Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ
Chương 19
Mọi chuyện cứ như vậy xảy ra, Đào Mộng Lâm cùng Vi Hiểu Linh cũng đã quen biết nhau.
Cho đến khi thi xong môn cuối cùng, Vi Hiểu Linh liền bắt Vi Dịch Kiệt nhất định phải đến nhà cô ăn cơm. Vì thế nên Vi Dịch Kiệt và Đào Mộng Lâm cùng đi đến nhà của cô.
“Cậu, cậu, con muốn đi ra ngoài chơi, dẫn con đi chơi đi!”
Đứa cháu gái nhỏ vừa thấy Vi Dịch Kiệt đến liền chạy tới nắm lấy ống quần cậu kéo kéo, Vi Dịch Kiệt cười ngồi xổm xuống ôm lấy bé gái nhỏ.
“Lúc cậu không có ở đây, Văn Văn có nghe lời hay không?”
“Văn Văn có nghe lời, có ngoan! Cậu dẫn con đi chơi!” Văn Văn cười ôm lấy bả vai Vi Dịch Kiệt.
“Nhưng mà mẹ con phải đồng ý thì cậu mới dẫn con đi được.”
Nghe Vi Dịch Kiệt nói vậy, Vi Hiểu Linh mặc tạp dề đi tới xoa đầu đứa bé.
“Dịch Kiệt, em dẫn con bé đi đi, dù sao đồ ăn cũng làm chưa xong.”
Nghe mẹ nói, Văn Văn vui vẻ cầm lấy tay cậu.
Vì thế Vi Dịch Kiệt liền cùng Đào Mộng Lâm hai người dẫn theo cô bé đi đến công viên ở gần kí túc xá, trên đất trồng cỏ, xung quanh còn có mấy giá leo trèo với mấy tảng đá giả làm núi, kia đều là nơi bọn nhỏ thích nhất đi chơi đùa giỡn.
Văn Văn vừa tới liền chạy đến tảng đá gần nhất, trên tảng đá còn rất nhiều đứa trẻ khác, Văn Văn rất nhanh liền kết bạn với bọn chúng.
Vi Dịch Kiệt mỉm cười nhìn Văn Văn cùng đám nhóc kia, lại không biết người kế bên vẫn luôn có tâm sự trong lòng.
“Dịch Kiệt, có một số việc tôi phải nói cho cậu.”
Đào Mộng Lâm trong lời nói kéo Vi Dịch Kiệt chú ý.
“Chuyện gì?”
Cảm thấy Đào Mộng Lâm nói có chút trầm trọng, Vi Dịch Kiệt cũng căng thẳng chờ đợi Đào Mộng Lâm nói tiếp.
“Tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc thi cử của cậu, nên vẫn chưa dám nói cho cậu biết.”
“Làm sao vậy?”
“Hạ Dài Đình cha cậu tháng trước vì bị khả nghi không làm tròn trách nhiệm nhận hối lộ, chẳng những đã bị cách chức, còn bị cơ quan hành chính kiểm tra.”
“Tại sao có thể như vậy! Còn Hạ gia…” Vi Dịch Kiệt trong lòng nảy lên.
“Dịch Kiệt, cậu nghe tôi nói đã. Cha cậu lấy quyền để làm việc riêng từ lâu đã bị cơ quan cảnh sát theo dõi, tiến hành điều tra bí mật, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực liền khiến ông ấy khó lòng tránh khỏi. Hạ gia tài sản cũng bị nghi là do tham ô, sắp tới sẽ bị pháp viện niêm phong. Kỳ thật chuyện này đối Hàn gia đả kích cũng không nhỏ, nghe nói Hàn gia tuy là kinh thương nhưng cũng bị pháp viện điều tra. Này là do tôi nghe A Khoan nói, Dịch Kiệt cậu… cũng không tính sẽ về nhà xem tình hình như thế nào sao?”
