh, lại mang tia tức giận. Hừ một tiếng, hắn gật gật đầu, trực tiếp xoay người vào điện. Đại cung nữ đứng ở chỗ tối bụm cười đi ra, khóe mắt liếc Tiểu Thanh chật vật. “Ăn trộm gà bất thành, Hoàng Thượng đâu đơn giản bị ngươi mê hoặc như vậy.” Sắc mặt xanh trắng, Tiểu Thanh không đáp lời của ả, chỉ là không nghĩ tới Phù Vân Khâu Trạch ý chí kiên định như thế, chính mình vô ích cho hắn chiếm tiện nghi rồi. Bất quá, đêm nay, mục đích của nàng cũng không phải cái này, mà là, hắn cùng Mộc Hiệp ở phía trên đỉnh điện nói gì đó. Dù có ngân mắt có thể nhìn thấu hết thảy pháp thuật, nhưng bọn họ đứng quá xa,nàng sợ bị phát giác nên không dám tới gần, chỉ có thể dựa vào miệng Phù Vân Khâu Trạch mấp máy để phân biệt, đại khái nhìn ra hai chữ,“Trí nhớ”. “Còn chưa nghỉ ngơi?” Phù Vân Khâu Trạch đợi cung nữ giúp hắn đem long bào trên người cởi bỏ, cẩn thận nằm xuống mép giường. ( S : chị thật vô tình , đêm anh rơi xuống đất nhớ… Y Y tỷ : *đạp thêm một phát* *quay mặt vào trong* … S :*lặng lẽ chạy*) Mấy ngày nay nàng không ngừng được cho uống thuốc bổ,gương mặt tái nhợt cũng rốt cục có một tia khởi sắc, chính là miệng vết thương trước ngực khép lại có vẻ chậm, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không nghĩ tới nàng lại trở nên chăm chỉ, không thể luyện ma thuật, liền quay sang luyện chú từ(lời chú), hơn nữa mỗi lần đều luyện đến tận khi hắn đem sách để sang một bên mới bằng lòng nghỉ ngơi. “Khâu Trạch, thật kỳ quái, gần đây ta đều mơ cùng một giấc mộng, nhưng là mỗi lần tỉnh lại liền không nhớ rõ, tổng cảm thấy cái mộng kia thực khủng bố, mỗi lần tỉnh lại ngực luôn kinh hoảng.” Y Y che ngực, đây cũng là nguyên nhân gần đây nàng không muốn đi ngủ. “Có thể là do ngực nàng bị thương,” Hắn ngưng hạ mi, đôi mắt màu tím đánh giá ngực nàng, thấy không có tơ máu chảy ra nên hơi chút yên tâm,“Là sát thủ của Mẫn Hách?” Từ khi nàng tỉnh lại hắn vốn không có hỏi qua, một là chính mình đã muốn xác định, hai là, sợ nàng tâm tư khó có thể bình tĩnh ảnh hưởng đến miệng vết thương. Không dự đoán được hắn muốn biết, Y Y tay ôm ngực nhẹ buông xuống , trong mắt có sợ hãi, càng nhiều , nhưng là vẫn thản nhiên đối mặt. “Thuật pháp của hắn tựa hồ so với trước kia tiến bộ hơn.” Nghĩ đến chính mình ở trước mặt hắn như con cừu trói gà không chặt, nàng liền nắm chặt quyển chú từ trong tay. Phù Vân Khâu Trạch ánh mắt hạ xuống, cứ vậy mà nắm cái tay be bé của nàng,đặt ở lòng nàng. “Ba ngày sau, Vương gia của La Phu quốc sẽ đến Lạc Tang làm khách, đến lúc đó sẽ có một buổi thịnh yến, ta phải mang nàng tham dự.” “Ân,” Nàng rút tay về, nhẹ giọng nhận lời, rõ ràng phát hiện tay hắn để tại vị trí có điểm kỳ quái,“Tay ngươi đặt ở chỗ nào?” Mặt bắt đầu nhiễm một tầng hồng, cầm lấy quyển sách trên tay hướng đầu của hắn đánh một cái, thực không đứng đắn gì cả. Không có né tránh, hắn chính là lùi tay lại, đôi mắt màu tím hiện lên một tia đùa giỡn. “Người rồi cũng trưởng thành, thời gian cũng chẳng được bao lâu, ái phi, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, người người đều là trước sau lồi lõm (nguyên văn : tiền đột sau kiều), ai da, với dáng người của nàng, chờ trẫm lớn lên một chút, chỉ sợ nàng sẽ không giữ nổi trẫm nha.”( S : Này cậu , bé tý đã…. *rùng mình* không có gì….) Khóe mắt giật vài cái, Y Y dùng sức đem vạt áo nhanh chóng buộc lại, lườm hắn một cái rồi xoay người ngủ. Hậu cung ba ngàn giai nhân…… Thì tính sao, nàng chung quy là muốn…… Khuôn mặt vui cười trầm mặc , hắn ôm eo nàng từ đằng sau , chôn đầu vào lưng nàng, thật sâu thưởng thức mùi vị hoa lê thản nhiên phát ra trên người giai nhân……