Ái Khanh, Thị Tẩm!
Chương 21 : Đóng cửa thả chó
Mấy ngày sau, một đội thị vệ rước dâu đi xuyên qua đám người, vây quanh cỗ kiệu tám người khiêng, dọc theo đường đi, tiếng trống vang trời, náo nhiệt dị thường và sang trọng.
"Hoàng hậu nương nương!" Tiếng hô đồng thanh truyền đến.
Phượng Ngữ Linh nhấc khăn voan lên liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó nhẹ giọng cười một tiếng, lại buông khăn voan xuống.
Lâm Tĩnh Dao phụ trách đưa hôn, cưỡi ngựa đi đằng trước, xoay người lại nhìn cỗ kiệu một cái, lắc đầu, cảm giác tất cả xảy ra quá mức đột ngột.
Vị trí hoàng hậu để trống, Tuyết phi vốn có hy vọng được ngồi lên, cư nhiên bị đại bại một cách khó hiểu bởi một nữ nhân mới gặp hoàng thượng lần đầu.
Vương gia vừa mới đón dâu, hoàng thượng lại gấp rút lập hậu, chuyện này huyên náo ồn ào, dân chúng đều mơ hồ, trong đó cũng bao gồm Lâm Tĩnh Dao.
Đại khái hậu cung sắp có náo nhiệt đây.
Sau khi xuống kiệu, trong cung rầy rà lễ nghi không ít, sau khi được mọi người đỡ kết thúc lễ nghi, Phượng Ngữ Linh được Thuỷ Linh Ương dắt tay, bước nhanh về phía trước.
Mộ Dung Tuyết đứng một bên sắc mặt tái xanh, tay nắm chặt đã nổi gân xanh, nháy mắt ra dấu với Bích Nhi bên cạnh, sau đó tiểu nha đầu kia lập tức hiểu ý, lúc bưng rượu đi tới trước Phượng Ngữ Linh, dưới chân hơi lảo đảo, rượu bị đổ hết lên người nữ nhân kia, cố ý hại Phượng Ngữ Linh không xuống đài được.
"Nô tỳ đáng chết, xin nương nương trách phạt!" Bích Nhi vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, trong mắt lại có chút hả hê.
Mộ Dung Tuyết bước lên, rút khăn tay ra giúp Phương Ngữ Linh lau áo, xoay người tức giận nói với Bích Nhi "Nhìn ngươi xem, sao lại bất cẩn như thế, hôm nay là ngày vui của hoàng hậu, ngươi lại tay chân vụng về như vậy, đừng ở chỗ này làm chướng mắt nữa, không mau cút đi!"
Vừa dứt lời, chợt nghe Thuỷ Linh Ương lạnh giọng nói "Bây đâu!"
"Có nô tài!" Một đám tiểu thái giám vội chạy tới.
"Lôi tiện tỳ này xuống chém!"
"A?" Mọi người nhất tề nhìn về phía lãnh diện đế quân.
"Nghe không hiểu sao? Trẫm nói mang nữ nhân này xuống chém!" Thuỷ Linh Ương lặp lại một lần nữa, sau đó nhìn Mộ Dung Tuyết bên cạnh một cái, khoé miệng vẽ ra một nụ cười cảnh cáo.
Một động tác cố ý vụng về nhỏ nhoi như thế ai cũng không nhìn ra đầu mối, huống chi là Thuỷ Linh Ương.
Chẳng qua là vị đế vương này mặc dù tính tình hơi cổ quái nhưng cũng không phải người tàn ngược thô bạo, hôm nay là ngày vui của cả nước, theo lý thì không nên thấy huyết quang, tại sao hắn lại đột nhiên nói vậy.
Lâm Tĩnh Dao nhíu mày một cái, lại nhìn về phía Phượng Ngữ Linh, cảm thấy Thuỷ Linh Ương để ý đến nàng ta hơi quá, giống như là bị câu hồn vậy.
