Ái Phi Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường
Chương 164 : người điều khiển phía sau tấm màn nhung
Một nam tử một đường đi đến một miếu thờ bỏ hoang vùng ngoại ô bên ngoài hoàng thành, cẩn thận xem xét, xác định chung quanh không có người, mới lắc mình đi vào.
Bên trong miếu, liễn đỏ tan hoang, miếu thờ bỏ phế lâu năm, không người thờ cúng, hơn nữa nhiều năm không được tu sửa, dĩ nhiên không còn hình dáng nguyên vẹn như lúc ban đầu, nhưng quái dị là, ở bên cạnh hỏa lò, lại có hồng hương , có vẻ như ai đến cúng viếng mà để lại.
Nam tử tiến lên, cầm lên ba cây hồng hương, đốt lên, thổi tắt hỏa diễm, rùi đem chúng cắm vào bát nhang ở phía trên bàn cúng nơi chính điện, sau nhảy lui ra sau mười bước.
Bỗng nhiên, khi hắn vừa cố định thân người, bên bàn cúng đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng, một không gian hình tròn mở ra, xuất hiện trước mặt nam tử. Hắn lại không có chút kinh ngạc, nhấc chân, không chút do dự đi vào thông đạo, đợi sau khi thân hình của nam tử biến mất, lối vào hình tròn cũng lập tức biến mất, không thấy bóng dáng.
“Thuộc hạ tham kiến Chính vương!” hai tay cung kính đưa lên ngang mặt, lộ ra một đôi mắt nhỏ, nam tử nửa quỳ, yên lặng nhìn chăm chú vào người trước mắt.
Một thân hoàng bào, thêu kim long vàng chói, nam tử đang đưa lưng về phía nam tử đang hành lễ từ từ xoay người, lộ ra khuôn mặt của Chính Vương La Phu quốc! (cha của bà Sầm Nhi đóa ^^)
“Như thế nào?” Hắn cười tủm tỉm hỏi.
“Khởi bẩm Chính vương, bọn họ thất bại, nhưng may mắn đã ăn vào Thiên Cổ, độc phát mạng vong, cho nên địch nhân không thể tra ra là ai phái sát thủ tới hành thích.” Nam tử thật cẩn thận hồi đáp.
Thất bại? Sắc mặt Chính vương trầm xuống, hừ một tiếng, phất tay áo, một cước đá vào trên người nam tử, nhìn hắn chật vật, cả người đau đến đầy mồ hôi, vẫn cắn chặt răng, không dám lên tiếng.
“Bổn vương thật vất vả mới đợi cho bọn họ ra cung một chuyến, muốn “nhất tiễn song điêu” (một mũi tên bắn trúng hai con chim), các ngươi thế nhưng lại làm hỏng?”
Chính vương âm vụ nghiêm mặt, hung hăng tát vào mặt nam tử “ba, ba, ba”. Nhìn khóe miệng nam tử bật ra tơ máu, hừ lạnh ngừng tay.
Không dám làm trái, cũng không dám trốn tránh trách nhiệm, nam tử dùng ống tay áo xoa xoa vết máu trên khóe môi, cúi đầu.
Giờ phút này, nam tử làm thuộc hạ nhiều năm, biết rõ bản tính của Chính vương vốn hỉ nộ vô thường, chính giờ phút này mở miệng, không khác gì chọc giận hắn, nên đem tất cả lời giải thích đều nuốt vào bụng, chỉ chờ hắn đặt câu hỏi.
Quả nhiên, không kiên nhẫn đi thong thả vài bước, ánh mắt gian tà của Chính vương chợt lóe.
“Nghe nói, đã nhiều ngày Phù Vân Khâu Trạch không ở trong cung, chẳng lẽ, là hắn làm hỏng chuyện tốt của chúng ta?”
“Đúng vậy, không chỉ Phù Vân Khâu Trạch, còn có Mộc Hiệp, hai người đều hiệp trợ Vương phi rời đi, bọn thuộc hạ không thể ngăn trở, nhưng mà, nhóm sát thù mà Hoàng thục phi phái đến, giúp thuộc hạ biết được một chuyện.” Vì để lấy công chuộc tội, nam tử chỉ phải nói.
“Nga? Chuyện gì?”
Chính vương hưng phấn chà chà hai tay, mặc dù giết người bất thành, đành phải nhẫn nhịn chờ lần sau, chính là hắn quá mức vội vàng xao động, muốn một ngụm nuốt vào Lạc Tang quốc, cho nên mới nóng lòng phái sát thủ hành động.
Mấy năm nay, bởi vì ở La Phu quốc bị mang tội danh “loạn thần tặc tử”, vô luận hắn giả nhân giả nghĩa như thế nào, thi hành dân chính, quốc dân đều không ủng hộ hắn, ngược lại liên tiếp tiến hành bạo động, hơn nữa quốc khố hao hụt, gần như bị hắn tiêu xài đến cạn kiệt, khó thể cầm cự được thêm. Nếu như có thể thâu tóm được Lạc Tang quốc, thì có thể bổ sung quốc khố, cũng có thể mở rộng quốc thổ, đến lúc đó, còn ai dám hưng binh tạo phản?
“Phù Vân Khâu Trạch cùng Mẫn Hách, hai người đều thập phần chú trọng Vương phi, hơn nữa, độc dược đối Vương phi mà nói, tựa hồ không có tác dụng gì. Ngày đó, tận mắt thuộc hạ nhìn thấy, Vương phi ăn năm mươi cái bánh bao, mỗi cái bánh bao đều chứa hai khắc hạc đỉnh hồng, nhưng nàng cư nhiên bình an vô sự, một tia dị trạng đều không có.”