“Cha tôi hiện tại thế nào? Ông ấy… tôi còn có thể thăm ổng không? Còn có… Tử Kiệt đâu? Tử Kiệt bây giờ khỏe không?”
Vi Dịch Kiệt khẩn trương nắm lấy cánh tay Đào Mộng Lâm, Đào Mộng Lâm nghiêng đầu đi không nhìn cậu.
“Tôi không biết, bất quá nếu cậu muốn gặp cha cậu, A Khoan nói có thể nghĩ biện pháp.”
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng khóc, Vi Dịch Kiệt cùng Đào Mộng Lâm cùng nhau nhìn sang, nhìn thấy Văn Văn ngồi trên cỏ khóc lớn.
Buông Đào Mộng Lâm ra, Vi Dịch Kiệt chạy nhanh chạy tới bế lên Văn Văn đang khóc, vừa hỏi mới biết được Văn Văn vừa nãy cùng mấy bạn chơi đùa đầu không cẩn thận đụng phải tảng đá, vì thế mới đau khóc lớn lên.
Đỗ dành được Văn Văn liền làm Vi Dịch Kiệt tốn không ít khí lực.
Dưới sự trợ giúp của Trương Khoan, Vi Dịch Kiệt quả nhiên thuận lợi tới thăm phụ thân còn đang giam giữ trong tù.
Nhưng khi nhìn thấy Vi Dịch Kiệt, Hạ Dài Đình cũng không có lập tức nhận ra cậu.
Hai người trong lúc đó cách nhau qua một lớp kính thuỷ tinh chống đạn thật dày, chỉ có thể thông qua điện thoại nói chuyện.
“Tử Kiệt, cha lần này chỉ bất trắc khó tránh, con cũng phải cẩn thận, Hàn gia hiện tại cũng lâm vào khó khăn, khó có thể giúp con.”
Bị phụ thân nhầm thành Hạ Tử Kiệt làm cho Vi Dịch Kiệt không biết như thế nào mở miệng mới được.
“Tử Kiệt, cha già rồi, con cũng không còn nhỏ. Tuy rằng trước đây con cùng nam nhân làm biết bao nhiêu chuyện loạn thất bát tao, cha vẫn coi như là không biết, cưới nam hay nữ cũng là chuyện của con. Nhưng cha về sau cũng không thể chu cấp cho con nữa, vì thế con vẫn là nên học cách tự lập, cưới một người vợ sau đó sống tốt đi.”
Vi Dịch Kiệt vẫn là nói không ra lời, Hạ Dài Đình lại tưởng cậu tỏ vẻ bất mãn.
“Cha biết con không thích cha quản con, nhưng cha này cũng là vì muốn tốt cho con, lần này cũng không biết phải bao lâu mới được thả ra, cha cũng không nghĩ cha có thể trụ lại được đợi đến khi con…”
“Cha.” Vi Dịch Kiệt rốt cục cắt ngang lời nói của Hạ Dài Đình, “Con là Dịch Kiệt.”
Nghe vậy, tay Hạ Dài Đình run lên làm điện thoại rơi xuống mặt bàn, ông dùng tay vịn chạm lên mặt kính, tựa hồ là muốn chạm tới đứa con qua mặt kính.
Hạ Dài Đình trong lòng dâng lên loại cảm xúc khó tả, không biết là vui vẻ kích động hay là khổ sở xấu hổ, ông nhìn Vi Dịch Kiệt một hồi lâu, sau đó ánh mắt ảm đạm cầm điện thoại lên trở lại.
“Đi đi.”
Không biết thái độ phụ thân vì cái gì đột nhiên thay đổi, làm cho Vi Dịch Kiệt có chút lo lắng.
“Cha, cha vẫn là không thể tha thứ cho con sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng của Hạ Dài Đình ra xuất hiện vài tia sơ hở.
“Kỳ thật mấy năm nay con cũng rất nhớ mọi người, chính là… con không dám…” Vi Dịch Kiệt nói xong tự trách cúi đầu.
