Một bé con đang chơi đùa bên đường, bỗng trông thấy một người uyển chuyển như tiên trời bước vội tới gần, nhất thời nhìn mê mẩn, quả bóng trong tay lăn ra xa cũng không biết, ngơ ngác ngóng theo bóng tiên nhân kia tiến vào phủ Tân Đô Hầu. Vương Mãng! Đẩy cửa vào phòng, người đến hét lớn! Nam tử vùi đầu vào sổ sách ngẩng đầu nhíu mày, vội vàng đứng dạy đóng cửa sổ cửa lớn, làm sao? Không chuốc họa vào thân không chịu được à? Vương Mãng tức giận, “Đã tha cho ngươi một mạng, sao không biết suy nghĩ!” Lửa giận của nam tử không nguôi, mái tóc rối bời, hai mắt đỏ sậm đầy tơ máu, ngươi trả vợ ta đây! Ngày hôm trước, Vương Mãng mở quan tài, một mình xem xét thực hư, trừ hắn ra bên ngoài không ai biết đây là một quan tài rỗng. Nhớ lại ngày tra xét Đổng phủ, vợ Đổng Hiền một mình đến phủ Tân Đô Hầu. Xin ngài tha cho phu quân ta. Mấy tiếng đơn giản lại hao hết sức lực của nàng. Lúc nàng quỳ trên mặt đất đã hấp hối. Nàng không nỡ xuống tay, độc Vương Mãng đưa nàng không cho Đổng Hiền dùng, chỉ chế một ít mê dược bình thường. Độc dược của Vương Mãng là thứ đổ vào bát hương xông, khi Đổng Hiền đến nàng sẽ châm hương lên, bởi vậy người trúng độc không chỉ có một, chính nàng cũng sẽ trúng. Vương Mãng ngày ngày phái người bắt mạch cho nàng, cũng đưa nàng thuốc giải. Nhưng nàng biết Vương Mãng lừa nàng, độc này không thuốc nào chữa được. Vương Mãng không biết mặc dù nàng dùng thuốc độc, nhưng cũng chỉ độc một mình mình, để có thể che tai mắt hắn. Nàng gom chút hơi tàn đến Tân Đô Hầu phủ, lúc này Ai Đế đã chết nên nàng cũng không cần giấu giếm nữa, nàng chỉ xin hắn có thể tha cho phu quân của mình. Vương Mãng đồng ý, tuy nàng lừa hắn, nhưng hắn thẹn với nàng trước, vì thế hắn ưng thuận. Hôm mở quan tài đó, hắn tự tay đặt tro cốt của nàng vào trong quan tài rỗng kia. Nàng hoàn toàn xứng đáng được chôn ở mộ phần Đổng gia. *** Ngày ấy nữ tử hỏi, trái tim của phu quân dành cho ai, nam tử im lặng không đáp trả. Y nhớ rõ khi nàng ra khỏi cửa có lưu lại cho mình một câu cuối cùng. Nàng nói, chàng là phu quân của ta! Ai Đế đối xử với phu quân tốt vô cùng, nàng không trách y động lòng vì hắn. Nhưng khuynh tẫn nhất thế phương hoa,[1] nàng cũng không hận được, chỉ mong kiếp sau không cưới phải một nam nhi giống nữ nhi nữa. Quỳ gối trước ngôi mộ, nam tử nức nở không ngớt, nước mắt dần dần nhuốm màu đỏ, kiếp này chỉ yêu một người, là ngô thê! Chỉ yêu một người! Khi đó, y nghĩ rằng mình không xứng nói ra lời này, không ngờ nó lại trở thành nuối tiếc cả đời. Hoa nở bên bờ sông, còn ai nhớ rõ câu nói giỡn năm đó của nữ tử, cô nương, có muốn gả cho tiểu sinh làm vợ không? Đèn đuốc sáng bến đò, nam tử khẽ cười, môi đỏ hé mở: Không được nuốt lời. Ban đêm, bóng người trên bờ hòa vào lòng hồ, dần dần nhòa đi. – Hoàn – [1] Dốc hết một đời tươi đẹp.