Ái Khanh, Thị Tẩm!
Chương 35 : Ngang ngược cầu hôn
Bản thân chuyện cao thủ so chiêu là một trò vui tai vui mắt, hai vị dung mạo tuấn mỹ trên đài kia, động tác dứt khoát mạnh mẽ không ai nhường ai, từng bước ép sát, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, vô cùng hoa mỹ.
Không trung mơ hồ lại bắt đầu có tuyết rơi, Lâm Tĩnh Dao nắm chặt vạt áo của mình, sau đó thấy Mông Lạc cởi áo khoác lông chim của hắn ra, đưa cho mình nói "Khoác thêm đi, ngươi không chỉ gầy yếu, còn không chịu được lạnh."
Lâm Tĩnh Dao tức giận "hừ" một tiếng, đang muốn nhận lấy áo khoác, lại thấy Thuỷ Linh Ương thuần thục cởi áo khoác da gấu của mình ra, nói "Nào, khoác cái này đi, đủ ấm áp."
"Dạ." Lâm Tĩnh Dao đồng ý, nhận lấy áo khoác của Thuỷ Linh Ương, tuỳ tiện khoác lên người xong, nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, hẳn là Tháp Thát kia bị Thuỷ Nguyệt Ngân đạp một cước bay xuống đài, động tác lợi hại dứt khoát, không nể mặt chút nào.
"Vương gia, thật xuất sắc!" Lâm Tĩnh Dao hô to một tiếng, nhất thời kích động, vỗ vào lưng Thuỷ Linh Ương một cái, nói "Hoàng thượng, kế tiếp đến ngài, nhiều dân chúng Tây Hạ ta nhìn vào như vậy, đừng khiến đảng và nhân dân mất thể diện."
Thuỷ Linh Ương hừ lạnh một tiếng, hồng y chớp động, cùng với Mông Lạc hoá trang như khổng tước kia một trước một sau nhảy lên đài. Một trận gào thét ầm ĩ điên cuồng, tất nhiên mọi người không ngờ rằng Thuỷ Linh Ương sẽ đích thân lên đài cùng người khác khoa tay múa chân.
"Đây mới là hảo nam nhi." Đan Mệnh Khả Hãn cười mấy tiếng, trong lúc nhất thời dường như cũng không quan tâm chuyện thắng thua, chỉ cảm thấy cuộc tỉ thí kia thật quá đã.
Thuỷ Linh Ương kia cũng không phải là kẻ ăn chay niệm Phật hạ thủ lưu tình, cho nên người tiện hợp nhất, mười năm tạo thành một tiện, chính là chỉ điều này. (*tiện ở đây là đê tiện, chứ không phải là thuận tiện ^^)
Hắn xuất thủ âm độc mà tàn nhẫn, minh ám đều dùng, trường kiếm, phi tiêu, thậm chí là đinh tai, một thân hồng y diêm dúa vũ động, như muốn cắn nuốt khổng tước vương tử kia vậy.
Mông Lạc kia tâm tính tương đối đơn thuần, tất nhiên không ngờ tới đối phương đường đường là vua một nước lại có thể dùng chiêu ám tiễn đả thương người ta như thế, nhất thời tránh né không kịp, trên người bị thương mấy chỗ, máu chảy không ngừng.
"Tĩnh Dao nói rất đúng, binh bất yếm trá, tiểu vương tử, trận này trẫm thắng." Thuỷ Linh Ương híp mắt tươi cười, nhảy một cái về chỗ ngồi, lại căn dặn người lập tức truyền thái y chữa trị cho Mông Lạc, còn mình thì thờ ơ uống trà.
"Hoàng thượng, thật là hảo kiếm, hảo tiện!" Lâm Tĩnh Dao ghé lại gần, nháy mắt nói.
"Hừ, ca ngợi trẫm hay lắm." Thuỷ Linh Ương nhẹ nhàng cười một tiếng, Lâm Tĩnh Dao tiếp tục ca tụng nói "Hoàng thượng dùng tiện như thần, chúng thần nhìn không kịp nha."
Kế tiếp, Diêu Tuấn Ngạn thắng rất dễ dàng, chỉ dùng mấy chiêu liền chế phục được Phổ Lặc, Tây Hạ ba thắng hai bại, giành được thắng lợi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấu, bàn về thực lực, Tây Hạ căn bản không phải đối thủ của Bắc Đột, nhưng trên chiến trường chỉ nói mưu lược, Bắc Đột mặc dù thua trong uất ức, nhưng lên tiếng cũng không được.
Chẳng qua là, Mông Lạc kia không chịu từ bỏ ý đồ, băng bó xong, kêu gào nói "Không được, ta muốn cùng bệ hạ so tài bắn tên, nam nhi Bắc Đột ta đều giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, ta cũng muốn xem xem hệ hạ có thể tiếp chiêu hay không."
