Trong giây phút khi bước vào hội trường Nhậm Tư Đồ cảm thấy hoảng hốt, cô có cảm giác như đang bước vào ảo giác, bởi vì những thứ trước mắt cô hiện tại đều giống như nhưng cảnh tượng từng nhìn thấy. Nhưng chiếc ghế dài kia, vẫn là chỗ để các cô gái tụ tập lại nói xấu các bạn nam, chỉ là so với năm đó thì bây giờ mọi người đã trưởng thành hơn. Nhậm tư Đồ còn nhớ rõ trong đám bạn nam kia còn có một người họ Trình, nói muốn đưa cô về nhà khi kết thúc bữa tiệc. Đáng tiếc là người bạn học đó lại bị người xấu nào đó chuốc say. Mà cái người người xấu kia mới gần đây còn đem hành vi này khoe khoang với cô như là chiến công vĩ đại nhất— Nhậm Tư Đồ không nhịn được mà cười, mà cái người xấu kia hiện tại đang ở chỗ nào, chỉ vừa nghĩ tới vấn đề này cô không còn cười được nữa. Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình không nên suy nghĩ về chuyện này nữa mà nên suy nghĩ đến nhưng vấn đề khác, ví dụ như âm nhạc bây giờ cùng với năm đó giống nhau, làm cho không khí lúc này trở nên vô cùng tốt. Lại ví dụ như chuyên tâm thưởng thức mọi người, năm đó các bạn nữ nếu như mà mặc váy ngắn đến đùi đã là chuyện hết sức khó tưởng tượng rồi, nhất định sẽ bị những ánh mắt ganh tỵ dòm ngó, còn bây giờ có nhiều bạn chỉ mặc váy ngắn qua mông một chút, hay phía dưới là quần dài nhưng bên trên lại là chiếc áo được xẻ chữ V, làm cho cảnh xuân hiện ra rõ ràng……… Mà cái người mặc chiếc áo xẻ cổ chữ V lại đang hướng về phía Nhậm Tư Đồ đi tới, người đó đúng là lớp trưởng, cũng là người đề xuất ra buổi họp lớp hôm nay: “Đồ Đồ tai to.” Lớp trưởng đi gần đến bọn họ, thân thiết chào hỏi với Nhậm Tư Đồ còn tiện tay cầm một ly rượu đưa cho cô, rồi dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Thịnh Gia Ngôn một chút: “Vị này là?” “Bạn của mình.” Nhậm Tư Đồ trả lời như vậy khiến cho lớp trưởng dường như thở phào nhẹ nhõm: “Mình còn đang nói hôm nay làm sao cậu lại dẫn bạn trai tới đây……..” Nhậm tư Đồ có vẻ không hiểu lời nói của lớp trưởng, chỉ có thể cười khan liếc nhìn Thịnh Gia Ngôn một cái. Sắc mặt Thịnh Gia Ngôn có chút hoảng sợ, nhưng vẻ kỳ quái này rất nhanh bị che giấu. Thịnh Gia Ngôn cùng lớp trưởng khách khí gật đầu với nhau một cái coi như làm quen, rồi quay về phía Nhậm Tư Đồ nói: “Em cứ từ từ nói chuyện với bạn học cũ đi, anh đi lấy đồ ăn cho em.” Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thịnh Gia Ngôn rồi quay lại nói chuyện với lớp trưởng: “Tại sao cậu lại nghĩ muốn tổ chức họp lớp ở đây?” Lớp trưởng vẫn vòng vo với cô: “Cậu đợi lát nữa thì biết.” nói xong cũng không quên chau mày với Nhậm Tư Đồ. Hôm nay Nhậm Tư Đồ không thể không cười cười, lặng lẽ đợi kịch hay. Chỉ là năm đó Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không giống như hiện tại, giữa đám đông bạn bè mà u mê, yêu cầu lớp trưởng mở trò chơi đấu giá. Bất kể là nam hay nữ cũng đều có thể đấu giá đối tượng mà mình muốn khiêu vũ cùng, số tiền đấu giá được dùng để thanh toán tiền của bữa tiệc. Lúc đó Nhậm Tư Đồ nhìn bạn học nam nữ tỏ vẻ xấu hổ mượn cơ hội cuối cùng này trước khi chia tay mà cười đến hả hê. Vì là người tổ chức cho nên Nhậm Tư Đồ không tham gia trò chơi này, nhưng đến cuối cùng bởi vì ban tự nhiên nam nhiều nữ ít cho nên nữ sinh không đủ nên Nhậm Tư Đồ cũng bị ép phải tham gia. Lúc trước vẫn còn cười người khác, lúc sau đã xấu hổ đứng trên sân khấu đã là cô, mặc dù mang mặt nạ nhưng trên người vẫn mặc một cái váy đen bình thường, còn tết tóc đuôi sam cho nên dường như tất cả mọi người đều biết người trên sân khấu là cô. Giá của Nhậm Tư Đồ năm đó cũng không tệ lắm, cô còn nhớ rõ năm đó đã có bạn học ra giá năm trăm để có cơ hội khiêu vũ cùng cô. Đối với học sinh năm đó thì số tiền đó là một khoản lớn cho nên những người khác cũng không đủ khả năng tranh đua với người bạn học này. Nhưng khi người bạn học kia chuẩn bị lên khán đài với cô thì Nhậm Tư Đồ lại thấy người bạn cùng bàn lên tiếng giải vậy cho cô: “Tớ ra giá bảy trăm.” ………….. Đêm đó Nhậm Tư Đồ cùng với bạn cùng bàn nhảy một điệu, mà người bạn học kia xem có vẻ vô cùng bất mãn. Sau khi nhảy xong điệu nhạc Nhậm Tư Đồ tính toán muốn trả lại số tiền bảy trăm kia cho bạn cùng bàn nhưng lại phát hiện mình không có đủ tiền, liền nói: “trên người tớ hiện tại chỉ còn bốn trăm, tớ đưa trước cho cậu, phần còn lại…..không phải cậu nói hai ngày nữa sẽ qua nhà tớ chơi sao? Đến lúc đó tớ sẽ trả hết cho cậu.” Người bạn cùng bàn lại không quá quan trọng chuyện này: “không cần. Dù sao số tiền này cũng không phải là tớ bỏ ra.” Khi đó Nhậm Tư Đồ thật sự không hiểu, nhưng cũng không hỏi được thêm gì từ cô bạn cùng bàn thì đã bị lớp trưởng gọi đi làm công việc—ghi chép khoản tiền đấu giá được. Nghĩ tới đây, Nhậm Tư Đồ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của cô bạn học ngồi cùng bàn khi xưa, nhưng xung quanh lại toàn là người đeo mặt nạ cho nên cô hoàn toàn không phân biệt được. Đúng lúc này Thịnh Gia Ngôn mang theo vẻ mặt phức tạp mang đồ ăn đến cho cô. Nhậm Tư Đồ vừa ăn vừa ngắm nhìn xung quanh, Thịnh Gia Ngôn ngồi bên cạnh cô cũng chăm chú nhìn ngó khắp nơi, rồi ánh mắt lại dừng trên người Nhậm Tư Đồ: “Bạn học của em đều ăn mặc rất lộng lẫy, chỉ có em, ngay cả tóc cũng không thèm làm.” Nhậm Tư Đồ cười cười, bản thân mình quả thật ăn mặc quá đơn giản, lúc nãy sau khi đưa áo khoác cho người phục vụ thì trên người chỉ còn một chiếc áo sơmi mỏng cùng một chiếc váy bút chì dài tới bắp chân cộng thêm một đôi giày cao gót. Ăn mặc xinh đẹp hơn thì cũng có lợi ích gì? Cũng đâu có ai nhìn ngắm cô…..Chinh xác hơn mà nói, người mà cô muốn nhìn thấy sẽ không tới. Lúc nhìn qua danh sách quả thật cô chỉ dám nhìn lướt nhanh qua một cái, cô sợ sẽ nhìn thấy cái tên đó. Nhậm Tư Đồ thay đổi đề tài: “Tầm Tầm đâu? Sao không thấy bóng dáng thằng bé đâu vây………..” “Sát vách phòng này có một căn phòng nhỏ được bày trí thành phòng chơi cho lũ trẻ, anh mới đi xem thằng bé, nó đang giằng cô với một cô bé, người muốn xin số điện thoại của nó.” Năm đó cô nhi viện Tầm Tầm ở cũng không phải là cô nhi viện tốt, cho nên làm thằng bé nhập học trễ một năm rưỡi, nếu đúng ra thì bây giờ nó đã học tiểu học rồi. Nhậm Tư Đồ cũng từng nghĩ cho thằng bé nhảy lớp vì dù sao tư chất, năng