Mặt trời chói chang nhô lên cao,  bùn đất trên đường dưới ánh nắng trở nên mờ mờ ảo ảo. Một người vận trang phục rách nát, dọc theo đường gian nan mà tiến về phía trước, không ngờ chính là kẻ may mắn thoát chết – Phượng Du Lâm. Hắn đã đi một đoạn đường rất dài, cũng đến lúc chống đỡ không nổi nữa rồi. Phượng Du Lâm lung lay lắc lắc mà ngã ngồi bên đường, hắn cả ngày một giọt nước cũng chưa uống, đầu vángmắt hoa, vô lực nhúc nhích. Phượng Du Lâm suốt đêm qua rời đi trấn nhỏ, nhưng hắn không biết kinh thành ở phương hướng nào, không thể làm gì khác hơn là hướng đường lớn mà đi, hy vọng nhanh đến thành trấn kế tiếp. Nóng quá….hảo khát…..mệt mỏi quá….. Phượng Du Lâm hai chân mềm nhũn, té trân mặt đất, cũng không màng nhúc nhích. Trước mắt hắn là một mảnh mơ hồ, bên tai ong ong tiếng động, ánh dương nhẫn tâm thiêu đốt phía trên hắn, Phượng Du Lâm dần dần mất đi ý thức. Không biết qua bao lâu, một dòng nước mát lạnh tràn vào yết hầu, Phượng Du Lâm chậm rãi mở mắt, mờ mịt chứng kiến mấy người nông phụ đang vây quanh hắn. “Tiểu tử, ngươi làm sao vậy?” – một phụ nhân mang khăng trùm đầu quan tâm hỏi, chứng kiến Phượng Du Lâm kinh hoàng nhìn quang, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi vừa nãy té xỉu ở ven đường, chúng ta đi ngang qua đem ngươi nâng đến trên sườn núi này, ngươi làm sao vậy? Trời nóng như vậy sao lại một người chạy đi, người nhà ngươi ở đâu?” Phượng Du Lâm trong mắt ngấn lệ, trầm mặc mà lắc đầu, các phụ nhân lại hỏi thêm mấy câu, Phượng Du Lâm chỉ có thể giương miệng phát ra những tiếng ú ớ, cũng lung tung mà làm ra thủ thế (ngôn ngữ hình thể), nàng nhìn thế mới biết là hắn câm điếc. “Thật sự là một hài tử đáng thương….” – Các phụ nhân cảm thán. Các nàng xuất ra bánh cho hắn ăn lót bụng, Phượng Du Lâm cảm kích hướng các nàng khấu đầu, cầm bánh thích thú ăn. Ăn được một nửa, một trận tiếng vó ngựa từ xa truyền đến. Phượng Du Lâm kinh ngạc nhìn bạch mã quen thuộc trước mặt, cùng với người cưỡi ngựa – vốn là Vân Thiều Lỗi. Đối phương rất nhanh thúc ngựa lướt qua, hoàn toàn không phát hiện Phương Du Lâm ở bên đường. “Hả…..!” – Phượng Du Lâm kêu to, lao xuống sườn núi trước sự ngạc nhiên của các nông phụ. Hắn mặc kệ thương tích đầy mình, liều mạng đuổi theo phía sau Vân Thiều Lỗi. Ta ở chỗ này! Ta ở chỗ này! Ngươi quay đầu lại xem một chút a! Phượng Du Lâm trong đầu đối với Vân Thiều Lỗi hò hét. “Hả….hả….hả…..!” – Phượng Du Lâm vừa chạy phía sau Vân Thiều Lỗi vừa khóc, hắn dùng toàn lực thét lên nhưng cũng chỉ có thể phát ra tiếng rống, tiếng vó ngực che dấu tiếng hắn gọi, cát bụi cuồn cuộn che dấu thân hình hắn. Vân Thiều Lỗi hoàn toàn chưa phát hiện, tiếp tục phóng ngựa như bay. “Hả hả….!” – Phượng Du Lâm đuổi theo đến kiệt sức, cuối cùng té lăn trên mặt đất. Vân Thiều Lỗi cưỡi ngựa, rất nhanh biến mất không để lại chút dấu tích, trên đường chỉ còn tầng tầng cát bụi chưa kịp tán đi. Tại sao hắn không nghe….tại sao hắn không quay đầu lại…..Phượng Du Lâm ôm