"Hoàng thượng." Lâm Tĩnh Dao nhỏ giọng gọi Thuỷ Linh Ương, thấy hắn khoát tay áo ngăn không cho mình lên tiếng, nhẹ giọng nói "Trẫm cũng từng luyện cưỡi ngựa bắn cung một thời gian, nếu tiểu vương tử có hứng thú, trẫm tiếp ngươi vài chiêu vậy." Dứt lời, sai người mang trường cung của mình lên.
Vì vậy, hai người cùng phi thân lên ngựa, cùng giục ngựa chạy như điên, cùng giương cung bắn tên, cùng bắn trúng hồng tâm.
"Ném đồng tiền!" Thuỷ Linh Ương ra lệnh với võ tướng bên cạnh.
Vì vậy trong không trung xuất hiện sáu đồng tiền, hai người đồng thời bắn ra ba mũi tên, toàn bộ đều bắn trúng tâm.
Đám người sôi trào.
Lâm Tĩnh Dao nhìn nam tử tà mị kia khoé miệng hiện ra một vòng cung tuyệt mĩ, hơi ngẩn ra, trong lòng không khỏi hưng phấn, mọi người đang hô hào vì hắn, cảm giác kia giống như trở lại thiếu nữ hiện đại, nàng đứng ở khán đài hô hào trợ uy cho đội bóng mình thích.
Cho nên kích động, là bởi vì thích hắn.
Nam nhân ưu tú kia thoả mãn lòng hư vinh của mình.
Ban đầu, đội trưởng là hoa đã có chủ, Lâm Tĩnh Dao cảm thấy đó đúng là đoá hoa nhài cắm bãi cứt trâu, hôm nay, nam tử tuyệt diễm yêu mị kia không chỉ là hoa đã có chủ, mà còn bị cắm vào trong bình nước tiểu!
Đồ dùng chung á!
Nghĩ đến đây, Lâm Tĩnh Dao cũng cảm thấy hơi buồn tẻ, đang thất thần, chợt thấy một trận mưa tên bắn tới, bắn xuyên vào cái bàn dài trước mặt mình, suýt nữa là cắm vào đùi mình.
"Mẹ nó." Lâm Tĩnh Dao kinh hô một tiếng, phát hiện trên mũi tên có một chiếc nhẫn hoàng kim, phân lượng có vẻ không nhẹ đâu.
"Hử?" Nàng lập tức mặt mày hớn hở, đang muốn giơ tay lấy, lại nghe Mông Lạc nói "Nếu hôm nay ta đã chạm vào ngươi thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, đây là tín vật đính ước ta đưa cho ngươi."
Mọi người lại xôn xao.
Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy mặt mình hết đỏ lại trắng, không còn chút máu, cứ như vậy cứng ngắc không biết làm gì.
"Lâm đại nhân không phải là nam sủng của hoàng thượng sao? Tại sao lại có quan hệ với tiểu vương tử của Bắc Đột?"
"Cũng khó trách, một nam nhân mi thanh mục tú như thế, bảo sao không thu hút vài người mê nam sắc tới chứ."
"Thật là sai lầm, vương tử kia nói là hắn sàm sỡ Lâm đại nhân, hai người không phải là-------"
"Đừng nói nhảm, Lâm đại nhân luôn luôn trung quân ái quốc, không thể nào phản bội hoàng thượng được."
"Chính sự và sàng sự là hai chuyện khác nhau, Lâm đại nhân tuổi trẻ khí thịnh, có lẽ-------" (*sàng sự là chuyện giường chiếu =.= )
"Bất hạnh của đất nước a!"
... ...... .......
Lâm Tĩnh Dao nghe tiếng thảo luận ríu ra ríu rít xung quanh, sắc mặt lại biến hoá lần nữa, hận không thể chết đi cho rồi, nghĩ nghĩ, nàng hung tợn nhìn về phía nam nhân như khổng tước kia, thấy hắn cười rực rỡ dưới ánh mặt trời, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng viết sự mong mỏi.
Lại nhìn nam nhân yêu nghiệt bên cạnh hắn, chỉ thấy hắn tự tiếu phi tiếu, ánh mắt vạn phần dịu dàng lăng trì mình một lần lại một lần.
Hồi lâu sau, Thuỷ Linh Ương nheo mắt, rút một mũi tên từ trong bao đựng tên ra, gỡ hai cái vòng trên tay mình ra, tiếp theo là hai chiếc nhẫn, sau đó kéo cung, hướng Lâm Tĩnh Dao mà bắn.
"Phập---- ---" Mũi tên cũng xuyên qua cái bàn dài trước mặt Lâm Tĩnh Dao, cùng một mũi tên khác một trái một phải xếp hàng, tiếp đó nam nhân yêu nghiệt lạnh lùng ra lệnh "Ái khanh, cất nhẫn đi, đây là phần thưởng trẫm cho ngươi."
Năm nay nam nhân đều dã man như vậy sao? Coi cầu hôn là trò chơi như vậy.
Phải lạy tạ, phải lạy tạ!
Kết quả, Lâm Tĩnh Dao quỳ xuống, dập đầu nói "Hoàng thương tiện thuật kinh người, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Chúng triều thần nghe xong, cũng không hiểu sao, vội vàng quỳ xuống đất hô theo.