lực của nó so với những đứa bé cùng tuổi cũng vượt trội hơn, nhưng bởi vì trong nhà trẻ có Lý Duệ, đối tượng mà thằng bé thích, cho nên nó không chịu nhảy lớp. Mà cũng bởi vì dinh dưỡng của Tầm Tầm khi ở cô nhi viện không được đầy đủ cho nên vóc dáng cũng hơi nhỏ con, nếu nhìn bề ngoài thì thằng bé với những bạn học chung bây giờ cũng không khác biệt nhau lắm. Hôm nay ở phòng sát vách Tầm Tầm bị một bé gái làm khó mà Thịnh Gia Ngôn lại khoanh tay đứng nhìn sao? “Tại sao anh không giải vây giúp thằng bé?” Thịnh Gia Ngôn chỉ cười nói: “Tầm Tầm mặc dù không chịu cho số điện thoại, nhưng vừa nhìn qua là biết rất có hứng thú với cô bé kia, anh không giúp thằng bé chính là không quấy rối nó rồi.” Nhậm tư Đồ đang muốn nói tiếp thì đúng lúc này âm nhạc đang phát bỗng ngừng hẳn, sau đó vang lên tiêng chuông lanh lảnh. cô đưa mắt nhìn ra xa thì thấy lớp trưởng đang đứng trước micro ở trên sân khấu, bàn tay đang cầm ly rượu hình hoa tulip giơ lên, ý bảo: "Vẫn theo quy tắc cũ, hiện tại là đến thời gian đấu giá." Tiếng nói vừa dứt, những người ở đây mỗi người có một biểu cảm khác nhau. Có người dường như còn chưa nhớ tới "Quy tắc cũ" là cái gì, một số người thì dường như lúc này mới nghĩ ra, một số khác thì dường như đã biết và kéo người thân đi lên phía trước ngồi. Nhậm Tư Đồ ngồi bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, vẻ mặt anh vô cùng nghi hoặc hướng về phía cô mà hỏi: "Cái gì mà thời gian đấu giá? " Nhậm Tư Đồ cũng không có giải thích, chỉ nói: "Anh cứ xem tiếp đi rồi biết." Buổi đấu giá rất nhanh đã bắt đầu, đã có người ra giá nên Thịnh Gia Ngôn dần dần cũng hiểu: "thì ra là như này ư? Trò chơi này hồi xưa bọn anh cũng có chơi qua, nhưng về sau lại không chơi nữa." Nhậm Tư Đồ chỉ cười và giải thích: "Đây chỉ là một trò chơi giải trí thuần túy." Nhưng đến khi Nhậm Tư Đồ bị người khác nhìn trúng thì không cười được nữa -- "Mình đấu giá bạn gái mang mặt nạ cá trê." Là giọng nói của một người đàn ông. Trong đại sảnh chỉ có duy nhất một mình cô không mang mặt nạ Venice xinh đẹp mà lựa chọn một chiếc mặt nạ cá trê của nữ. Nhậm Tư Đồ nhìn xung quanh, cô nhận thấy phần lớn những ánh mắt đều đổ dồn trên người mình cho nên không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đứng lên. Mà khi nhìn thấy người đấu giá cô, vì người đó mang mặt nạ cho nên cô không biết được là ai nên đành nói nhỏ vào tai Thịnh Gia Ngôn, khi chưa kịp nói anh phải dùng mọi cách để đoạt cô về thì anh đã hiểu ý. Thịnh Gia Ngôn nắm lấy mu bàn tay của Nhậm Tư Đồ rồi vỗ vỗ: "Yên tâm, anh sẽ ra gia cao mua em trở về." Nhậm Tư Đồ cảm thấy yên lòng rồi đi lên sân khấu. Khi Nhậm Tư Đồ đi tới phía dưới bục của sân khấu thì thấy người ra giá kia đang đứng ở đó, khi cô chuẩn bị bước lên bậc thang thì liền nghe thấy giọng nói của người đó làm cho cô đoán được đó là ai: "Đồ Đồ tai to? Cậu còn nhớ mình không? Tiệc rượu tốt nghiệp mình cũng là người đấu giá cậu, đáng tiếc lại bị bạn cùng bàn của cậu Lâm Gia Kỳ đoạt đi mất." Nhậm Tư Đồ lúng túng cười: "À thì ra là cậu." "Lần trước họp lớp mình bận nên không tham gia được, lần