Đã nhiều năm không mặc tây trang, nên bây giờ khi mặc vào làm cho Vi Dịch Kiệt cảm giác có chút không được tự nhiên. Cậu nhớ rõ lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng mặc tây trang đã cách đây mười mấy năm, khi đó chỉ mới là một cậu nhóc mười tuổi không hiểu chuyện. Khi bước vào tiệc rượu của Hàn gia, bọn họ không có gặp phiền toái gì, bởi vì Trương Khoan đã theo yêu cầu của Đào Mộng Lâm mà trộm lấy một tấm thiệp mời cho cậu. Vi Dịch Kiệt xem qua nội dung của tấm thiệp, cậu chỉ nghĩ nói bữa tiệc này là tiệc đính hôn còn đúng hơn là tiệc rượu. Đi vào tòa nhà lớn của Hàn gia, Vi Dịch Kiệt cảm thấy nơi này tựa hồ cậu đã từng đến. “Nơi này chính là Hàn gia.” Nghe Đào Mộng Lâm nói như vậy, Vi Dịch Kiệt mơ hồ suy nghĩ một ít chuyện về Hàn gia. Cậu còn nhớ rõ Hàn gia có một đứa con trai bị bệnh tim bẩm sinh, người nhà Hàn gia tuy rằng vẫn luôn dùng hết sức lực địa để chữa bệnh cho đứa con trai này, nhưng bởi vì không thể tìm thấy trái tim khác thích hợp để thay thế nên không thể làm phẫu thuật. “Tôi nhớ Hàn gia có người con trai độc nhất tên Hàn Du phải không?” Nghe vậy, Đào Mộng Lâm lộ ra vẻ mặt khó coi cười cười lắc đầu. “Hàn Du đã mất nhiều rồi, hiện tại trong nhà này chỉ còn người con trai thứ tên Hàn Vĩ.” “Tôi… không biết Hàn gia còn có Hàn Vĩ.” “Cậu không biết? Hàn Vĩ kỳ thật là con của chủ nhân Hàn gia với một người hầu, khi Hàn Du chưa chết thì Hàn Vĩ ở Hàn gia căn bản không có địa vị. Hiện tại Hàn Vĩ tuy rằng được được Hàn gia thừa nhận, nhưng là phải thông qua đính hôn với con gái Lam gia mới được thừa nhận.” “Cho nên tối nay là hôn yến của bọn họ sao?” “Đúng vậy, mấy năm nay ở ngoài mặt thì Hàn gia cùng Lam gia ở chung thật sự hòa thuận, nhưng bên trong lại là hai đối thủ cạnh tranh. Lam gia lão gia tử căn bản không muốn gả con gái mình cho Hàn Vĩ, chính là năm đó mẹ của Hàn Du lại nói chỉ khi Hàn Vĩ cưới Lam Hinh mới có thể thừa nhận địa vị của Hàn Vĩ. Cậu có biết vì sao không?” Vi Dịch Kiệt lắc lắc đầu, Đào Mộng Lâm tiếp tục nói: “Bởi vì mẹ của Hàn Du và vợ của Lam lão gia Lam Côn là hai chị em, cũng là dì của Lam Hinh, hai người là có quan hệ huyết thống. Mà Hàn Vĩ tuy rằng là con ruột của Hàn lão gia, nhưng không có quan hệ huyết thống với mẹ của Hàn Du, mẹ của Hàn Du coi trọng con dâu có cùng huyết thống, cho nên bà yêu cầu Hàn Vĩ phải đính hôn với Lam Hinh mới thừa nhận cậu ta. Vợ của Lam Côn cũng chính là chị của mẹ Hàn Du cũng thực tán thành hôn sự này, hơn nữa Lam Hinh cũng có tình cảm với Hàn Vĩ, Lam Côn cho dù trong lòng không muốn cũng không phản đối. Lam Côn trong lòng rất rõ ràng rằng, con gái mình về sau khi gả cho Hàn Vĩ, thì Lam gia tương đương với bị Hàn gia gồm thâu (thâu