Mũi tên lại được kéo thêm lần nữa, mặt Lâm Tĩnh Dao co giật, phát hiện mũi tên kia hướng thẳng vào đầu mình, người cầm cung cười vô cùng nguy hiểm nói "Ái khanh, ngươi muốn kháng chỉ không tuân sao? Nhẫn này là trẫm ban thưởng cho ngươi, cất đi."
Lâm Tĩnh Dao trong lòng vô cùng đau khổ, mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được mũi tên trên bàn ra, sau đó cầm đầu mũi tên, lấy chiếc vòng và nhẫn xuống, dập đầu một cái nói "Vi thần tạ ơn hoàng thượng."
Thuỷ Linh Ương hài lòng thu mũi tên lại, nhìn Mông Lạc bên cạnh mình một cái, nói "Tiểu vương tử thân thủ bất phàm, trận này coi như hoà, sao?"
Mông Lạc không chút che giấu sự khinh bỉ của mình với Thuỷ Linh Ương, lầm bầm một tiếng, đi tới bên cạnh Lâm Tĩnh Dao, lấy lại chiếc nhẫn của mình, cưỡng chế đeo vào ngón tay Lâm Tĩnh Dao, nói "Hôm qua mạo phạm, không biết nàng là một cô nương, nhưng ở Bắc Đột bọn ta, một khi ngực của nữ nhân bị nam nhân đụng chạm, nhất định phải gả cho hắn làm vợ, Lâm đại nhân, mặc dù nàng có hơi hung hãn, nhưng có thể vào triều làm quan hơn nữa lại là chức quan nhất phẩm, thật là cân quắc không thua bậc mày râu, nữ nhân như nàng, Mông Lạc ta nhất định muốn."
Lâm Tĩnh Dao nhìn quanh một cái, thấy không có ai nghe rõ lời giải thích này, thở dài một hơi, nói "Vương tử điện hạ, Lâm mỗ đã có người trong lòng, nói thật, người kia sờ ngực ta còn nhiều hơn ngươi."
Hai hôm sau, đám khỉ Bắc Đột trở về nước, trước khi đi, Khả Hãn ghé vào tai Thuỷ Linh Ương nói nhỏ một câu gì đó không ai biết.
Chỉ thấy trên da thịt trắng nõn của đế vương kia bắt đầu giận tái đi, tiếp đó cười khẽ một tiếng, dùng thanh âm thánh thót của mình nói "Nếu Khả Hãn không ngại thì mỏi mắt mong chờ đi, xem thiên hạ này rốt cuộc rơi vào tay ai."
Nửa tháng sau, lúc Lâm Tĩnh Dao lên triều, cảm thấy không khí có chút quái dị, vì vậy hồ nghi nhìn mọi người một cái, hỏi Thuỷ Nguyệt Ngân "Chuyện gì khiến lòng người bàng hoàng thế?"
Thuỷ Nguyệt Ngân thở dài một cái, nói "Vừa nhận được tin, quân ta đã chỉnh đốn xong, ngày mai lập tức Bắc thượng, ngày mai gặp mặt quân đội Nhan quốc trên thảo nguyên Lạt Đạt Nhĩ, cùng tiến công Bắc Đột."
"Nhanh vậy sao?" Lâm Tĩnh Dao thầm nói một câu, phát hiện sắc mặt Thuỷ Nguyệt Ngân vô cùng tối, liền hỏi "Sao, không có lòng tin chiến thắng à?"
"Hoàng thượng muốn ngự giá thân chinh, rõ ràng một chút kinh nghiệm cũng không có, lại muốn chạy ra chiến trường làm anh hùng, có quá mạo hiểm hay không." Thuỷ Nguyệt Ngân nói xong, cũng quên là phải có ý cung kính, nhưng dù sao sự thực là một thúc thúc đối với cháu thì nên có lo lắng và trách cứ.
Lúc mọi người thì thầm với nhau xong, đế vương yêu mị biếng nhác kia chậm rãi đi lên đại điện, nhìn mọi người một cái, cười cười nói "Xem ra tin tức này đã truyền đi rất nhanh, nếu mọi người đều đã biết, trẫm cũng không có gì để nói, muốn đánh thì phải tận lực chiếm thế chủ động, giảm bớt mất mát cho dân chúng Tây Hạ ta."
"Hoàng thượng, ngài không cần thiết phải ngự giá thân chinh, Tây Hạ ta có hai vị tướng quân Tào Thủ Tĩnh và Diêu Tuấn Ngạn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, kính xin hoàng thượng giữ gìn long thể quan trọng hơn." Chúng triều thần cùng khuyên.
Thuỷ Linh Ương khẽ mỉm cười, nhìn Thuỷ Nguyệt Ngân và Lâm Tĩnh Dao đang đứng đằng kia, hỏi "Hai người các ngươi luôn luôn không hoà cùng với mọi người, lần này lại cũng không cùng bọn họ khuyên can trẫm sao?"
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
127 chương
64 chương
91 chương
34 chương