Cổ Lỗ Lỗ nhìn vẻ mặt Hiên Ngọc Mặc cười như không cười, trong lòng càng bất an. Hắn cười chuyện gì nhỉ? nàng cảm thấy như hắn đã nhìn ra mưu kế của mình, có lẽ hàng ngày nàng thường bày mưu với hắn, cho nên giờ đây mới dễ bị hắn phát hiện ra. Suy nghĩ trong chớp mắt trở nên mơ hồ, rối loạn, nói không nên lời. Một lúc sau, Hiên Ngọc Mặc nở nụ cười, gỡ vài sợi tóc rối trước trán Cổ Lỗ Lỗ. “Bé con, ngươi khẳng định đây là 5 nguyên tắc chung sống hòa bình, mà không phải 5 điều ngang ngược ức hiếp ta?” Cổ Lỗ Lỗ không cần suy nghĩ gật gật đầu, chỉ cần làm được 5 điều kia, chúng ta sẽ chung sống hòa bình với nhau. Hiên Ngọc Mặc cố nín cười, đúng vậy, quả thật có thể cùng chung sống hòa bình, chẳng qua chấp nhận những điều kiện kia hắn phải chịu để nàng ức hiếp mình. Thôi, cưng chiều nàng một lúc đi, sau này dù muốn, chỉ sợ có lòng nhưng không làm được. “Để nghĩ ra những điều này chắc ngươi đã tốn không ít công sức nhỉ?” Cổ Lỗ Lỗ gật gật đầu, rất có trách nhiệm nói: “Đúng vậy, ngày hôm qua cả đêm ta không ngủ, hơn nữa nguyên ngày hôm nay đều suy nghĩ đến việc này, 5 nguyên tắc này nhìn qua thấy bình thường, nhưng để nghĩ ra được nó thì rất mệt đầu”. Vừa dứt lời, bụng nàng liền phát ra tiếng kêu. Hiên Ngọc Mặc thu tay, tỏ vẻ đang xem kịch vui. Cổ Lỗ Lỗ xấu hổ nhìn hắn cười ngọt ngào “tiểu Mặc nhi, ta đói bụng”. Nàng làm ra vẻ đáng thương nhìn hắn. Bên trong chòi nghỉ mát Tử Vân Các, Hiên Ngọc Mặc nhìn Cổ Lỗ Lỗ hùng hổ nhai thức ăn, vẻ mặt đành cam chịu. Chẳng qua mới mười mấy canh giờ thôi, nàng đã chịu không được? Bộ dáng ăn uống như thế này, không thể nào nhìn ra được biểu hiện của tiểu thư khuê các? Nếu để người ngoài nhìn thấy, bảo đảm không thể tin đây là tiểu thư của phủ thái phó. Cổ Lỗ Lỗ cảm nhận được ánh mắt đăm chiêu của người đối diện không ngừng nhìn mình, mặt không đỏ, tim không run thản nhiên đem chân gà cuối cùng giải quyết, sau đó ngẩn đầu nhìn lại Hiên Ngọc Mặc. “Tiểu Mặc nhi, dáng vẻ ta khi ăn cơm trông rất có sức hấp dẫn đúng không?” Nàng trừng mắt nhìn hắn hỏi. Hiên Ngọc Mặc khóe miệng hơi run, “Rất quyến rũ, có thể so sánh với ăn mày trong miếu thành tây đổ nát kia”. “Phốc” một miếng da gà không kịp nuốt văng ra ngoài, Cổ Lỗ Lỗ vừa lau miệng mình vừa cẩn thận nhìn Hiên Ngọc Mặc. Chơi đùa cùng nhau đã lâu nàng hiểu rõ tiểu Mặc nhi là người ưa thích sạch sẽ, bây giờ nàng lại ăn uống khiếm nhã như vậy. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, Hiên Ngọc Mặc không có chút tức giận, nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, gương mặt cười cười. Cổ Lỗ Lỗ không ngừng chớp mắt, nàng không nhìn lầm chứ? Lúc này Tiểu mặc nhi rõ ràng đang cười?