Hạ Dài Đình thở dài một hơi.
“Dịch Kiệt, cha mấy năm nay cũng rất nhớ con. Khi đó cha nổi nóng liền đuổi con đi, nhưng sau khi con rời đi rồi cha rất hối hận, không biết con sống như thế nào, mỗi lần nghĩ đến con có thể chịu rất nhiều khổ sở, cha trong lòng rất khó chịu.”
Hạ Dài Đình dùng ánh mắt hiền lành nhìn Vi Dịch Kiệt, làm cho Vi Dịch Kiệt rất muốn chạm vào người cha này.
“Con sống rất tốt.” Vi Dịch Kiệt rất tự nhiên mà nói dối.
“Cha biết, con vẫn không trở lại vẫn là vì chuyện của Tử Kiệt. Con mọi chuyện đều làm cho Tử Kiệt, đều suy nghĩ cho nó, khi đó cũng là… vì chuyện đó mới cùng nó trao đổi thân phận. Cha vẫn thực hối hận năm đó đã ly hôn, cha nếu đều giành quyền nuôi dưỡng hai đứa thì tốt rồi.”
Nghe phụ thân nói, làm cho Vi Dịch Kiệt có chút kinh ngạc, cậu không nghĩ phụ thân đã biết chuyện cậu cùng Hạ Tử Kiệt trao đổi thân phận.
“Cha, vậy ra cha vẫn luôn biết?.”
“Đứa ngốc này, con khi đó vừa mở miệng nói chính mình không phải Tử Kiệt, cha lập tức hiêu ra vấn đề. Chính là khi đó em con bị như vậy… không thể để cho nó đến nông thôn chịu khổ.”
Nhắc tới chuyện kia lại khiến cho Vi Dịch Kiệt rơi vào cảm giác tự trách.
“Con không xứng làm anh.”
“Tuy rằng cha không biết cụ thể chuyện lần đó xảy ra như thế nào, nhưng tự trách cũng không làm nên chuyện gì, hiện tại Tử Kiệt thật sự khó mà tiếp cận, Dịch Kiệt con phải giúp giúp nó.”
Vi Dịch Kiệt chỉ có thể không nói gì liều mạng gật đầu.
Sau khi rời khỏi trại giam, Vi Dịch Kiệt theo Trương Khoan đi đến Hạ gia.
Khi vừa đến Hạ gia, bọn họ liền nhìn thấy có hơn người mặc đồng phục pháp viện đã đến đó trước. Trong nhà thỉnh thoảng truyền đến từng đợt âm thanh cãi vã, mà có mấy người đứng ở bên ngoài canh, ngăn Vi Dịch Kiệt cùng Trương Khoan không cho tiến vào, mặc cho Vi Dịch Kiệt cùng Trương Khoan giải thích như thế nào thì bọn họ cũng không chấp nhận.
“Các người không có quyền phong bế nhà tôi! Các người nếu dám phong tôi liền từ nơi này nhảy xuống!” (Anh mê tự tử vậy à..)
Nghe tiếng la, mọi người bên ngoài biệt thự đều ngẩng đầu nhìn về phía lầu bốn, một bóng người đứng ở ban công nhanh chóng trở mình trên lan can, một chân đã muốn nhẹ nhàng trèo ra bên ngoài.
“Mau gọi 119!” (Chắc là số cảnh sát bên Trung)
Mấy nhân viên chấp pháp ở dưới lầu thấy tình hình không ổn, có người nhanh chóng gọi điện thoại.
“Các người không chỉ nói! Nơi này là nhà của tôi, tôi sẽ không cho các người phong toả! Trừ phi tôi chết nếu không tôi tuyệt đối không rời khỏi nơi này!”
Hạ Tử Kiệt ngồi ở trên lan can ban công, thân thể có phần nghiêng ra bên ngoài, nhân viên đứng ở ban công bên ngoài không dám tới gần đích chấp pháp nhân viên đành phải tiếp tục ra khuyên bảo.
