Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 112
“Hoàng Thượng!”
Một thân ảnh màu đen, đầu đội mũ trong không khí đột nhiên xuất hiện, Mộc Hiệp nhìn thấy Phù Vân Khâu Trạch bình an vô sự thì nhẹ nhàng thở ra, lại thoáng nhìn về phía hoàng phi đang mê man, sắc mặt bỗng trầm xuống.
“Y Y không có việc gì, Mộc Hiệp, ngươi mang nàng trở về trước.” Thật cẩn thận đem người đang nằm trong lòng giao qua tay hắn, Phù Vân Khâu Trạch liếc mắt, nhìn Mẫn Hách muốn tiến đến lại thôi, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, cước bộ vẫn không dừng lại.
Nếu hai người đó hợp lức, mình cũng không chắc có thể đối phó được, huống chi, còn có một Lạc Dật chưa rõ là bạn hay là thù, không thể dễ dàng manh động. Mẫn Hách suy nghĩ linh chuyển, cân nhắc lợi hại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lạc Dật…… Kiếp trước, thưở nhỏ là bạn hữu, nhưng sau khi trưởng thành, hắn cuối cùng có xuất hiện hay không, chính mình vẫn còn chưa mơ thấy, nên bây giờ, hắn rốt cuộc là địch hay bạn, Mẫn Hách vẫn chưa thể phân biệt rõ ràng.
Mộc Hiệp nhận mệnh, chỉ biết Hoàng Thượng tất nhiên sẽ có an bài, vì thế cũng không hỏi nhiều, cẩn thận ôm lấy hoàng phi, liền ẩn thân nhập vào bóng tối.
“Lần này trở về, có thể ở lại bao lâu?” Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt hòa hoãn vài phần, vô luận hắn lần này trở về là vì cái gì, nếu có thể nhận được sự trợ giúp của người này, tất nhiên phần thắng sẽ tăng thêm rất nhiều, cho nên……
“Đến khi thực hiện xong ước định cuối cùng của thần và hoàng thái hậu……” Nhẹ nhàng nắm chặt vật cứng bên trong ống tay áo, trên mặt Lạc Dật thoáng hiện lên một chút thần sắc phức tạp.
Thực hiện ước định? Tại sao hắn chưa bao giờ nghe thái hoàng Thái Hậu nhắc tới điều này? Đôi mắt màu tím của Phù Vân Khâu Trạch hiện lên một tia kinh ngạc.
Ba người nhất thời bất động thanh sắc, không khí lần nữa rơi vào trầm lặng. Một người nhìn lên bầu trời đêm, hai người còn lại nghiêm mặt nhìn hắn.
“Ngươi, có phải muốn hỏi ta cái gì phải không?” Lạc Dật nghiêng đầu, nhìn nam tử đang đứng bên cạnh, một thân đỏ rực, trên người hắn vẫn tỏa ra sát khí nặng nề như trước.
Nhiều năm như vậy, sát khí của hắn, vẫn chưa thể tiêu giảm sao?
“Bổn vương muốn biết, kiếp trước, chúng ta kết cục đến tột cùng là như thế nào.” Âm điệu ngoan lạnh đột nhiên mang theo nhè nhẹ bất đắc dĩ, Mẫn Hách thùy hạ mi mắt, ngón tay khẽ vuốt lên mặt nạ trên mặt.
Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn không ngừng âm thầm điều tra, quả thật rất muốn biết, là ai đã lặng lẽ hủy diệt hết tất cả chứng cứ mà hắn vừa mới chạm đến, manh mối vừa tìm thấy đã đứt đoạn hoàn toàn? Rốt cuộc là kẻ nào bản lãnh thông thiên, ở phía sau âm thầm thao túng mọi việc?
Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt diệu diệu nhìn hắn, cừu hận thấu xương, chỉ muốn đem Mẫn Hách, tên yêu nghiệt này tống thẳng vào địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh.
Lạc Dật chỉ chậm rãi cười, chỉ vào ánh trăng bàn bạc trên cao, sắc mặt nhu hòa.