tóm chăng?). Lam Côn tằng cũng không cam tâm, muốn tìm người thừa kế cho Lam thị, chính là lại tìm không thấy một ai có thể so sánh với. Cho nên nói khách quan, Lam Côn vẫn là đang thưởng thức Hàn Vĩ.” “Hàn Vĩ tuy rằng là xuất thân không phải từ quyền quý, nhưng như bây giờ cũng không phải cũng tài giỏi sao? Chỉ cần cậu ta cùng Lam Hinh kết hôn, sự nghiệp Hàn gia cùng Lam gia sớm hay muộn đều là của cậu ta.” Đào Mộng Lâm thở dài muốn nói thêm gì đó, một cô gái đột nhiên đụng vào Đào Mộng Lâm, ly rượu trên tay Đào Mộng Lâm toàn bộ đổ hết lên váy dạ hội xinh đẹp của cô gái đó. “Váy của tôi! Váy của tôi!” Nữ nhân cao giọng thét chói tai, thu hút chú ý của mọi người. “Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Rõ ràng không phải lỗi của Đào Mộng Lâm, anh ta lại không ngừng giải thích, rồi lấy chiếc khăn tay đi đến bên người cô gái giúp cô lau chiếc váy. “Không sao, là do lỗi tôi.” Đối mặt Đào Mộng Lâm khiêm tốn, cô gái cũng phóng thấp thái độ. “Để tôi giúp cô chùi đi.” “Cám ơn anh.” Nói xong hai người liền cùng rời đi, Đào Mộng Lâm trước khi đi cũng không quên quay đầu lại, nói Vi Dịch Kiệt ở tại chỗ chờ anh ta trở về. Còn mỗi Vi Dịch Kiệt lạc lõng cảm thấy có chút không được tự nhiên, vừa rồi cô gái kia thét lớn khiến cậu cảm thấy có nhiều ánh nhìn đặt lên người mình. Không quen bị người chú ý nên cậu thật sự rất muốn rời khỏi đại sảnh này, đang nghĩ như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy một bàn tay chạm vào thắt lưng. “Hoa hồng lần trước tôi gửi cậu, cậu có thích không?” Cho dù không quay đầu lại, Vi Dịch Kiệt cũng có thể cảm thấy người đứng ở sau lưng đanh giữ thắt lưng cậu là nam nhân nguy hiểm. “Như thế nào? Cậu không hài lòng sao?” Nam nhân nói lớn rồi kéo Vi Dịch Kiệt ra đại sảnh, đi lên sân thượng không người, sau đó đem thân mình Vi Dịch Kiệt áp lên lan can. Cùng nam nhân mặt đối mặt, Vi Dịch Kiệt nhận ra mình không hề biết người này. “Anh, anh là… ai?” “Hử? Không biết tôi? Đêm kia cậu không phải ở dưới thân tôi kêu thật dũng cảm ư?” Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt không rõ một đêm mà nam nhân đó nhắc tới là đêm nào, chẳng lẽ… là lần ở ký túc xá nam? “Một lần không thỏa mãn được tôi, cậu biết không, tôi hiện tại thầm nghĩ phải chi cậu mỗi ngày nằm ở dưới thân tôi thoải mái mà rên rỉ.” “Tôi, tôi không biết anh! buông!” Không có khả năng, tuy rằng khuôn mặt mấy nam sinh vào đêm ấy trong trí nhớ Vi Dịch Kiệt đều mơ hồ, nhưng cậu vẫn có thể xác định được người trước mắt tuyệt đối không phải một trong số đó, cậu không biết người này. “Hạ Tử Kiệt, cậu không cần giả vờ! Cậu nghĩ tôi dễ dàng bỏ qua cho cậu sao?” Nghe người trước mắt nhắc tới cái tên”Hạ Tử