Vi Dịch Kiệt ở dưới lầu nhìn thấy cơ thể Hạ Tử Kiệt đã muốn treo lơ lửng giữa không trung, không khỏi ra toát ra mồ hôi lạnh.
Ngay khi tất cả mọi người không kịp phản ứng, Hạ Tử Kiệt đột nhiên trượt tay (hoặc là thả tay, do QT ghi là ‘thủ vừa trợt’), thân mình liền rơi xuống dưới.
“Tử Kiệt!”
Ngay một khắc đó thân thể Vi Dịch Kiệt cứ như không còn chịu khống chế nữa, cậu đẩy tất cả mọi người ra, chạy như điên đến hướng đệ đệ đang rơi xuống. Cậu hy vọng có thể dùng cơ thể mình tạo thành cái đệm cho đệ ấy, cậu không bao giờ… muốn nhìn thấy đệ đệ cậu bị thương tổn lần nữa.
Nhưng mà sự thật luôn tàn khốc, cơ thể Hạ Tử Kiệt rơi thật mạnh ngã trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra, tạo thành một vũng khiến cho người ta khiếp sợ.
“Tử Kiệt!”
Vi Dịch Kiệt như đã muốn mất đi cảm giác, ở bên người Hạ Tử Kiệt quỳ xuống, cậu muốn ôm đệ đệ, nhưng lại sợ chính mình lỗ mãng sẽ khiến vết thương càng thêm nặng.
“Dịch Kiệt, Dịch Kiệt…”
Vi Dịch Kiệt vô ý thức gọi cách xưng hô trước đây của cậu dành cho hắn, không dám di chuyển thân thể đệ đệ, vì thế cậu đành phải nắm lấy một bàn tay đặt lên trên mặt, nước mắt nhanh chóng mơ hồ đã ngập hai mắ
Tháng mười một, thời tiết chính thức chuyển lạnh. Sau khi mùa đông bắt đầu thời tiết vẫn không tốt lắm, rét lạnh còn thêm mưa bụi làm cho sắc trời có vẻ âm trầm hơn.
Hạ Dài Đình bị pháp viện phán mười lăm năm tù, hạ toàn bộ tài sản bị pháp viện niêm phong.
Còn Hạ Tử Kiệt, tuy rằng cứu được mạng, não lại bị tổn thương nghiêm trọng, bị một số di chứng, hơn nữa xương đùi gãy, cột sống bị thương, cho nên vẫn luôn ở bệnh viện trị liệu.
Vi Dịch Kiệt khi đi thăm phụ thân không dám đem chuyện Hạ Tử Kiệt nói với ông, tiền cho Hạ Tử Kiệt chữa bệnh cũng là Dịch Kiệt tiền mà cha dượng trước đây để lại.
Tuy rằng giữa tháng Vi Dịch Kiệt nhận được thư đậu đại học, nhưng một chút vui mừng cậu cũng không có. Hạ Tử Kiệt chữa bệnh, đây là Vi Dịch Kiệt quan tâm nhất.
Cột sống bị thương làm cho Hạ Tử Kiệt nửa người tê liệt, mà não bộ bị thương lưu lại di chứng, làm cho Hạ Tử Kiệt tinh thần có chút dị thường. Đôi khi hắn có thể nhận ra Vi Dịch Kiệt, đôi khi lại cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ cuồng loạn đánh người kế bên. Vi Dịch Kiệt mỗi ngày ngại vất vả bảo hộ bên người Hạ Tử Kiệt, hy vọng Hạ Tử Kiệt bệnh tình sẽ tốt hơn, nhưng mà qua một tháng, Hạ Tử Kiệt bệnh tình vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Số lần Hạ Tử Kiệt mất đi nhận thức đánh kích người khác ngược lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thường xuyên, cho dù là khó có thời gian thần trí thanh tỉnh, thái độ của hắn đối với Vi Dịch Kiệt cũng phi thường lạnh lùng.