lấy thân thể đau đớn, cuộn mình lại giữa đường, thất thanh khóc rống. Các nông phụ sau khi phục hồi tinh thần liền chạy đến nâng hắn dậy, hảo ngôn nói: “Tiểu hài tử, ngươi biết người vừa rồi sao?” Phượng Du Lâm rơi lệ gật đầu, một phụ nhân nói: “Ngươi mang theo trên đường ăn, Đà Linh trấn cách nơi này khá xa.” Phượng Du Lâm ngừng khóc, kích động quan sát các nàng thở dài, cúi đầu đáp tạ ân tình của các nàng. Sau khi cáo biệt các nông phụ, Phượng Du Lâm lại đứng lên, tiếp tục chạy đi. Bởi vì chân bị thương chưa lành, đi được một đoạn đường, đầu ngón chân hắn chảy máu, hài cũng bị đá cứng phá nát, hắn đành phải khập khiễng mà đi tới. May mà, Phượng Du Lâm vận khí xem như không tồi, đi không lâu thì gặp được xe chở lương thảo đến Đà Linh trấn, xa phu thấy hắn đáng thương nên cho hắn đi nhờ xe ngựa. Phượng Du Lâm ngồi trên xe lương thảo, toàn thân bị uể oải xâm chiếm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong lúc đó, Vân Thiều Lỗi quả thật là muốn đi Đà Linh trấn. Ý định đầu tiên của hắn là hỏi sinh những đại sự vừa mới phát sinh trong giang hồ, định ra mục đích kế tiếp. Đà Linh trấn nổi danh ca xướng vốn là một phần trong danh sách của hắn. Cùng lúc, Phượng Du Lâm rốt cuộc đến được Đà Linh trấn. Sau khi tạ ơn xa phu, hắn tiến vào Đà Linh trấn tìm Vân Thiều Lỗi. Vân Thiều Lỗi hiện tại ở nơi nào, Phượng Du Lâm không có đầu mối, bất quá, qua mấy ngày ở chung, hắn biết Vân Thiều Lỗi ra tay hoang phí, trụ đều là nhà nghỉ tốt nhất địa phương. Dựa vào suy luận này, hắn bắt đầu đến từng nơi mà tìm, cuối cùng tìm được một khách sạn vẻ ngoài hoa mỹ nhất. Phượng Du Lâm trên người vừa bẩn vừa rách, hơn nữa mặt cũng đầy bụi đất, tất cả mọi người đều xem hắn như tên khất cái. Vài chủ quán vừa trông thấy liền lấy chổi đuổi hắn, hắn không thể làm gì hơn là hoảng sợ trốn đi. Ngay cả hài đồng cũng khi dễ hắn, xa xa cầm hòn đá nhỏ ném hắn. Trước khi hắn đến đại sảnh khách sạn này, khắp người đã đầy thương tích. Nhìn khách sạn dị thường hoa mỹ, Phượng Du Lâm cơ hồ có thể khẳng định Vân Thiều Lỗi nhất định là ở nơi đây. Do dự mà nhìn điếm tiểu nhị trước cửa niềm nở chào hỏi người qua kẻ lại, Phượng Du Lâm hiểu rõ, hắn không có khả năng cứ như thế đi vào…..Suy nghĩ hồi lâu, Phượng Du Lâm đành phải cuộn mình tại ngã tư đường trước cửa khách sạn, hi vọng Vân Thiều Lỗi sáng mai bước ra sẽ trông thấy hắn. Phượng Du Lâm uể oải chịu không nổi mà tựa vào vách tường, hắn nhìn ngọn đền dầu trên lầu khách sạn, tâm lý chờ mong: nếu Vân Thiều Lỗi vừa vạn trụ ở đó, vừa vặn mở cửa ra phát hiện hắn, như vậy thật tốt…….. Đêm đén, gió nổi lên. Phượng Du Lâm vừa lạnh vừa đói nhưng không dám ngủ, cong mình ôm đầu gối, mở to hai tròng mắt hiện đầy tơ máu, nhìn chăm chú con đường trước khách sạn. Tiếng gõ mõ canh hai vừa điểm, con đường vắng bỗng vang lên tiếng bước chân ồn ào, hai nữ tử xinh đẹp dìu một nam tử say như chết đi tới, Phượng Du Lâm không mang theo hi vọng mà hờ hững liếc mắt một cái, nhãn đồng của