này lớp trưởng lại không có báo cho mình biết, nhưng cuối cùng mình vẫn đi. May mà mình đã đi." Lớp trưởng ở trên sân khấu thấy hai người đang nói chuyện thì thúc giục Nhậm Tư Đồ mau đi lên. Đấu giá bắt đầu, bạn học Trình gia rá trước: "Năm đó mình ra giá năm trăm, năm nay tớ thêm một con số 0, là năm ngàn." Lớp trưởng cất tiếng: "Mọi người cho lão Trình một tràng pháo tay nào. Cố găng làm cho cậu ta trả hết tiền phí của bữa tiệc này mới thôi." Hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Thịnh Gia Ngôn còn chưa kịp ra giá đã có giọng nói vang lên: "Sáu ngàn." "Bảy ngàn." Bạn học Trình bị những người khác quấy rối thì liền lên tiếng: "Ai, ai, ai. Các cậu thật không tử tế chút nào, biết mình nhất định phải thắng cho nên cố ý nâng giá lên sao?" Trong đại sảnh ồn ào một trận, giá vẫn không ngùng được tăng lên, trong nháy mắt giá tiền đã bị nâng lên: "Hai vạn." Bạn học Trình nhỏ giọng hỏi lớp trưởng: "Lớp trưởng đại nhân hay là cậu trực tiếp nói cho mình biết chi phí của bữa tiệc tối nay là bao nhiêu, mình trực tiếp ra giá đó, chẳng phải là không tốt hơn sao?" Lớp trưởng cười cười: "không nhiều, không nhiều lắm đâu. Trừ số tiền đang đấu giá được thì chỉ còn thiếu ba vạn rưỡi nữa thôi." Bạn học Trình cắn răng một cái: "Các cậu cũng đừng ép giá như thế, Toàn bộ bao nhiêu tớ sẽ trả." Lớp trưởng rốt cuộc hài lòng, kêu gọi mọi người: "Các bạn, chúng ta cùng vỗ tay cho vị đại gia này nào." Nhậm Tư Đồ đúng ở trên sân khấu chưa nói được câu nào đã trở nên vô cùng lúng túng, nhìn về phía Thịnh Gia Ngôn thì thấy anh đang chuẩn bị giơ tay ra giá, thì cô vội vàng khoát khoát tay ý bảo anh đừng đấu giá nữa - tội gì để cho anh cầm hai tháng tiền lương mà phung phí. Dù sao cũng chỉ là nhảy với bạn học cũ một điệu nhạc mà thôi, đối với Nhậm Tư Đồ mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khắn. Thịnh Gia Ngôn dùng khẩu hình miệng hỏi cô: em chắc chứ? Nhậm Tư Đồ hướng Thịnh Gia Ngôn gật đầu một cái. Lúc này bạn học Trình cũng đang chuẩn bị bước lên sân khấu dẫn Nhậm Tư Đồ đi xuống. "Bảy vạn." Trước khi bạn học Trình thành công chạm vào tay Nhậm Tư Đồ thì đã có một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Toàn bộ hội trường trở nên yên lặng. Người nào mà không có ý quá vậy? Lúc này rồi còn cố tình tăng giá. Nhưng hình như người này cũng không phải cố ý tăng giá, mà là do tình thế ép buộc, hơn nữa đây còn là một mỹ nữ. Thị lực của bạn học Trình so với Nhậm Tư Đồ tốt hơn nhiều cho nên đã nhận ra người ra giá bảy vạn này --- "Lâm Giai Kỳ?" thật giống như năm đó, bạn học Trình lại thua dưới tay bạn ngồi cùng bàn của Nhậm Tư Đồ âm nhạc nổi lên, mọi người bắt đầu kéo nhau đi vào sàn nhảy. Trong khi các cặp đôi khác đều là một nam một nữ thì chỉ có Nhậm Tư Đồ cùng với Lâm Giai kỳ là hai người con gái cùng một đôi, vừa nhảy vừa nói chuyện phiếm. “Đồ Đồ tai to, cậu đúng là người không có lương tâm, lúc tốt nghiệp chúng ta còn lên kế hoạch đi du lịch, mà cuối cùng cậu lại biến mất không tung tích. Gọi điện thoại về nhà cậu thì không có ai nghe. Có phải khi đó cậu đi tìm người anh bên Mỹ? Cậu đúng