Một buổi chiều thứ năm, trời vẫn đang mưa nhỏ, không khí vừa lạnh mà ẩm ướt, làm cho người ta cảm giác phi thường khó chịu.
Hạ Tử Kiệt ăn cơm trưa xong liền ngủ, nhưng bởi vì còn đang truyền dịch cho nên Hạ Tử Kiệt bên người phải có người chăm sóc, Vi Dịch Kiệt liền canh ở bên giường hắn.
Bởi vì Hạ Tử Kiệt thường xuyên sẽ đánh người, bệnh viện mới an bài Hạ Tử Kiệt một gian phòng riêng. Hạ Tử Kiệt càng nhìn càng thêm có vẻ tái nhợt gầy yếu, Vi Dịch Kiệt đau lòng nhìn đệ đệ, thỉnh thoảng lại chải lại cho hắn mái tóc bay rối.
Tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên, Vi Dịch Kiệt mới ý thức được có người ở đứng ở trước cửa phòng bệnh, vì thế cậu nhanh đứng dậy đi đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, người ngoài cửa làm tâm Vi Dịch Kiệt nháy mắt như nảy lên.
Vi Dịch Kiệt đã không nhớ rõ đã bao lâu chưa gặp lại người này rồi, khi rời khỏi người này cậu đã không ngừng tự nói với bản thân rằng mình có bao nhiêu vui vẻ, cậu cũng không cho phép chính mình suy nghĩ bất kể là gì về chuyện quan hệ với người đàn ông này, quá khứ này hoang đường ấy chính là một giấc mộng mà cậu sẽ coi như chưa từng xảy ra.
“Tôi là đến thăm bệnh.”
Hàn Vĩ nói xong đưa tay cầm một giỏ hoa quả đưa cho Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt vậy mà vẫn vẫn ngơ ngác đứng ở cạnh cửa chậm chạp không có phản ứng.
“Tôi có thể vào xem Tử Kiệt không?” Hàn Vĩ lại lên tiếng hỏi.
Lần này Vi Dịch Kiệt mới chậm chạp có phản ứng, cậu gật gật đầu nhận lấy giỏ hoa quả trong tay Hàn Vĩ quả sau đó nghiêng người cho Hàn Vĩ tiến vào, Hàn Vĩ liền không chút khách khí nhanh chóng bước vào phòng.
Vi Dịch Kiệt có chút khẩn trương, tiếp đón Hàn Vĩ xong lại không biết sẽ làm gì cho đúng.
“Tử Kiệt còn đang ngủ sao?”
“Đúng vậy, mới vừa ngủ không lâu.”
“Bệnh tình như thế nào?”
“Bác sĩ nói không tốt lắm.”
“Chỉ có một mình anh chăm sóc sao?”
Vi Dịch Kiệt gật gật đầu.
“Tuy rằng Hàn gia hiện tại cũng gặp không ít vấn đề, nhưng mà nếu có cần hỗ trợ thứ gì thì có thể liên hệ với bọn tôi, dù sao Hạ bá bá với Hàn gia cũng có giao tình rất tốt. Tôi hôm nay là đại diện cha tới thăm hai người, có cái gì cần có thể hiện tại nói với tôi.”
Vi Dịch Kiệt vẫn luôn chú ý Hàn Vĩ từ khi tiến vào, Hàn Vĩ ngữ khí có vẻ vừa xa cách mà lại quá mức ‘sách giáo khoa’, cậu mơ hồ còn cảm thấy được hắn lần này đến đây cũng không phải là do tự nguyện, Vi Dịch Kiệt đột nhiên bị thái độ lạnh lùng của Hàn Vĩ đâm đến bị thương.
“Cám ơn ý tốt của mọi người, tôi cùng Tử Kiệt tốt lắm, tạm thời không cần trợ giúp.”
