Cổ Lỗ Lỗ hai mắt không ngừng chuyển động, Hiên Ngọc Mặc lập tức có cảm giác đề phòng, mỗi lần nàng có biểu hiện như vậy là trong đầu đang bày mưu tính kế gây ra những chuyện cổ quái. Nha đầu này tính kế rất nhanh, thường hay làm hắn tâm thần không yên. Cổ Lỗ Lỗ đang cắn ngón tay cái của nàng, bỗng nhiên đôi mắt lóe sáng, nàng nhảy dựng lên, nhanh như chớp tiến đến trước mặt Hiên Ngọc Mặc. “Tiểu Mặc nhi, ta tỏ tình với ngươi, như vậy ngươi sẽ không có lý do rời xa ta nữa”. Lời này vừa thốt ra, làm Hiên Ngọc Mặc ho khan một trận, gương mặt trắng nõn của hắn lập tức trở nên đỏ bừng. Nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ chuyện gì, tại sao lại không giống với người bình thường. Cổ Lỗ Lỗ đôi mắt mở to nhìn chăm chú biểu tình trên mặt Hiên Ngọc Mặc, trong lầm thầm đánh giá hắn có ngoại hình thật tốt. Thật ra, ách… thật ra trừ vị trí đặc biệt quan trọng trên người hắn, những nơi khác nàng đều đã gần như tiếp xúc qua rồi? Hiên Ngọc Mặc thất vọng xoa xoa nguyệt thái dương, hắn bỗng cảm thấy giữa mình và nha đầu này có chút ngăn cách, lúc này đây hắn không thể đoán ra được tâm tư của nàng. “Tiểu Mặc nhi cảm thấy phương pháp này được không? Cổ Lỗ Lỗ ta bày tỏ tình cảm với ngươi, chắc chắn lão già nhà ngươi cũng sẽ đồng ý ta”. Cổ Lỗ Lỗ đứng bật lên, muốn cùng Hiên Ngọc Mặc nhìn thẳng nói chuyện. Nàng phát hiện, Hiên Ngọc Mặc hiện tại trưởng thành không chỉ tuấn tú, còn cao hơn nàng một cái đầu. Ông trời thật không công bằng, vì sao những gì tốt đẹp đều cho hắn, mà nàng ở bên cạnh lại giống như hàng thứ phẩm. Hiên Ngọc Mặc sắc mặt tối sầm lại, hắn nghiêm mặt, nỗ lực chỉnh sửa thói quen nói chuyện ngang ngược của Cổ Lỗ Lỗ. Đó là cha của ta, không phải lão già, cũng giống như cha của ngươi vậy, ngươi cũng không được phép gọi là lão già, hiểu chưa?” Hiên Ngọc Mặc thái độ vô cùng nghiêm túc, làm cho Cổ Lỗ Lỗ dù cố nén cười nhưng vẫn không kiềm được phát ra. Hiên Ngọc Mặc còn chưa kịp phản ứng, Cổ Lỗ Lỗ đã ôm bụng cười to đến mức cả phải cúi người xuống. Hiên Ngọc Mặc nhíu mày suy nghĩ, nha đầu kia rốt cuộc đang cười cái gì? Chuyện gì khiến cho nàng cười nhiều như vậy. Mới vừa rồi không phải đang khóc đến đau lòng sao. Cổ Lỗ Lỗ cuối cùng cũng ngưng cười, giơ ngón tay chỉ vào Hiên Ngọc Mặc, vì cười quá nhiều nên nước mắt rơi xuống vài giọt. Tiểu Mặc nhi, bộ dáng ngươi như vậy thật giống ông cụ non. Hiên Ngọc Mặc nhíu mày. “Nhưng mà ta lại thích bộ dáng ông cụ non của tiểu Mặc nhi nhà ta, như vậy ta là tiểu lão bà, lão ông cùng lão bà, đúng là duyên trời định”. Hiên Ngọc Mặc mi càng nhíu chặt, hắn luôn tự hỏi, nha đầu kia học từ đâu những suy nghĩ quái gở này. Đôi lúc bộ dáng nàng thật ngây thơ làm người khác vừa tức giận vừa buồn cười, đôi khi trong lời nói lại có những suy nghĩ không phù hợp với lứa tuổi của nàng, nha đầu kia từ lúc sinh ra đã bắt đầu đem đến cho hắn cảm giác sẽ không có những phút giây bình thường.