"Hoàng thượng, nô tỳ cầu xin hoàng thượng khai ân, Bích Nhi ngu dốt, là nô tỳ dạy bảo không tốt, cầu xin ngài bỏ qua cho Bích Nhi, trách phạt nô tỳ thôi." Mộ Dung Tuyết thấy không ổn, cũng không cố làm cao, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin giúp Bích Nhi.
"Chủ tử, sao ngài lại---- -------" Bích Nhi cảm động, vội vàng dập đầu theo, nói "Hoàng thượng tha mạng, là nô tỳ không có mắt, kính xin ngài đừng trách nương nương."
"Hừ, Tuyết Nhi, đây chính là cẩu vật do ngươi dạy dỗ sao, mang cẩu nô tài này xuống!" Thuỷ Linh Ương nói, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Phượng Ngữ Linh, ý bảo nàng ta an tâm.
Mộ Dung Tuyết khoa trương nhìn Thuỷ Linh Ương, vốn tưởng rằng hoàng thượng này chẳng qua là nhất thời mê luyến hoa dại bên ngoài, cảm giác mới mẻ qua đi là tốt rồi, sao có thể nghĩ đến hắn cư nhiên sẽ để ý nữ nhân này như thế, thậm chí không tiếc làm ra chuyện tàn bạo để cảnh cáo mình, tuyệt không chút lưu luyến với tình cảm cũ sao?
Qúa trào phúng rồi!
Mộ Dung Tuyết chần chờ một chút, lại nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao, cái nữ nhân hèn hạ bẩn thỉu này, bản thân chiếm đoạt tâm của hoàng thượng thì không nói, hôm nay lại nuôi hẳn một con hồ ly tới cùng mê hoặc hoàng thượng.
"Thần cả gan, kính xin hoàng thượng bỏ qua cho Bích Nhi, hôm nay là ngày đại hỉ, hoàng thượng vốn nên đại xá thiên hạ, trong cung dính huyết quang e rằng là điềm xấu." Lâm Tĩnh Dao cũng bước ra thay Bích Nhi cầu xin.
Tuy nói trong lòng đem chủ tớ nhà bọn họ nguyền rủa một vạn lần, nhưng trước mắt nàng thà rằng bỏ qua ân oán cá nhân khi trước, cứu người quan trọng hơn.
"Hoàng thượng, Lâm đại nhân nói đúng, chẳng qua là dính chút nước mà thôi, không có gì đáng ngại, ngài bỏ qua cho nha đầu này đi." Nữ nhân dưới khăn voan nói.
Lời của Phượng Ngữ Linh giống như một loại ân xá, sắc mặt Thuỷ Linh Ương liền hoà hoãn lại, sai người thả Bích Nhi ra, sau đó xoay người lạnh giọng nói với Mộ Dung Tuyết "Trẫm biết ngươi khôn vặt, nhưng khuyên ngươi tốt nhất nên thông minh một chút!"
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, nước mắt từ từ ứ lên, nhưng cố chịu đựng không rơi xuống.
Đám phi tần còn lại vốn muốn xem nàng náo nhiệt, nhưng giờ phút này nhìn thế nào cũng không hả hê, thấy hoàng thượng hành động cổ quái thì đều có cảm giác tối tăm bất an.
Một cuộc rượu mừng.
Lâm Tĩnh Dao rót đầy ly rượu, vỗ bàn đứng dậy. Phải nói là ở trên triều đình này, người có quyền lên tiếng nhất là mình và Thuỷ Nguyệt Ngân, hôm nay Thuỷ Linh Ương kia gấp bách muốn chết, đã vui mừng chạy đi động phòng rồi, thế nào thì mình cũng phải khuấy lên chút không khí náo nhiệt của hiện trường, điều này cũng xem là một bổn phận của sủng thần "Nào, chư vị đồng liêu, chúng ta uống một chén, chúc hoàng thượng và hoàng hậu hỉ kết liên duyên, cầm sắt cùng minh."
"Được!" Mọi người đáp một tiếng, một hơi uống sạch ly rượu.