hắn trừng lớn! Vân Thiều Lỗi nghe Mai Lan sơn trang sắp cử hành đại hội thử kiếm mỗi năm một lần, vừa hay hắn cùng thiếu trang chủ của Mai Lan sơn trang vốn là bạn tốt, vì vậy quyết định đến tham gia. Mai Lan cách nơi này không xa, Vân Thiều Lỗi tự nhiên không cần vội vã. Sau khi tìm được nơi ngủ trọ, Vân Thiều Lỗi ra cửa tầm hoan. Vân Thiều Lỗi luôn luôn phong lưu, hồng nhan tri kỷ không ít, Đà Linh trấn nổi danh ca kỹ chính là một phần trong danh sách của hắn. Vân Thiều Lỗi tả ủng hữu ôm, cước bộ lảo đảo, vừa đi vừa nói: “Này….các ngươi vội vã đưa ta về làm chi……..? Sao không để cho ta ngủ lại?” Hồng y nữ tử ở một bên cười nói: “Vân công tử, vốn là ngài trước đó căn dặn chúng ta phải đưa ngài về khách sạn nghỉ ngơi.” “Hắc hắc……..ta một người như thế nào ngủ được? Hay là các ngươi cứ theo ta?” – Vân Thiều Lỗi cười vô lại, trên gương mặt của nữ tử tròn trịa ngửa ngửi một cái. “Công từ, ngài đừng chọc ta nữa.” – Cô nương kia ra vẻ chống cự mà ẩn ẩn mời gọi cười khanh khách. Hai người đang liếc mắt đừa tình, Phượng Du Lâm đầu tóc bổng loạn, quần áo tả tơi mà chạy về phía bọn họ. “Hả! Hả y!” – Phương Du Lâm nóng lòng mà kéo quần áo Vân Thiều Lỗi. Hai nữ tứ chán ghét mà lập tức đẩy hắn ra: “Dơ bẩn! Tên khất cái thối, mau cút đi!” “Hả! Hả!” – Phượng Du Lâm gấp đến muốn khóc, liều mạng nắm Vân Thiều Lỗi trách gọi, đối phương nháy mắt mấy cái, rốt cuộc khôi phục một điểm thần trí. “Ngươi………là ngươi…….?” – Vân Thiều Lỗi tưởng mình hoa mắt, nghĩ không ra Phượng Du Lâm không những không chết mà còn tìm đến nơi này. Hắn nhận ra! Hắn nhận ra ta! Phượng Du Lâm vui sướng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. “Công tử, người biết tiểu tử này sao?” – Hồng y cô nương không khòi có chút ngoài ý muốn nói. Vân Thiều Lỗi không trả lời, rời khỏi các cô gái, phất tay ý bảo các nàng rời đi: “Các ngươi trở về đi.” Nói xong, Vân Thiều Lỗi kéo Phượng Du Lâm vào khách sạn: “Ngươi đi theo ta.” Nếu Phượng Du Lâm có thể tìm lại hắn, này xem như là thiên ý, hắn nhân tiện nhận mệnh đi…………. Đem Phượng Du Lâm vào giữa phòng, đốt lên ngọn đèn, Vân Thiều Lỗi lúc bây giờ mới nhìn rõ bộ dạng thê  thảm của hắn – môi khô nứt, mắt đầy tơ máu, gương mặt thon gầy dính đầy bụi đất, tất cả tay chân đều bị thương. Tưởng tượng đến cảnh hắn trên đường chịu nhiều cực khổ, trong lòng Vân Thiều Lỗi lướt qua một cảm giác không đành lòng, gọi điếm tiểu nhị tới, phân phó bọn họ chuẩn bị nước nóng. “Ngươi đi lau tẩy thân thể một chút, ta ngày mai sẽ mua quần áo, giày dép cho ngươi.” – Vân Thiều Lỗi tỏ vẻ bình thản. Nhìn Phượng Du Lâm nghe lời mà đến phía sau bình phong, hắn quyết định cùng Phượng Du Lâm hảo hảo đàm một chuyện. Phượng Du Lâm đon giản rửa mặt xong, mặc vào y bào Vân Thiều Lỗi đưa cho rồi đi ra. Rót cho hắn một chén nước, Vân Thiều Lỗi bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình. “Ngươi có biết, toàn bộ Hồng gia đều bị thích khách giết chết?” – Vân Thiều Lỗi vừa dứt lời liền chứng kiến