“Về sau các anh có cần trợ giúp có thể tìm tôi, còn bây giờ tôi xin cáo từ.”
Hàn Vĩ đích ngữ khí phi thường xã giao, nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Hàn Vĩ, không cho cậu đi!”
Hạ Tử Kiệt không biết khi nào tỉnh lại, đột nhiên kêu lên, Hàn Vĩ nghe vậy dừng lại cước bộ.
“Cậu phải dẫn tôi đi! Tôi phải ở cùng với cậu!”
Hàn Vĩ đứng yên vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có dự định qua đầu đầu lại.
“Tôi tháng một năm sau sẽ tổ chức hôn lễ với Lam Hinh.” Hàn Vĩ nói xong, bước chân như muốn rời đi.
“Hàn Vĩ cậu nếu không mang tôi đi theo, tôi sẽ chết cho cậu xem!”
Hạ Tử Kiệt nói xong trên tay đã cầm lấy con dao cắt trái cây, để ở trên cổ.
“Tôi biết tôi đã tàn phế, nhà cũng không còn, cha thì ngồi tù, chỉ còn lại có… còn lại anh ta! Tôi không muốn thấy người này! Tôi thấy anh ta liền ghê tởm! Hàn Vĩ nếu ngay cả cậu cũng không để ý tôi… tôi còn còn sống làm ý nghĩa gì?”
Hạ Tử Kiệt kích động tay cũng run rẩy theo, lưỡi dao đặt trên hầu kết mơ hồ đã cắt vào da thịt, máu chậm rãi theo cổ hắn chảy xuống.
Tuy rằng Vi Dịch Kiệt trong lòng vẫn có thể cảm nhận được hận ý trong lòng đệ đệ với cậu, nhưng khi chính tai nghe được đệ đệ nói ra lần đầu tiên, tàn khốc chuyện thật làm cho cậu cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển.
Tội lỗi mà của cậu với đệ đệ, cả đời cậu có lẽ vĩnh viễn cũng đừng mong được đệ đệ tha thứ.
Nhìn Hạ Tử Kiệt càng lúc càng chảy nhiều máu, Hàn Vĩ nhanh đi lên, Hạ Tử Kiệt ý thức được Hàn Vĩ đang tới gần liền cầm dao hướng sang Hàn Vĩ, điên cuồng mà quơ dao.
Vi Dịch Kiệt thấy tình thế biết là Hạ Tử Kiệt lại phát bệnh, nhanh ấn nút khẩn cấp gọi bác sĩ. Chỉ chốc lát sau, chữa bệnh và chăm sóc nhân viên tới rồi cùng Hàn Vĩ ngăn Hạ Tử Kiệt điên cuồng hành vi lại. Cũng tiêm cho hắn thuốc an thần, hắn mới rốt cục im lặng ngủ.
Vì đoạt dao trong tay Hạ Tử Kiệt, tay trái Hàn Vĩ bị một vết cắt thật sâu. Hạ Tử Kiệt ngủ xong, Vi Dịch Kiệt mới cùng Hàn Vĩ để mấy người kia rời đi.
“Không tiễn tôi đi xuống sao?”
Khi chỉ còn lại Vi Dịch Kiệt cùng Hàn Vĩ, Hàn Vĩ vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng đột nhiên nắm lấy cánh tay Vi Dịch Kiệt, làm cho Vi Dịch Kiệt đích tim đập chệch nửa nhịp.
“Sẽ tiễn.”
Vi Dịch Kiệt nhanh chóng sơ cứu cho tay Hàn Vĩ, sau đó hai người cùng nhau đi đến thang máy.
Người chờ thang máy cũng không nhiều, trong thang máy cũng chỉ có năm người. Vi Dịch Kiệt cùng Hàn Vĩ đứng ở trong góc dựa vào thành thanh máy, hai người lúc đó khoảng cách rất gần, làm cho Vi Dịch Kiệt khẩn trương đến ứa mồ hôi lạnh hết tay.