Kiệt”, Vi Dịch Kiệt chỉ biết chính mình là bị nhận nhầm rồi. Nhưng cậu lại do dự mình nên nói ra điều đó hay không, cho dù cậu nói thì chưa chắc gì người đàn ông này sẽ tin cậu. “Tôi không biết anh! Buông tay!” Vi Dịch Kiệt không thèm suy tính nữa, cậu bắt đầu phản kháng lại. Người đàn ông này tuy rằng so với cậu cao lớn một chút, nhưng Vi Dịch Kiệt cũng không cảm thấy mình so với hắn ta yếu hơn. Vi Dịch Kiệt nắm lấy cổ tay của người đàn ông, hơi dùng chút lực liền đẩy được người đang sờ mó loạn trên người cậu xuống đất. Không nghĩ tới Hạ Tử Kiệt lại có khí lực lớn như vậy, Nghiêm Mậu Thanh có chút bất ngờ, khi phục hồi lại tinh thần lại thì hắn đã bị “Hạ Tử Kiệt” trước mắt một quyền đánh té trên mặt đất. “Mẹ nó! Hạ Tử Kiệt cậu dám đánh tôi?” Nghiêm Mậu Thanh rống giận đứng dậy, nắm tay phải thành đấm hướng đến Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt còn chưa kịp phản ứng, một đại chưởng đã chặn lại nắm đấm của Nghiêm Mậu Thanh. “Nghiêm công tử, người này không phải Hạ Tử Kiệt, vừa rồi anh ta không biết nên đã thất lễ, tôi thay anh ta xin lỗi anh.” Nghiêm Mậu Thanh ngẩng đầu liền thấy Hàn Vĩ đang giữ nắm tay hắn cung kính cúi đầu, nghe Hàn Vĩ nói làm Nghiêm Mậu Thanh không khỏi hướng Vi Dịch Kiệt nhìn nhìn, rõ ràng bộ dạng giống nhau như đúc, làm sao lại nhầm được? Hàn Vĩ dùng tay kia thì chỉ hướng bên trong cánh cửa đại sảnh, Nghiêm Mậu Thanh nhìn theo hướng tay chỉ, quả nhiên thấy Hạ Tử Kiệt, chính là cái kia nam nhân nhiễm một đầu hoàng phát. “Hạ Tử Kiệt nhiễm hoàng phát anh không biết sao không?” Nghiêm Mậu Thanh thu tay lại, nhìn nhìn trong đại sảnh hoàng phát nam nhân lại nhìn nhìn dựa vào ban công đích lan can trừng mắt hắn đích tóc đen nam nhân, cuối cùng hắn vẫn là vẻ mặt không cam lòng địa ly khai ban công. Nghiêm Mậu Thanh vừa đi, Hàn Vĩ cũng kéo Vi Dịch Kiệt lại ôm vào lòng ngực. “Ai cho anh tới nơi này?” “Buông.” Vi Dịch Kiệt giãy dụa đứng lên. “Anh nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng như vậy bị anh đẩy ra?” Hàn Vĩ nói xong dùng hai tay gắt gao cầm cổ tay Vi Dịch Kiệt áp lên lan can, cúi xuống gần mặt của Vi Dịch Kiệt, hai mắt nhìn thẳng cậu. “Nói, anh vì cái gì tới nơi này.” Không thích cùng Hàn Vĩ đối diện, Vi Dịch Kiệt quay đầu đi. “Không vì cái gì.” “Nơi này không thích hợp với anh, anh hiểu không? Nhanh rời đi, lập tức rời đi!” Không khỏi phân trần, Hàn Vĩ thật sự giữ chặt tay Vi Dịch Kiệt muốn kéo cậu đi. “Tôi không đi!” Vi Dịch Kiệt phản ứng nhanh chóng nắm lấy lan can bên cạnh, bộ dáng thề sống chết không đi theo. “Anh có biết đêm nay đang tổ chức buổi tiệc gì không?” Hàn Vĩ nói chuyện không muốn quay đầu nhìn cậu. “Tôi biết.” “Chẳng lẽ anh muốn nhìn sao? Nhìn