“Vô luận kiếp trước kết cục như thế nào, hiện tại, chúng ta đều ở cùng một bầu trời, ngắm cùng một ánh trăng, là duyên hay nghiệt, phải xem tạo hóa, nên biết, khi thời điểm đến, tự nhiên, ngươi tự khắc sẽ biết được.” Nói xong, có chút thâm ý, liếc mắt nhìn Khâu Trạch một cái.
Câu này không phải ngầm bảo hắn cũng phải biết nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ? Phù Vân Khâu Trạch nghĩ thầm trong lòng.
Mẫn Hách nhíu mày, gương mặt băng lãnh như hàn băng, huy khởi tay áo, một trận thanh phong nổi lên, bình phong kế cạnh vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Bổn vương hiện tại đã hiểu, như thế này thì thế nào?” Môi đỏ tươi tà mị khẽ nhếch, đôi mắt ánh lên sát ý nồng đậm, chuyển thành màu nâu, song chưởng mở ra, trên ống tay đỏ tươi, bách hoa kim điệp vàng rực ủy mị tung khởi, dưới ánh trăng mông lung, rải rắc một đoàn huỳnh quang xinh đẹp, lấp lánh.
Phù Vân Khâu Trạch lạnh lùng cười, trào phúng nhìn hắn không biết tự lượng sức mình, nhưng mà, đôi mắt màu tím cũng là âm thầm chú ý động tĩnh của Lạc Dật ở phía bên kia .
“Hoàng thượng, thần mạn phép cáo từ.” Khẽ nghiên người, nụ cười trên môi vẫn lãnh đạm như nước, xoay người hướng về cửa lớn.
“Đứng lại!” Không nghĩ tới hắn không thèm để mắt tới uy hiếp của mình, ngay cả một chút biểu lộ cũng không có, đôi mắt phượng hẹp dài nhíu lại, ánh lên vẻ khát máu, tàn độc, y bào đỏ tươi vung lên, hàng loạt những cánh bướm vàng tươi, ủy mị ồ ạt hướng về nam tử áo trắng.
So với kim kiệp lần trước tỷ thí với Y Y, số lượng kim điệp đã tăng lên gấp ba lần, tốc độ cũng thần tốc, linh hoạt hơn.
Đừng nói là để đối phó với một con người bằng xương bằng thịt, số lượng kim điệp này cũng đủ dễ dàng san bằng cả Tiêu Hiên viên! Phù Vân Khâu Trạch biến sắc, vừa muốn thi triển pháp thuật, đột nhìn thấy thân ảnh màu trắng rất là thoải mái mà dừng bước, nên hắn chậm rãi dừng lại động tác của chính mình, thu hồi thuật pháp.
Quả thật khiến người ta tò mò, pháp thuật của quốc sư, rốt cuộc lợi hại tới trình độ nào.
Đối diện với bách điệp trùng trùng, Lạc Dật, mặt không đổi sắc, thản nhiên nhìn chúng tiếp cận càng lúc càng gần, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như nước hồ thu, không một gợn sóng, lại sâu thẳm như đại dương, không bắt được một tia cảm xúc.
Không hề có tiếng vang nổ mạnh như trong dự đoán, kim điệp đột nhiên như bị cái gì bao vây toàn bộ, ở không trung bối rối huy động đôi cánh, tụ tập lại một chỗ trong một khối cầu vô hình, không cách nào thoát ra được. Khối cầu vô hình mang theo bách điệp chậm rãi bay qua cửa lớn, hướng đến ánh trăng, trong không gian bỗng vang lên một tiếng ”oanh”, toàn bộ kim điệp đều biến mất hoàn toàn, chỉ thấy trong không gian, phiêu tán bụi phấn lóng lánh hoàng kim, nương theo cơn gió, rắc xuống mặt đất một màu vàng kì ảo, lung linh.
Mẫn Hách thậm chí chưa kịp nhìn ra Lạc Dật xuất thủ như thế nào, dường như chỉ thấy hắn đứng ở tại chỗ, một cử chỉ đưa tay nhấc chân cũng đều không có.