Đột nhiên, một bàn tay ở trên mặt cậu khẽ vuốt một trận, ý thức được là tay Hàn Vĩ, chỗ trên mặt bị Hàn Vĩ đụng tới trở nên nóng rực, cậu nhanh chóng dịch thân mình ra khỏi người Hàn Vĩ, tay vẫn còn đang cầm băng gạc bị Hàn Vĩ chạm qua.
“Trên mặt của anh có dính vết máu.”
Hàn Vĩ lúc nói nhìn chằm chằm vào mặt Vi Dịch Kiệt, ánh mắt nóng rực làm cho Vi Dịch Kiệt không dám nhìn thẳng hắn.
“Cảm ơn.”
Vi Dịch Kiệt tận lực hạ giọng, hy vọng không khiến cho người phía trước chú ý.
“Anh như thế nào vẫn là dễ dàng thẹn thùng như vậy.”
Hàn Vĩ thật ra không để ý, hắn khi nói chuyện thanh âm mặc dù không tính là lớn, lại đủ làm cho hết thang máy nghe rõ, mặt khác ba người còn lại quả nhiên nghe vậy đều quay đầu lại nhìn bọn họ liếc mắt một cái. Mà vừa lúc này lại nghe ‘ding’ một tiếng, thang máy tới lầu một, những người khác lục tục đi ra thang máy.
Vi Dịch Kiệt đứng lại không có ý định đi tiếp, Hàn Vĩ kéo tay cậu.
“Anh không tiễn tôi nữa sao?”
“Tôi không tiễn, cậu đi đi.”
“Nếu tôi nhất định phải bắt anh đi thì sao?”
“Không cần!”
Hàn Vĩ giữ chặt tay bắt cậu Vi Dịch Kiệt phải đi, Vi Dịch Kiệt lại cực lực phản kháng, trong lúc đó thang máy chậm rãi đi lên. Không gian khép kín chật hẹp thoáng chốc chỉ còn lại hai người bọn họ, Hàn Vĩ áp Vi Dịch Kiệt vào góc thang máy sáng sủa hôn cậu.
Vi Dịch Kiệt phản xạ có điều kiện đẩy người Hàn Vĩ, chính là chống cự đối Hàn Vĩ mà nói căn bản không đến nơi đến chốn.
Chỉ nghe ‘ding’ thêm một tiếng, thang máy ngừng lại, Hàn Vĩ cũng rốt cục cũng dừng cường hôn Vi Dịch Kiệt. Nhưng khi thang máy dừng lại làm cho Vi Dịch Kiệt có chút đứng không vững, hoàn hảo Hàn Vĩ đúng lúc ôm lấy cậu.
Cửa thanh máy lại mở đúng lúc này, vài người nối đuôi nhau bước vào.
Không kịp buông ra Vi Dịch Kiệt, Hàn Vĩ rõ ràng vẫn ôm Vi Dịch Kiệt, dùng dáng người cao lớn của mình che cho cậu. Người đi vào mặc dù có tò mò, nhưng là không dám nhìn chằm chằm vào ‘cặp tình nhân’ này.
Cho đến khi lên tầng cao nhất, tất cả mọi người ra thang máy, thấy không còn ai nữa, Hàn Vĩ mới buông ra Vi Dịch Kiệt.
“Đợi cho dưới lầu cùng tôi đi, nếu không tôi sẽ trước mặt người khác hôn anh.”
Hàn Vĩ nói xong, thang máy lại ngừng, vài người tiến vào bên trong, Hàn Vĩ cùng Vi Dịch Kiệt không nói nữa.
Khi bước xuống tầng trệt, Vi Dịch Kiệt ngoan ngoãn cùng Hàn Vĩ đi ra, đi đến bãi đỗ xe.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
44 chương
3 chương
439 chương
72 chương
338 chương
10 chương
31 chương