Lam Hinh yêu dấu của anh…” Hàn Vĩ rốt cục quay đầu giận trừng mắt Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt lại vẻ mặt không quan tâm cười làm cho hắn không thể nói, tiếp tục đi xuống. “Vì tôi tò mò, muốn biết người tên Hạ Tử Kiệt giống mình như thế nào.” “Anh để ý sao?” Hàn Vĩ lại gần sát Vi Dịch Kiệt. “Không thèm để ý, chỉ là tôi thắc mắc.” Vừa nói xong, Hàn Vĩ liền hôn lên cậu. Vốn đang tháng sáu nên tối có chút nóng, hiện tại cậu lại đang mặc tây trang cùng một nam nhân gắt gao cùng dính lấy, rõ ràng là chuyện rất khó chịu. Nhưng chiếc lưỡi linh hoạt của nam nhân đã tham tiến vào trong miệng cậu đang không ngừng khiêu khích cậu, cùng cậu giao triền, cậu nhưng lại cảm thấy có chút thoải mái. “Đứng ở đây chờ tôi trở lại, ngàn vạn lần không được đi loạn, khi tiệc chấm dứt tôi sẽ cùng anh trở về.” Hàn Vĩ nói lại những lời này, Vi Dịch Kiệt còn đang thở phì phò. Hàn Vĩ thuận tay giúp cậu chỉnh lại tóc bị rối, sau đó ở in lại trên trái cậu một cái hôn. “Ngoan ngoãn chờ tôi.” Nhìn xuống phía dưới, Vi Dịch Kiệt đánh giá đại sảnh là một nơi xa hoa. Vốn đang là ở đều tự hàn huyên nói chuyện phiếm đích nam nhân các nữ nhân, nhìn đến một đôi cùng dắt chậm rãi theo thang lầu thượng đi xuống tới bích nhân đích thời điểm đều im lặng xuống dưới, chỉ chốc lát sau liền vang lên từng trận vỗ tay. màu trắng đích áo bành tô mặc ở cao lớn cao ngất đích Hàn Vĩ trên người làm cho Hàn Vĩ có vẻ càng thêm thành thục, hắn đối nhân đích thái độ là khiêm tốn có lễ lại sống nguội đích, có loại làm cho người ta không thể tới gần đích lạnh lùng cảm, đây là một Hàn Vĩ mà Vi Dịch Kiệt hoàn toàn không quen biết Vvô luận thế giới của Hàn Vĩ là như thế nào, Vi Dịch Kiệt rất rõ ràng mình chẳng qua chỉ là một người đứng ở bên rìa thế giới đó. Vi Dịch Kiệt ở đâu? Vì sao chẳng thể tìm thấy cậu ấy? Đào Mộng Lâm giúp cô gái kia xong quay lại thì chẳng thấy Vi Dịch Kiệt đâu, đến khi bữa tiệc bắt đầu, Đào Mộng Lâm vẫn thực không yên lòng. “Anh gần đây cũng không tệ lắm nhỉ.” Nghe được thanh âm quen thuộc, Đào Mộng Lâm ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tử Kiệt nhuộm tóc một màu chói mắt. Mặt Đào Mộng Lâm nháy mắt có chút cứng ngắc, anh ta cười cười khó coi gật đầu muốn rời đi, Hạ Tử Kiệt lại kéo lấy tay anh. “Anh không có gì muốn nói với tôi sao?” “Không có.” Đào Mộng Lâm đáp rất kiên quyết. “Có phải anh đã có người khác để thay cho tôi?” Nghe vậy, Đào Mộng Lâm phẫn nộ trừng mắt nhìn Hạ Tử Kiệt. “Cậu có biết không? Cậu có biết người bên cạnh Hàn Vĩ chính là anh em song sinh Hạ Dịch Kiệt không của cậu không?” Hạ Tử Kiệt rốt cục chủ động thả tay Đào Mộng Lâm ra. “Hạ Dịch Kiệt nào? Cha tôi cũng chỉ có một đứa con là tôi.” “Hàn