“Trên đời, không có bất luận kẻ nào có thể ra lệnh cho ta, Mẫn Hách Vương gia,” thanh âm ôn nhu cua Lạc Dật theo gió bay tới, lại băng lạnh thấu xương,“Nếu thực sự có người đó tồn tại, nhất định cũng không phải là ngươi.” Trong giọng nói ẩn chứa một chút hận ý, nhưng lại bị gương mặt ôn nhuận như ngọc che lấp hoàn toàn.
Nhiều điểm kim quang bay xuống, vươn trên y bào của hắn, lập tức bị một trận thanh phong phất khai đi, y bào vẫn như cũ, không nhiễm một hạt bụi.
“Ngươi là đang ám chỉ trẫm, cho dù là trẫm, cũng không thể mệnh lệnh cho ngươi?” Phù Vân Khâu Trạch không biết tự khi nào lại nắm lấy dạ minh châu mà vừa rồi Y Y nắm trong tay, mặt không đổi sắc, thùy hạ mi mắt.
Lạc Dật đột nhiên ngẩn ngơ, trầm mặc một lát.
“Thần, chỉ làm chuyện mình cho là đúng, nếu không cũng sẽ không nghịch thiên mà đi, vô luận ngươi là Viêm Hi, hay là Hoàng Thượng, đối với Lạc Dật mà nói, cũng không trọng yếu.”
Câu nói này có ý là: ai cũng không giúp? Phù Vân Khâu Trạch tựa hồ rất vừa lòng với đáp án của hắn, bạc thần gợi lên ý cười.
“Quốc sư, hoan nghênh ngươi trở về.”
Lời nói vừa ra, làm cho sắc mặt Mẫn Hách càng thêm khó coi, tức giận không có chỗ để phát tiết, nhưng mà, hắn biết Lạc Dật này là một đối thủ cường hản, không thể manh động, day vào hắn, thực lực của mình so với hắn thực ra chỉ là ”châu chấu đá xe”.
“Hoan nghênh hắn trở về? Mặc dù, hắn trở về hội cướp đi phượng phúc của ngươi, ngươi cũng hoan nghênh?” mặt nạ huyết liên trên mặt, Mẫn Hách phủ mị cười, tựa hồ hiểu thấu cái gì.
Lời nói vừa dứt, không khí lại lần nữa ngưng trọng, gió cũng ngừng thổi, không khí trong cả phòng đặc sệt lại, cứng ngắt ngột ngạt, nhưng lại âm lãnh rợn người.
Lạc Dật hé đôi mắt sáng bóng trong suốt như ngọc lưu ly, mỉm cười không nói, nhìn Phù Vân Khâu Trạch, tựa hồ đang chờ hắn hỏi chính mình
“Quốc sư, ngươi sẽ làm như vậy sao?” Thản nhiên mở miệng, nhưng mà trong giọng nói đã có một tia khẩn trương, ngữ điệu có phần cứng ngắt, thanh âm cũng run nhè nhẹ.
“Phượng phúc của Lạc Tang quốc…” Lạc Dật nhẹ nhàng lắc lắc đầu,“Thần là sẽ không mang đi .”
Đôi mắt sắc bén của Mẫn Hách hiện lên hàn quang, nếu không phải như vậy, mục đích lần này hắn trở về rốt cuộc là vì cái gì? Dĩ nhiên không phải vì hai người (Mẫn Hách + Khâu Trạch) bọn họ rồi , lại cũng không phải vì phượng phúc, như vậy, rốt cuộc là vì cái gì mà quay về đây?
“Trẫm, thay Lạc Tang quốc đa tạ quốc sư!” thanh âm chậm rãi, điềm đạm vang lên, nhẹ nhàng thở ra, Phù Vân Khâu Trạch mỉm cười.
Xoay người, thân ảnh màu trắng điềm đạm lướt khỏi phòng, đến như một cơn gió, bước đi cũng tựa như một cơn gió, không người nào có thể nắm bắt hay ngăn cản bước chân của hắn.
“Có lẽ, về sau …thần cũng không xác định……”
Thanh âm cuối cùng tựa như cơn gió nhẹ, thoảng qua, lại tựa như một ảo giác, nhưng mà, hai bóng người đang đứng vẫn bất động, nghi hoặc dõi theo bóng dáng đã rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
10 chương
78 chương