Phượng Du Lâm kinh ngạc mở to mắt, hắn tỏ vẻ không biết mà lắc đầu. “Ngươi rời khỏi Hồng gia trước khi thích khách đến?” – Vân Thiều Lỗi tiếp tục truy vấn, đối phương gật đầu, hắn thở dài, “Ngươi vận khí không tồi, đáng thương, sáu người Hồng gia phải chết thay.” Vân Thiều Lỗi nhìn bộ dạng mờ mịt của hắn một chút, tiếp tục hỏi: “Thích khách là do ai phái tới, ngươi biết không?” Chứng kiến Phượng Du Lâm hoàn toàn không biết gì mà lắc đầu, Vân Thiều Lỗi suy nghĩ chốc lát, quyết định đem toàn bộ thực hư câu chuyện nói cho hắn. “Bọn họ đều là do tiểu vương gia phái tới……Tiểu Vương gia chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ với phụ thân ngươi, hắn sợ ngươi trở về cùng hắn tranh quyền cho nên muốn diệt trừ ngươi, việc này, lão nhân thu dưỡng ngươi chưa từng nói sao?” Thấy hắn buồn bã lắc đầu, Vân Thiều Lỗi nhíu nhíu mày: “Ngươi thật sự cái gì cũng không biết!? Tình cảnh của ngươi hiện tại chính là tiền có lang hậu có hổ! Lục Vương gia, cũng chính là gia gia của ngươi, bị bệnh nặng, mạng không còn lâu nữa, giờ phút này ngươi trở về Vương phủ, cũng chỉ có một con đường chết. Dưỡng phụ của ngươi đã qua đời, Lục Vương gia cũng vô pháp bảo vệ ngươi, ngươi hôm nay đã không còn chỗ dung thân, ngưoi có hiểu không?” Phượng Du Lâm rưng rưng lắc đầu. Hắn lặng im trong chốc lát, bỗng nhiên đứng lên tìm kiếm gì đó trong phòng. “Ngươi tìm cái gì?” – Vân Thiều Lỗi khó hiểu, Phượng Du Lâm rất nhanh tìm được thứ hắn muốn – chỉ mực và bút lông. Hắn nghiền ra một ít mựa, chấm mực viết: “Ta nhất định phải trở về gặp gia gia.” Vân Thiều Lỗi không ngờ tới hắn biết viết chữ, nhìn câu viết, lộng mày hắn nhíu càng chặt: “Không phải ta đã nói rồi sao? Gia gia ngươi bệnh nặng, sống không được bao lâu nữa.” Phượng Du Lâm cố chấp, lắc đầu, viết: “Ta muốn gặp người.” “Hắn lập tức sẽ chết thôi, ngươi gặp hắn làm gì?” “Xin hãy mang ta trở về.” Phượng Du Lâm viết tới viết lui đều là ý tứ này, Vân Thiều Lỗi đau đầu mà xoa thái dương, bức xúc mắng: “Hảo hảo! Hết thảy đều như ngươi mong muốn, ta mang ngươi trở về, ngươi chết sống ra sao không liên quan tới ta, ngươi hài lòng rồi chứ?” Phượng Du Lâm không chút ngần ngại gật đầu, viết: “Đa tạ!” “……..” – Vân Thiều Lỗi không nói gì. Chính mình đã nói mặc kệ hắn sống chết ra sao, đối phương cư nhiên lại đa tạ hắn…? Tâm lý hắn có chút bực bội, phất ống tay áo đi về giường nằm, không thèm nhắc lại. Phượng Du Lâm thu dọn bút mực, thổi tắt nến, sau đó đến trong góc nhẹ nhàng nằm xuống. Vân Thiều Lỗi nằm đưa lưng về phía hắn, tâm lý mêng mông phập phồng. Biết rõ sẽ chết vẫn đi về, biết rõ hai bàn tay trắng còn muốn bán mạng, Phượng Du Lâm rốt cuộc vì cái gì mà cố chấp? Là khát vọng cùng thân nhân đoàn tụ sao? Chính mình trước đây bỏ rơi hắn, hắn vẫn ngàn dặm tìm được mình, vẫn nguyện ý tín nhiệm mình….. Phượng Du Lâm, ngươi rốt cuộc là ngừơi như thế nào? Ta thật sự không biết. Hết thảy trở lại như cũ,Vân Thiều Lỗi tiếp tục không cam tâm tình nguyện mà hộ tống