Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng
Chương 3 : Tiểu Thanh, ngươi đồng ý không?
Trong phòng ngủ mờ tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn lồng nhỏ.
Vũ Văn Tinh vẫn như cũ ngồi trên xe lăn khôhttp://ng chịu đi ngủ, trên gương mặt đẹp như ngọc xuất hiện ánh mắt phức tạp.
Sự việc kia khiến cho lòng hắn buồn bực, trong lòng càng thêm hận Bạch Tiểu Thố.
Nàng ta đúng là một nữ nhân ngu ngốc, mà lại…………..
Nghĩ đến đây, ánh mắt đang nhìn về phía giường của Vũ Văn Tinh tràn ngập sát khí.
Vì sao hắn không thể giết nàng, không chỉ có Mạc Thanh cầu xin giúp, mà nàng ta càng thêm………….
Ngay lập tức môi mỏng lộ ra nụ cười châm biếm, Vũ Văn Tinh ngồi trong bóng tối không có ánh sáng, thế nhưng trong mắt phượng lại xuất hiện một tia khiển trách, ngoan cố và quật cường.
Vận mệnh của hắn không ai có thể thay đổi, nữ nhân này cũng đừng mơ tưởng hão huyền!
“Tiểu Thanh, đến đây!” Không nhìn Bạch Tiểu Thố đang hôn mê trên giường nữa, giọng nói lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh vang lên trong đêm tối mang theo chút cô đơn.
Tiểu Thanh là con rắn Vũ Văn Tinh nuôi, nghe thấy tiếng gọi rất biết điều ngoắt ngoắt cái đuôi bò về phía chủ nhân của mình.
Bò gần đến người, Tiểu Thanh dọc theo cơ thể Vũ Văn Tinh uốn lượn trườn lên, lưỡi rắn đỏ tươi không khách khí lè ra liếm mặt Vũ Văn Tinh, giống như rất vui vẻ.
“Tiểu Thanh, Bổn vương thích ngươi nhất.” Nếu là người bình thường bị con rắn liếm mặt như vậy đã sớm tè ra quần, nhưng
Vũ Văn Tinh lại là ngoại lệ, ngược lại rất biết hưởng thụ sự làm nũng của Tiểu Thanh, mắt hơi nheo lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Tiểu Thanh giống như hiểu được lời khen của chttp://hủ nhân, cơ thể quanh quẩn ở bên xe lăn, thân rắn thô ráp quấn lấy Vũ Văn Tinh, trong miệng phát ra tiếng xì xì.
Bạch Tiểu Thố bị tiếng xì xì giật mình, không ngủ được nữa, dứt khoát mở hai mắt ra.
Nhìn thấy trong phòng có một người một rắn, sợ tới mức ngã nhào từ trên giường xuống đất.
“Các ngươi………. Các ngươi sao lại dám vào phòng của ta, nhanh cút ra ngoài!”
Bạch Tiểu Thố tức giận hét chói tai, đôi mắt sợ hãi nhìn con rắn.
Tại sao nàng lại thấy con rắn kia rồi, chẳng nhẽ nàng vẫn đang gặp ác mộng chưa tỉnh?
Trời ạ, ông trời ơi làm ơn làm ơn đi, khiến cho con rắn kia biến mất đi!
“Bạch Tiểu Thố, đây là phòng ngủ của bổn vương, không phải của ngươi.” Tiếng thét chói tai của Bạch Tiểu Thố khiến cho Vũ Văn Tinh phải nhướng mày, môi mỏng mấp máy, không vui lên tiếng, “Bổn vương ghét nhất là tiếng la hét của nữ nhân, ngươi câm miệng ngay cho bổn vương!”
Nữ nhân này thật đáng chết!
“Cửu vương gia……” Bạch Tiểu Thố bất giác nhận ra rằng việc mình xuyên không vào trong sách là sự thật, khuôn trắng bệch đỏ lên, mắt to chớp chớp nhìn Vũ Văn Tinh, ấp úng.
“Mới vừa rồi không phải ta cố ý.”
Không phải nàng cố ý nha, hoàn toàn chỉ là trùng hợp!
“Hừ, bây giờ ngươi mới nhận ra bổn vương sao?” Vũ Văn Tinh hừ lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng ngu dốt của Bạch Tiểu Thố vô cùng chán ghét, “Bổn vương bị ngươi làm cho chân tay bất động, lại còn bị ngươi cợt nhả một lần, ngươi nói bổn vương nên xử lý ngươi thế nào đây, Bạch Tiểu Thố?”
Bạch Tiểu Thố nghe được sợ đến nỗi tóc tai dựng ngược cả lên, mắt to trong suốt rơi lệ.