là người trọng sắc khinh bạn.” Nhậm Tư Đồ lắc lắc đầu một cái, chuyện cũ cô không muốn nhắc đến nữa, chỉ nói: “Anh ấy cũng có mặt ở đây, lát nữa tớ giới thiệu cho cậu biết.” “Tớ tới đây cùng với chồng, nếu như anh ấy biết tớ bỏ mặc anh ấy đi tìm trai đẹp chắc sẽ ghen chết mất.” Giọng nói của Lâm Giai Kỳ lộ ra vẻ ngọt ngào, Nhậm Tư Đồ cười, giây tiếp theo liền nhướng chân mày lên hỏi: “Cậu bỏ ra bảy vạn để khiêu vũ cùng tớ, chồng cậu chắc cũng bị chọc tức chết rồi. Lớp trưởng chỉ muốn đùa giỡn thôi, chi phí bữa tiệc hôm nay được chia đều, cậu cũng đừng có tự mình ôm hết vào người làm gì.” “Cũng giống với năm đó, tớ nhận sự ủy thác của người khác, thay người ta đấu giá.” Lâm Giai Kỳ đột nhiên cười nói. “Cậu nói cái gì?” Bởi vì tiếng nhạc quá lớn nên Nhậm Tư Đồ còn tưởng mình nghe lầm. Lâm Giai Kỳ cũng không có trả lời nghi ngờ của cô, điệu nhảy vẫn còn, Nhậm Tư Đồ cùng với Lâm Giai Kỳ phối hợp lùi về sau một bước thì bỗng nhiên đụng phải một người. Nhậm Tư Đồ đang tính quay người lại xin lỗi thì đúng lúc này Lâm Giai Kỳ buông tay cô ra, mà người bị cô đụng trúng lại đưa tay ra nắm lấy hông, ôm cô vào lòng. Chỉ trong giây phút ngắn ngủi này, Nhậm Tư Đồ nghĩ rằng là đến lúc trao đổi bạn nhảy liền ngước mắt lên nhìn bạn nhảy mới của mình, trong nháy mắt cô liền ngây ngẩn cả người. Nhậm Tư Đồ toàn thân cứng ngắc nhảy theo anh, cho dù cách một cái mặt nạ nhưng làm sao cô lại không nhận ra anh? Nhậm Tư Đồ không nhịn được đưa tay gỡ bỏ mặt nạ của anh xuống nhưng lại bị anh chính xác nắm lấy bàn tay. Điệu Waltz vẫn còn tiếp tục, nhưng mọi người xung quanh lại dần dần rời khỏi sàn nhảy. Nhậm Tư Đồ chăm chú nhìn kỹ người đàn ông trước mặt này. Cho đến cuối cùng, sàn nhảy to như vậy chỉ còn lại mỗi anh và cô. Anh tồn tại một cách chân thật, hô hấp của anh, ánh mắt nóng bỏng dưới cái mặt nạ của anh, anh kéo cô xoay vòng một cái rồi dừng lại.... Nhậm Tư Đồ rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà đẩy anh ra. Khi cô dừng bước chân thì âm nhạc cũng dừng lại. Nhậm Tư Đồ tiến lên một bước tháo mặt nạ của người đàn ông trước mặt xuống. Qủa thật là khuôn mặt mà cô không thể quen thuộc hơn được nữa. "Họ Thời kia, đến cuối cùng là anh muốn làm cái gì?" Nhậm Tư Đồ không hề để ý đến những bạn học xung quanh khi nhìn thấy Thời Chung thì liền hét chói tai. Tất cả mọi người trong sảnh đều được lớp trưởng dẫn ra ngoài, trong đại sảnh cuối cùng cũng trở nên trống trải. Thời Chung từ đầu đến cuối vẫn không có trả lời câu hỏi của Nhậm Tư Đồ, chỉ hướng về người phục vụ cách đó không xa mà gật đầu một cái, trong nháy mắt, tất cả đèn trong phòng đều được thắp sáng, tất cả những tấm rèm cửa cũng được kéo lên. Người phục vụ trước khi đi ra ngoài còn đóng cửa lại giúp cho hai người. trên màn hình bắt đầu chiếu những hình ảnh, đó là những ký ức không muốn nhớ nhất của Nhậm Tư Đồ. Giọng nói tiều tụy của Thời Chung ở trong đoạn phim lọt vào tai của Nhậm Tư Đồ: * Nhậm Tư Đồ, rốt cuộc anh cũng biết, những năm tháng qua, em đã trải qua những chuyện gì. * Đây là phòng bệnh em từng nằm. Giường số 1614, hiện tại thì nó