Phượng Du Lâm thượng kinh.Thích khách thỉnh thoảng đến đánh lén,mỗi một lần đều bị Vân Thiều Lỗi giết sạch.Qua mấy lần,Vân Thiều Lỗi đánh mất nhẫn nại,một lần tại thôn quê trong lúc đánh nhau,hắn để lại một người thích khách,hắn giẫm đầu gã uy hiếp nói: “Trở về nói với chủ tử của các ngươi,muốn phái thì hãy phái bậc nhất sát thủ đến!Ta không có hứng thú lãng phí thời gian với đám tiểu lâu la các ngươi!” Nhìn đối phương kéo thân thể đầy máu ra khỏi tầm mắt,Vân Thiều Lỗi hừ lạnh một tiếng,cưỡi lên ngựa,gọi Phượng Du Lâm đang trốn ở một bên ra,tiếp tục chạy đi. Ngày tiếp theo,bọn họ tiến vào một giải đất âm u. Nơi này thôn xóm rất thưa thớt,cây cối rậm rạp,cách mười dặm đường cũng không gặp được một hộ gia đình,đi qua nơi này thương lữ đều phải dừng lại,nhưng đây là phương thức thượng kinh mau lẹ nhất,vì tiết kiệm thời gian,Vân Thiều Lỗi không chút do dự lựa chọn tuyến đường này.Sau khi nghỉ ngơi tại một tiểu dịch trạm trên đường,Vân Thiều Lỗi đem lương khô và nước chuẩn bị cho tốt,tiếp tục đi phía trước. Con ngựa đi dọc theo sơn đạo tối tăm,vòng lướt qua núi lớn,Phượng Du Lâm cố hết sức theo sát phía sau Vân Thiều Lỗi.Xuyên qua một rừng cây,rất nhanh,sắc trời dần dần tối lại. Hoang tàn vắng vẻ cây cối gợi cho con người sự tĩnh lặng đáng sợ,bên tai chỉ nghe được tiếng gió gào thét. Lại đi tiếp một đoạn đường,mặt trời đã bị ngọn núi che hết phân nửa. Đột nhiên cảm giác được xa xa có âm thanh đang từ từ đến gần,Vân Thiều Lỗi lắng tai nghe – quả nhiên không sai,phía sau lúc đó có một trận tiếng vó ngựa truyền đến!Từ âm thanh phán đoán,có ít nhất bốn người,đối phương theo chân bọn họ cách khoảng một,hai dặm đường,án chừng rất gần. Vốn là trùng hợp hay là nhằm vào bọn họ? Vân Thiều Lỗi giục ngựa tăng tốc,kết quả người theo phía sau cũng tăng tốc. Vân Thiều Lỗi vừa ngừng lại,ngựa phía sau cũng dừng lại. Không cần suy nghĩ nhiều,nhất định là sát thủ của Tiểu vương gia. Rốt cuộc không nhịn được nữa ra tay rồi sao?Vân Thiều Lỗi cười lạnh,hắn muốn nhìn đối phương lần này phái cao thủ gì đến,hắn quay đầu ngựa,đem Phượng Du Lâm xốc lên lưng ngựa,Phượng Du Lâm không hề phòng bị kinh hô một tiếng,giật mình mà mở to mắt nhìn khuôn mặt Vân Thiều Lỗi ngay trước mắt. “ngồi yên cho ta!”-Vân Thiều Lỗi không chớp mắt lạnh lùng nói,sườn nhĩ lắng nghe,ánh mắt làm cho Phượng Du Lâm đã có không ít kinh nghiệm rõ ràng bây giờ là tình huống nào,lập tức thở cũng không dám mà ngồi trước người hắn. Vân Thiều Lỗi quan sát địa hình bốn phía một chút,nơi này sơn đạo gập ghềnh,cỏ cây dày đặc,không phải là địa phương tốt để khai chiến,đem địch nhân dẫn tới địa hình có lợi đối với hắn đi … Hắn điều khiển ngựa đi quanh quẩn giữa đám cây cối,đối phương đuổi theo không bỏ,qua nửa canh giờ,ngựa Vân Thiều Lỗi cưỡi đã hơi uể oải,tốc độ bắt đầu giảm bớt. Sắc trời ngày càng tối ánh trăng bò lên đỉnh núi,Vân Thiều Lỗi cơ hồ đã lạc đường,hắn không thể không dừng lại,người phía sau rất nhanh đuổi theo. Hảo,nhân tiện với các