“Cái đó………… Chỉ cần ngài đừng đem ta cho rắn ăn, cái gì ta cũng đồng ý với ngài.” Bạch Tiểu Thố nức nở.
Tên biến thái đáng chết, sao có thể để con rắn đó bên cạnh chứ, hắn không biết con rắn kia rất đáng sợ sao?
“Bổn vương thích nhất là đem những người Bổn vương ghét cho rắn ăn, ngươi nói xem vì sao bổn vương lại phải đồng ý với điều kiện hoang đường của ngươi?” Vũ Văn Tinh cười lạnh, khuôn mặt lạnh băng.
Dám ra điều kiện với hắn, nữ nhân này đúng là người thứ nhất!
“Cửu vương gia,…….” Vừa nghe thấy mình lại bị ném cho rắn ăn, trong lòng
Bạch Tiểu Thố uất hận, đem mười tám đời tổ tông của Vũ Văhttp://n Tinh ra hỏi thăm.
Chỉ là, trên mặt lại giả vờ uất ức, đáng thương.
Giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt, cái tên Cửu vương gia siêu cấp biến thái kia, một ngày nào đó nàng sẽ giết hắn!
“Ta hại ngài thành như này, chuyện cợt nhả kia……… Tóm lại tôi rất xin lỗi, có thể cho ta ở lại làm nha hoàn bên cạnh ngài để đền bù được không?”
Nàng cũng quá xui xẻo đi, sao cái lưng này lại phải gánh oan uổng lớn như vậy?
Bi kịch, đúng là rất bi kịch!
Vũ Văn Tinh không nói một lời nhìn vẻ mặt nịnh hót của Bạch Tiểu Thố, khóe môi không nhịn được run run.
Nha hoàn bên người?
Nàng có thể sao?
Mắt phượng xuất hiện một tia châm biếm, Vũ Văn Tinh nâng mắt lên nhìn Tiểu
Thanh đang bên cạnh mình, dịu dàng mở miệng, “Tiểu Thanh, ngươi có đồng ý cho nàng ta làm nha hoàn bên người bổn vương không?”
Thật biến thái….. Để cho một con rắn không có nhân tính đi quyết định vận mệnh của nàng, quá kỳ quái rồi!
Bạch Tiểu Thố há to miệng không dám tin, gương mặt đang nhìn Vũ Văn Tinh càng thêm ngu ngốc.
Khóc, trong mắt tên biến thái kia nàng không bằng một con rắn sao?
Tiểu Thanh theo tầm mắt Vũ Văn Tinh nhìn về phía Bạch Tiểu Thố đang đứng bên cạnh giường, hai con mắt rắn màu xanh phát ra ánh sáng.
“Mẹ ơi, ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tớhttp://i đây………..” Tiểu thanh hình như rất có hứng thú với nàng, từ trên người Vũ Văn Tinh trườn xuống, bò về phía Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố sợ hãi nhảy lên giường, trong miệng không ngừng kêu la.
Con rắn này sao lại có hứng thú với nàng, nàng nói rồi, thịt của nàng ăn không ngon!
Tiểu Thanh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Bạch Tiểu Thố, kiêu ngạo lắc lắc đuôi, theo thành giường trườn lên.
“Ngươi đừng tới đây, mau tránh ra ____” Bạch Tiểu Thố rất sợ rắn, thấy Tiểu
Thanh đang lại gần, liền rúc vào xó giường co tròn người lại, đồng thời cũng ném những thứ bên cạnh về phía phía Tiểu Thanh đang hả hê gật gù.
Biến đi, biến đi, con rắn này muốn khi dễ người sợ rắn nha!
Tiểu Thanh đối với hành động của Bạch Tiểu Thố làm như không thấy, vẫn tiếp tục trườn về phía Bạch Tiểu Thố đang sợ run người.
Vũ Văn Tinh thờ ơ nhìn một màn này, mặt đẹp không khỏi có chút nghi ngờ.
Trước giờ trừ hắn ra, không ai có thể đến gần Tiểu Thanh, sao nó lại có hứng thú với nữ nhân chết tiệt kia?
“A_____” Thân thể mảnh mai của Tiểu Bạch Thố, làm sao có thể là đối thủ của con rắn to lớn kia.
Tiểu Thanh xì xì đi về phía trước, dùng khí thế áp đảo của mình vây Bạch
Tiểu Thố lại trong xó giường, thè lưỡi ra liếm khuôn mặt trắng bệch của nàng, đầu rắn đặt trên vai cô nũng nịu dụi dụi.
“Cứu mạng____” Một lúc lâu sau, trong phòng Vũ Văn Tinh truyềhttp://n ra một tiếng quỷ khóc sói tru vô cùng thê lương.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
86 chương
22 chương
11 chương