Mới uống vài chén vào bụng thôi, vậy mà mấy vị tướng quân ngày thường uống thả cửa cũng nằm gục trên bàn, kể cả các văn võ bá quan còn lại cũng đồng loạt say.
Lâm Tĩnh Dao nhìn mọi người, đối mặt với ánh mắt của Thuỷ Nguyệt Ngân, ầm một tiếng cũng ngã xuống.
Ở trong đám triều thần say xỉn, có mấy người thân hình giật giật, hẳn là đứng dậy, rút ra chuỷ thủ chói lọi bên hông, khua tay múa chân trên cổ một vị đại thần bên cạnh, đang muốn chém xuống, lại thấy vị đại thần đang say khướt kia đột nhiên xoay cổ tay chộp lấy thành chuỷ thủ, chào hỏi một tiếng "Bắt mấy mật thám này lại!"
Tốt lắm! Có thu hoạch!
Mọi người giả chết nhất tề đứng dậy, bổ về phía bọn gian tế, trong điện nháy mắt lâm vào cảnh hỗn loạn.
Lâm Tĩnh Dao đứng một chỗ, hoạt động cái miệng "Bắt sống.. Nha, Lưu đại nhân, tuổi tác ngài đã cao, đừng ham nháo loạn, cẩn thật trật eo."
"Hạ quan nguyện vì hoàng thượng không màng sống chết, bắt hết loạn đảng." Lão đầu vừa nói, cầm một con dao gọt hoa quả xông lên hỗn chiến. @@
"Tuỳ ngươi vậy, đi, vương gia, đến Kỳ Vân cung một hút, yêu nữ kia cũng lọt lưới." Lâm Tĩnh Dao vừa nói vừa đứng dậy, mới vừa đi mấy bước liền nghe Thuỷ Nguyệt Ngân hỏi "Sao ngươi biết được trong cung có mật thám? Sao lại biết được thân phận của Phượng Ngữ Linh kia?"
"Ta là người thế nào, là kẻ thông minh nhất Tây Hạ, sớm chiều chung sống với nàng, dù sao cũng phải thấy được chút mờ ám." Lâm Tĩnh Dao nói, không để ý ánh mắt dò xét sau lưng, ánh mắt hơi âm u, mình trở thành kẻ phản đồ bán Đại Lý để bảo toàn Tây Hạ, đám dư nghiệt của Đại Lý kia nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Kế tiếp làm thế nào đây?
Cửa Kỳ Vân cung, mấy thị vệ tay cầm đao, bước lui từng bước một ra khỏi đại điện, vừa đi vừa nói "Hoàng thượng, Lâm đại nhân nói nữ nhân này là gian tế của địch quốc, ngài phải bảo trọng long thể, cẩn thận bị nàng đả thương."
Thuỷ Linh Ương ôm Phượng Ngữ Linh trong ngực từng bước ép sát, lạnh giọng nói "Các ngươi khong muốn sống nữa sao, dám can đảm vu khống hoàng hậu của trẫm như thế."
Phượng Ngữ Linh ở trong ngực Thuỷ Linh Ương cười như hoa, một thân hồng bào còn chưa thay ra làm nàng tăng thêm mấy phần phong tình, Lâm Tĩnh Dao cảm thấy ban đầu mình đánh giá nàng là ôn nhu hiền thục, quả thật là mắt bị mù!
"Lâm đại nhân, làm sao bây giờ?" Mấy thị vệ mắt thấy Thuỷ Linh Ương một lòng che chở Phượng Ngữ Linh, đưa mắt cầu cứu Lâm Tĩnh Dao.
"Mấy người các ngươi cũng không muốn mạo hiểm xung đột cùng hoàng thượng chứ?" Phượng Ngữ Linh cười duyên, thuận tiện thị uy làm nũng trong ngực Thuỷ Linh Ương.
"Toàn bộ người của ngươi đã lọt lướt, ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát sao, bắt nàng cho ta!" Lâm Tĩnh Dao trả lời dứt khoát.