ngươi chính diện giao chiến. Vân Thiều Lỗi nhìn thân ảnh dần dần gần lại,ghìm chặt dây cương dừng lại cước bộ chờ đợi địch nhân tới gần.Phượng Du Lâm biết lại sắp khai chiến rồi,đôi tay nhỏ gầy không tự chủ mà nắm chặt dây cương. Giữa ánh sáng hôn ám,hai thân ảnh cưỡi ngựa dần dần rõ ràng –di?xem ra mình phán đoán sai lầm,Vân Thiều Lỗi nhướng nhướng mày,hướng hai binh sĩ hỏi: “hai vị theo phía sau tại hạ đã lâu,xin hỏi có gì muốn làm sao?” “đem hài tử kia giao ra đây”-đối phương trả lời. “các ngươi không có gì mới mẻ để nói sao?”-Vân Thiều Lỗi vẻ mặt đùa giỡn mà rút ra kiếm,một trong hai gã hắc y nhân cũng rút kiếm. “ngã người xuống!” -Vân Thiều Lỗi ra lệnh,Phượng Du Lâm vội vàng cúi người,ôm chặt thân ngựa. Hắc y nhân nọ điều khiển ngựa vọt lên –cheng cheng vài tiếng,thắng bại trong nháy mắt được quyết định!Vân Thiều Lỗi khẽ vung kiếm,đối phương chẳng những kiếm bay khỏi tay,cả người lẫn ngựa đều té trên mặt đất.Trong lúc đó,một gã hắc y nhân mới đến,giảo hoạt mà xuất ra cung tên nhắm vào Vân Thiều Lỗi,thừa dịp hắn một khắc phân tâm mà bắn! Vân Thiều Lỗi mang theo ngựa một bên thân tránh được,đối phương tiếp tục hướng hắn không ngừng bắn tên.Vân Thiều Lỗi thân thể uốn lượn,thân thủ nhanh nhạy –lại bắt được một tiễn đang bay tới! Đối phương cả kinh nhất thời ý nghĩ trống rỗng,Vân Thiều Lỗi tựa như cá chép xoay người nhảy lên,cầm tiễn của hắn phóng ngược lại. “hả à!” –hắc y nhân y bị tiễn chính mình bắn ra đâm trúng cánh tay,thét lên ngã nhào xuống ngựa.Vân Thiều Lỗi thừa dịp bọn chúng đều xuống ngựa,vội vàng quay đầu cưỡi ngựa phi lên sườn núi trốn thoát. Đột nhiên bên tai vang lên tiếng xé gió,tiếng xé gió nương theo một mạt bóng đen đâm đầu bay đến!Vân Thiều Lỗi cảnh giác mà né tránh –ngực hắn đột nhiên bị khí lợi hại thổi qua! “Vật gì vậy?” –Vân Thiều Lỗi nhìn nhiều vết cắn trước ngực chính mình,hắn ngẩn đầu –vốn là một cái đầu ưng hai mắt phát ra âm trầm quan mang!nhìn kĩ lại móng vuốt của nó lợi hại tựa như đao kiếm. Vân Thiều Lỗi nhìn quanh,thấy hai hắc y nam nhân cưỡi ngựa xuất hiện trên sườn núi,chim ưng kia bay trở về đậu trên vai một người –xem ra Vân Thiều Lỗi đoán không sai,theo sau bọn họ lúc đầu có bốn người,sau lúc hắn dừng ngựa địch nhân mới chia làm hai đường,trước sau bao vây bọn họ. Phượng Du Lâm vẫn đang cúi sát lưng ngựa cảm giác được khác thường mà ngẩn đầu,giật mình chứng kiến vết thương trước ngực Vân Thiều Lỗi,sắc mặt trắng nhợt,bàn tay gầy gò bối rối cố gắng bưng kín vết thương đang không ngừng chảy máu. Chủ nhân chim ưng –một nam nhân vừa cao vừa gầy,mở miệng: “móng vuốt của ưng nhi nhà ta có kịch độc,ngươi trong vòng hai canh giờ nếu không giải độc nội tạng sẽ vỡ tan mà chết …” Vân Thiều Lỗi nghe xong ngực lạnh lẽo. Ghê tởm!Cư nhiên dùng độc! Tuy là lạnh lùng cùng nam nhân kia đối mặt,Vân Thiều Lỗi trong lòng âm thầm ảo não,chính mình quá khinh địch rồi …Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân,hắn chứng kiến hai gã lúc trước bị đánh ngã cũng đã đến.Lấy thân thủ chính mình bây giờ,không có khả năng lấy một địch bốn,huống hồ còn có Phượng Du Lâm,muốn bảo vệ hắn càng thêm khó khăn rồi. Nam tử cao gầy nọ nhìn Vân Thiều Lỗi trầm mặc,cười hắc hắc rồi nói: “Ngươi đem đứa nhỏ giao ra,ta liền cho ngươi giải dược.” Vân Thiều Lỗi lạnh lùng cười: “Mơ tưởng!” Hắn cao giọng hô,một đá lụng ngựa,hướng vào trong cây cối chạy đi. “Truy!”