Nói đến chuyện này, nam tử có chút không thể tin được, “Hạc đỉnh hồng” xưng là 1 trong 3 thiên hạ kịch độc, thế nhưng lại đối với nàng không có tác dụng, ngay cả độc thánh cũng không đạt được trình độ này.
“Cái gì?” Chính vương biến sắc, nói như vậy, một trong những thủ hạ đắc lực nhất của hắn, cổ vương, cũng không phải là đối thủ của nàng sao?
“Nếu như thế, chúng ta chỉ có thể thay đổi kế hoạch.”
“Sầm Nhi công chúa truyền tin, nói Phù Vân Khâu Trạch đối với nàng khinh thường rẻ rúng, mà nàng cũng không muốn phí công sức, đi câu dẫn một quân chủ bù nhìn, không có thực lực, cho nên không hành động bước tiếp theo, hy vọng Chính vương sớm cứu nàng chạy khỏi ma chưởng của Phù Vân Khâu Trạch.” Nam tử nhớ tới hôm nay nhận được bồ câu đưa tin, vội vàng thông báo.
Nữ nhi bất hiếu!
Chính vương trên mặt một trận run rẩy, thật hận không thể giáo huấn tiện nhân kia một trận. Nếu không phải nhờ mình bày bố, tiện nhân đó có thể ngồi lên vị trí công chúa sao! Dám được sủng mà kiêu, vi phạm mệnh lệnh của mình?!
“Ngươi nói cho nàng biết, nếu như mị hoặc không được Phù Vân Khâu Trạch, thì thừa dịp giết hắn đi, nếu không, bổn vương sẽ khiến cho nàng ở thâm cung cả đời, suốt đời cũng đừng nghĩ đi ra! Phá hỏng kế hoạch của bổn vương, cẩn thận cho dù nàng có mười cái đầu cũng không đủ dùng!” Nổi trận lôi đình, hắn quát lên, một cước giáng xuống người nam tử đang quỳ trên mặt đất.
Đáng thương thay, nam tử kia thật vất vả mới ‘lập công chuộc tội’, chỉ vì chuyển lời giúp công chúa, lại khiến mình bị tai bay vạ gió.
Khụ ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nam tử chuyển thành âm vụ, lại nhịn xuống, rất sợ làm Chính vương nổi giận, độc dược trong người phát tác không có giải dược của hắn cấp cho, cũng chỉ có con đường chết.
“Thuộc hạ tuân mệnh, nhưng mà, công chúa còn nói, trong cung nhàm chán, thỉnh Chính vương tìm cho nàng vài cái nam thị hầu hạ, nếu không, mặc dù người có muốn mệnh của nàng, nàng cũng sẽ đào tẩu.”
Vốn lời này không nên nói, nhưng mà, nghĩ rằng, hai bên đều bị tra tấn, còn không bằng trước mặt Chính vương nói ra, nếu như Chính vương quản được công chúa, chính mình về sau cũng miễn được phiền toái.
“Nàng còn dám mở miệng yêu cầu bổn vương, muốn nam thị?”
Chính vương lạnh lùng cười, nhưng lại không tiếp tục hạ thủ trên người nam tử,
“Bổn vương đem nàng từ trên đường trở về, nếu không phải bởi vì diện mạo của nàng cùng phượng phúc Lạc Tang quốc giống nhau như đúc, hiện tại, bất quá chỉ là một ả khất cái hèn mọn ven đường, tốt lắm, đêm nay, ngươi mang nàng tới gặp bổn vương.” Khuôn mặt quỷ dị cười, hắn tiến lên, nâng nam tử dậy.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Không biết vì sao, nam tử nhìn thấy sắc mặt hiện tại của hắn, trên người nổi lên một tầng da gà.
Dám can đảm cùng mình đàm điều kiện, cũng không nhìn lại thân phận mình là cái gì, dưỡng nhiều năm như vậy, cũng dám vi phạm vào điều cấm kị của mình, kêu gào sao, yêu sách sao, như vậy, được, sẽ thuận theo ý nàng!
“Còn có, Hoàng thục phi bên kia, có hoài nghi bổn vương?”
“Theo thuộc hạ biết, Hoàng thục phi giờ phút này đang cùng Mẫn Hách Vương gia trở mặt, nhất thời không đi thăm dò chuyện này, nàng vốn muốn chờ hắn trở về hỏi, không ngờ lại bị Vương phi làm cho rối loạn, cho nên, tựa hồ chỉ có Hoàng Thượng điều tra.” Nam tử hành tẩu giang hồ nhiều năm, tin tức tự nhiên có vẻ linh thông, hắn tự tin đáp.
“Ác? Ngươi nói, nếu như để cho Mẫn Hách Vương gia biết việc này, sẽ thế nào?” Chính vương đột nhiên nghĩ ra một kế, âm âm cười,
“Bổn vương không chỉ phái sát thủ, cũng muốn bọn họ tàn sát lẫn nhau!”
Tàn sát lẫn nhau! Nam tử nhất thời trước mắt sáng ngời, nếu như có thể không tốn sức lực, lại thu thập được hai người, như vậy, còn lại Vương phi, bất quá chỉ là vật trong bàn tay, tùy thời có được.
“Buổi tối đem công chúa đến, bổn vương cần phải cho nàng làm việc này.” phất ống tay áo, Chính vương dẫn đầu ly khai không gian ảo ảnh.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Nam tử lảo đảo đứng lên, nhìn bóng dáng hắn dần dần xa khuất, oán hận cắn răng, một ngày nào đó, chính mình sẽ trả lại hắn gấp ngàn lần!
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
57 chương
32 chương
47 chương
230 chương
68 chương
165 chương
10 chương