không có người. Nhưng ở phòng kế bên hôm nay lại có người. Anh đã nói chuyện với người bệnh đó cả một buổi chiều, cô ấy nói cho anh biết, thật ra thì đau đớn trên thân thể chỉ là nhất thời, cô ấy đã vượt qua được, nhưng nỗi đâu trong lòng, sợ rằng vĩnh viễn không thể nào vượt qua được. Em có giống với cô ấy không? Mỗi đêm đều gặp ác mộng, mỗi lần đều nằm mơ thấy mình chìm ở trong biển lửa, rồi khi nhìn thấy vết sẹo trên người thì cảm thấy vô cùng xấu xí, cảm thấy tất cả mọi người đều xem mình như quái vật... * Nơi này là nơi em học đại học. Em thường hay tới chỗ nào nhất? Là thư viện? Anh đã mượn thẻ của một cậu học sinh châu Á để vào đây. Còn đây là bãi cỏ? Cỏ ở nơi này rất xanh nhưng cũng rất cứng, anh chỉ ngồi có hai phút thôi mà đã không chịu nổi nữa rồi, chắc em sẽ không thường ra đây ngồi phơi nắng. Hoặc là ký túc xá? Nơi này anh không thể vào. Chỉ là vị trí anh đứng hiện tại có thể thấy tất cả những cánh cửa sổ, ô cửa sổ nào là nơi em đã từng ở? Hoặc là em sẽ đến quầy rượu này? Em với Tôn Dao từng nói, em thích người pha rượu Mexico ở đây, nhưng bây giờ thì nó đã bị bán rồi, mặc dù vẫn là người Mexico pha rượu nhưng anh không chắc nó có còn có được mùi vị như ngày xưa không nữa. * .... ..... .... Anh đi rất nhiều nơi, trong nước, ngoài nước, Nhậm Tư Đồ nhìn không chớp mắt, mà nước mắt cứ vô thức thi nhau chảy xuống, làm dịu đi trái tim khô cằn của cô. Cho đến cuối phim là hình ảnh anh lái xe đi tới một ngôi nhà ba tầng. Nhậm Tư Đồ thấy anh nói: "Đây chính là nhà của Nhậm Hiến Bình." Trong lòng Nhậm Tư Đồ thoáng hồi hộp. Thời Chung không mang máy quay theo mà vẫn để nó ở trong xe, nhìn xuyên thấu qua tấm kính chắn gió Nhậm Tư Đồ có thể thấy bóng anh xuống xe, đi tới trước căn nhà rồi bấm chuông. Hình ảnh tới chỗ này thì kết thúc. một lúc sau thì hỉnh ảnh lại xuất hiện, anh đem máy quay đưa đến một quảng trường, cố ý để cô nhìn trọn vẹn khung cảnh: "Có phải mỗi khi em có tâm sự thì sẽ tới đây nhìn những chú chim bồ câu này?" Nhậm Tư Đồ đã không còn lòng dạ nào để xem nữa, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhìn về phía người đàn ông có vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong mắt đã sớm gợn lên những đợt sóng mãnh liệt. Bên tai lại tiếp tục truyền đến giọng nói của anh: "Tôn Dao đưa cho anh một tấm hình chụp em ở đây nhìn chim bồ câu, tại sao em lại như thế... tại sao lại làm cho anh đau lòng như vậy?" Nhậm Tư Đồ nhìn anh hỏi: "Anh đã đánh ông đấy phải không?" Thời Chung cũng nhìn về phía cô cười cười: "Em không xem nữa hả?" "Em hỏi có phải anh đã đánh ông ấy không?" "Nhậm Hiến Bình sao?" Thời Chung thu hồi nụ cười, gật đầu một cái. Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ý thức được mình đang vừa khóc vừa cười như kẻ điên: "Anh ngốc sao? Chạy tới nước Mỹ để đánh người?" Anh cười cười: "Hình như là rất ngốc." Nhậm Tư Đồ không nhịn được muốn đưa tay lên tát anh một cái nhưng lại sợ làm anh đau. Thời Chung nắm lấy tay của cô. Tay kia cầm lấy một chiếc nhẫn kim cương. "....." "Vậy anh hỏi em, Nhậm Tư Đồ, em nguyện ý gả cho kẻ ngu ngốc là anh không?"