- cao gầy nam tử hạ lệnh,đoàn người cũng điều khiển ngựa chạy tới. Ánh trăng màu ngân bạch xuyên qua tầng mây dày đặc,chíu xuống vùng núi tối đen.Cây cối lắc lư trong gió đêm,trong rừng thỉnh thoảng truyền đến một tiếng điểu gọi làm cho người ta kinh tâm,một cỗ hào khí âm trầm bao phủ cả đỉnh núi. Lạch cạch Lạch cạch Lạch cạch … Dồn dập tiếng vó ngựa trở nên phi thường vang dội trong sơn cốc u tĩnh,một tuấn mã cao lớn lưng mang hai người rất nhanh xuyên qua rừng cây rậm rạp. Phía trước bất ngờ xuất hiện một vách núi,con ngựa không thể không dừng lại. “uh…”- nam tử ngồi phía sau thống khổ rên rỉ,tay nắm dây cương đột nhiên buông ra,hắn lay động vài cái,bùm một tiếng rơi xuống mặt đất.Một người khác vội vàng xuống ngựa,trăng rằm từ phía sau đâm mây hiện ra,dưới ánh trăng,Phượng Du Lâm khuôn mặt tái nhợt biểu hiện bàng hoàng cùng bất lực. Phượng Du Lâm lao lực mà dìu người dưới đất đứng lên,người nọ chính là bị thương Vân Thiều Lỗi,thân hình đối phương lớn gấp hắn ép hắn thở không nổi,hắn cố hết sức mà cho người ngồi xuống trên tảng đá. “Ách … Hả …”- Vân Thiều Lỗi co chút đau đớn rên lên,bờ môi của hắn hoá đen,sắc mặt lại dị thường trắng bệch.Một vết thương sâu chừng hai tấc ở trên ngực phải của hắn,từ vết thương chảy ra máu đen. Phượng Du Lâm ở dưới nguyệt quang cẩn thận đánh giá vết thương,ánh mắt đen láy chớp chớp,đột nhiên không nói một tiếng mà áp vào trước ngực hắn – dùng miệng hấp ra huyết độc từ vết thương. “không nên xằng bậy!”- Vân Thiều Lỗi cuống quýt quát –“không nên khiến ngươi cũng trúng độc!” Hắn cầm lấy Phượng Du Lâm đơn bạc bả vai muốn đẩy ra,đối phương lại cố chấp mà ôm lấy thắt lưng hắn,đem huyết độc nôn ra,sau đó lại tiếp tục hấp. Vân Thiều Lỗi đã hết sức suy yếu,căn bản không thể đẩy hắn ra,đành phải ảo não  mà nhắm mắt lại. Phượng Du Lâm chứng kiến máu nôn ra trên mặt đất trở về màu sắc bình thường mới rời đi trước ngực Vân Thiều Lỗi.Nâng tay lau vết máu bên mép,đứng dậy chạy đi. Vân Thiều Lỗi ngồi phịch trên tảng đá thở,mờ mịch mà nhìn thân thể gầy nhỏ của Phượng Du Lâm dần biến mất khỏi tầm mắt. Hắn sẽ không bỏ đi đi?Vân Thiều Lỗi nghe tiếng thở dốc nặng nề của chính mình,xuất thần suy nghĩ.