"Vô lễ! Lâm Tĩnh Dao, ngươi muốn tạo phản!" Đôi mắt hẹp dài của Thuỷ Linh Ương ẩn chứa tức giận, đôi môi đỏ sẫm nhếch lên, có cảm giác như mưa gió sắp nổi lên.
"Bắt yêu nữ kia." Lâm Tĩnh Dao quét mắt nhìn mọi người đang lui bước, lạnh giọng nói.
"Hoàng mệnh khó cãi, chúng ta sẽ bị chém đầu." Bọn họ rút lui.
"Tất cả trách nhiệm ta chịu, hoàng thượng đang bị che mắt, trúng yêu thuật của ả, nếu để mặc như vậy, toàn bộ các ngươi sẽ bị chém đầu!" Lâm Tĩnh Dao nói, xoay người nhìn Thuỷ Nguyệt Ngân "Vương gia, ngươi lên trước!"
Những lời này có mùi đóng cửa thả chó, Thuỷ Nguyệt Ngân nhẹ giọng ho khan, một tay giấu sau lưng, cầm hai cái phi tiêu, huyền y chợt loé, hai cái phi tiêu loé ánh sáng lạnh hướng về Phượng Ngữ Linh, lại bị nữ nhân kia nhẹ nhàng né được, sau đó nàng đột nhiên xuất thủ, khống chế cổ Thuỷ Linh Ương "Vương gia, nếu ngài muốn phế đế để tự lập vua thì cứ thử động thủ cho ta xem một chút."
Ánh mắt Lâm Tĩnh Dao căng thẳng, thẳng tắp nhìn Thuỷ Linh Ương "Hoàng thượng, bắt ả!"
Phượng Ngữ Linh thấp giọng cười mấy tiếng, nói "Ngươi cho rằng ai cũng có thể tuỳ tiện ra lệnh cho hoàng thượng sao, haha." Vừa nói vừa đưa tay xoa tuyệt thế yêu nhan của Thuỷ Linh Ương, êm ái ôn hoà như đang vuốt ve một đứa trẻ.
"Hoàng thượng, ngài không phải con ruột của Ngọc Tử Hi, đúng không?" Lâm Tĩnh Dao đột nhiên chuyển đề tài, khó hiểu hỏi.
Ánh mắt Thuỷ Linh Ương khẽ biến, lại nghe Lâm Tĩnh Dao nói "Lạc Nhan Tịch mang thai cốt nhục của Thuỷ Nguyệt Hàn, khiến cho Ngọc Tử Hi vô duyên cớ đội nón xanh, ngươi thật ra là tạp chủng trong mắt Ngọc Tử Hi?"
"Lâm, Lâm đại nhân..." Bọn thị vệ nhìn Thuỷ Linh Ương đen mặt lập tức khiếp đảm, không hiểu sao Lâm tể tướng ngày thường ung dung tài trí lại đột nhiên ăn gan hùm mật gấu, dám khiêu chiến quyền uy như thế. Nói ra lời nói đại nghịch bất đạo đến bậc này, đù khiến nàng bị lăng trì mười mấy lần.
Chẳng qua, Lâm Tĩnh Dao kia bộ dáng không hề tự biết phận, tiếp tục nói "Còn có, Ngọc Tử Hi và Lạc Nhan Tịch căn bản không yêu ngươi, nếu không vì bảo vệ giang sơn này, thức khuya dậy sớm thật khổ thì vì sao hắn phải ném cho ngươi và Ngọc Linh Viễn xử lý chứ, cũng không nguyện ý mang ngươi đi ngư ca hát vãn, sống những ngày ung dung tự tại đây." Lâm Tĩnh Dao càng nói sắc mặt Thuỷ Linh Ương càng khó coi, cong môi cười một tiếng "Cuối cùng, ở trong lòng vi thần, căn bản ngài không là gì cả, bình thường không có chí tiến thủ, hoang dâm vô đạo, miệng rất tiện, lòng dạ rất xấu, đơn giản là vô cùng ghê tởm!"
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
127 chương
64 chương
91 chương
34 chương