Đi,đi cũng tốt,chính mình đợi hắn cũng không tốt …Đột nhiên một trận tiếng vang tràn vào tai,Vân Thiều Lỗi lập tức ngồi dậy,nhưng trước mắt vẫn là một màu đen.Hắn vội vàng đem kiếm cắm ở mặt đất để chống đỡ thân thể,ngẩng đầu nhìn thân ảnh nhỏ gầy ánh vào trong mắt. Phượng Du Lâm yên lặng mà đem Vân Thiều Lỗi đang kinh ngạc nâng dậy,hai người cước bộ lảo đảo bước đi,con ngựa rất khôn ngoan mà đi theo sau bọn họ. Hai người quanh quẩn đến phía sau vách núi,nơi này có một sơn động tự nhiên. Nguyên lai là hắn đi tìm chỗ ẩn thân …Vân Thiều Lỗi yên lặng mà nhìn Phượng Du Lâm đem hắn an trí hảo,xong lại xoay người đi ra ngoài đem về một ít củi đốt. Vân Thiều Lỗi nằm trên mặt đất,sắc mặt ngày càng kém,mồ hôi lạnh hiện đầy trán.Bất quá ý thức của hắn rất tỉnh táo,hắn vô lực mà mở miệng: “đá lửa ở túi thắt lưng của ta,trong túi có chút lương khô …” Phượng Du Lâm thoáng giật mình,nhìn chăm chú Vân Thiều Lỗi trong chốc lát,thuận lợi từ trên người hắn lấy ra đá đánh lửa,ma sát một chút đem củi đốt lên,sau đó làm thành một đống lửa nho nhỏ bên người Vân Thiều Lỗi.Xong hết thảy,hắn xoay người muốn ra ngoài. “ngươi lại muốn đi đâu?!”- Vân Thiều Lỗi nhịn không được mà lớn tiếng hỏi. Phượng Du Lâm bị ngữ khí chất vấn của hắn làm cho hoảng sợ,kinh hoảng quay lại,chần chờ một chút,hắn vươn tay chỉ chỉ vết thương trên vai Vân Thiều Lỗi,lại làm động tác nhổ cây cỏ giã dược. Sau khi rõ ràng dụng ý của Phượng Du Lâm,Vân Thiều Lỗi thanh âm nhẹ xuống: “đừng lo cho ta,nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏi.Lúc này bên ngoài rất nguy hiểm,không nên đi ra…” Phượng Du Lâm đứng ở động cuống quýt lắc đầu. “không cho phép ngươi đi!Trái lại đợi ở chỗ này !”- Vân Thiều Lỗi hiếm khi hảo tâm,lại bị cự tuyệt,không khỏi có chút thẹn quá quá hoá giận,khẩu khí cũng hung ác lên,hắn mặc dù bị trúng độc nhưng khí thế bá đạo vẫn không giảm. Ở chỗ sâu trong thân thể đột nhiên nhói lên,hắn đau đớn ngâm một tiếng.Phượng Du Lâm lo lắng mà trở lại bên cạnh hắn,nhưng lại do dự đứng lên.Vân Thiều Lỗi quay đầu trừng mắt nhìn hắn,hạ thông điệp cuối cùng: “trở về cho ta!so với việc bọn họ giết ngươi,không bằng bây giờ ta đem ngươi xử lý.” Phượng Du Lâm vẫn lắc đầu,nhìn vết thương của đối phương một chút,cuối cùng cắn răng,đột nhiên xoay người chạy ra ngoài. “Ngươi trở về!Trở về!…”- tiếng rít gào phẫn nộ của Vân Thiều Lỗi từ trong sơn động truyền ra,Phượng Du Lâm bưng lỗ tai,tại trong rừng cây chạy như điên.Đến khi không còn nghe âm thanh làm cho hắn bất an,hắn mới chậm lại.Nhìn quanh một hồi,hắn hướng nơi cỏ dại mọc thành bụi đi đến,ngồi xổm xuống tìm kiếm trong bụi cỏ. Đột nhiên một trận hỗn độn tiếng người từ phía sau truyền đến,Phượng Du Lâm ngẩn đầu,cùng một gã đại hán đang giơ cao đuốc đối đầu. “hắn ở bên kia!” Đối phương rống to,Phượng Du Lâm cả kinh cuống quýt chạy đi. “tiểu tử thối!đứng lại!”- đại hán hét lớn truy đuổi,hắn chạy đến trên sơn đạo gập ghềnh mà ngựa khó có thể di chuyển. “bắt được hắn!bắt được hắn!” Mắt thấy hắn muốn chui qua cửa núi nhỏ,các nam nhân nóng lòng mà gầm rú,một gã giương cung nhắm vào bóng lưng gầy yếu của Phượng Du Lâm … “hả!”- mũi tên lợi hại xẹt qua sau lưng Phượng Du Lâm,hắn thấy một trận chóng mặt,ngã về trước. Chứng kiến Phượng Du Lâm mất đi trọng tâm mà ngã nhào xuống,những kẻ truy đuổi hiện ra hỉ sắc. “hắn té xuống!đã chết sao?” “mau đi xem một chút!”