Vĩ không biết, cậu nghĩ rằng tôi và cậu cũng không biết sao? Cậu như thế nào có thể đối với em trai mình như vậy?” “Câm mồm! Đào Mộng Lâm, tôi không biết anh đang nói cái gì!” “Tôi hôm nay dẫn cậu ấy đến đây, tôi tin rằng Hạ Dài Đình sẽ nhận cậu ấy!” Hạ Tử Kiệt nghe vậy kích động nhìn về bốn phía. “Tốt! Anh có bản lĩnh thì mang anh ta đến đây! Cha ta chỉ có mỗi đứa con là ta thôi!” Hạ Tử Kiệt ra vẻ trấn tĩnh nhìn Đào Mộng Lâm, bỏ lại lời nói liền kích động rời đi. Hạ Tử Kiệt đi quanh đại sảnh một vòng, xem xét cẩn thận tất cả mọi người một phen, hắn không thấy có ai trông giống hắn cả. Có lẽ Đào Mộng Lâm chỉ là muốn dọa hắn, Hạ Tử Kiệt tự trấn an mình nghĩ, trong lòng vẫn một trận phiền toái, hắn cảm thấy mình cần hít thở không khí. Lén lút mở ra một cánh cửa, đi lên trên sân thượng, ở đây đã có một người đi đến trước, người kia vừa thấy đến hắn liền khẩn trương đứng lên, nương theo ánh trăng, Hạ Tử Kiệt tinh tường có thể thấy được người nọ hé ra khuôn mặt cơ hồ giống mình như đúc. Bọn họ lẫn nhau đối diện, lại nói không ra một câu. “Anh.” Hạ Tử Kiệt kêu ra một tiếng “Anh” mà đã lâu mình không nói ra. “Dịch… Tử Kiệt…” Vi Dịch Kiệt muốn gọi Dịch Kiệt, nhưng như vậy nghe như là tự gọi chính mình, cuối cùng cậu vẫn gọi Tử Kiệt. “Anh.” Hạ Tử Kiệt kêu nhào vào lòng ngực Vi Dịch Kiệt rồi ôm lấy thân thể cậu, đây là lần đầu tiên sau mười hai năm kể từ lúc hai anh em họ được gặp nhau. Chính là mười hai năm này, hay thậm chí ngắn hơn đã muốn làm cho tình anh em của họ phai mờ. “Anh, không phải anh nói sẽ không trở về nữa không? Anh không phải nói vĩnh viễn sẽ không đã trở lại sao?” Vi Dịch Kiệt không thể tưởng được đệ đệ tối nghĩ muốn đối lời cậu nói, đúng là như vậy trách cứ. “Anh, anh… chỉ là… chỉ là… muốn nhìn cha một chút.” Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy rất khó nói, nói cũng không được thuận lợi. “Cha còn khoẻ lắm, có em ở bên cha, cha không có chuyện gì cả.” “Chỉ là… là… Anh nghe nói cha tiền đoạn thời gian…” “Cha thời gian này quả thật thân thể có chút không khỏe, cho nên hôm nay cũng không tới, nếu để cho cha thấy anh ông ấy nhất định sẽ mất hứng.” Vi Dịch Kiệt trầm mặc không nói. “Anh, anh vì cái gì đến đây? Có phải không đủ tiền? Em có thể cho anh một chút tiền, anh cầm rồi nhanh rời khỏi đây. Anh nhớ chăm sóc mẹ thật tốt, mà hiện tại mẹ có khỏe không?” Hạ Tử Kiệt khẩn trương cầm lấy cánh tay Vi Dịch Kiệt, nhìn mặt cậu. Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt khổ sở lắc đầu. “Mẹ đã chết.” Hạ Tử Kiệt cả kinh buông ra Vi Dịch Kiệt, thân mình về phía sau lui lại mấy bước. “Còn người đàn ông kia…” “Cũng đã mất.” “Cho nên anh mới đến đây để tìm cha sao?” “Không, không phải!” Vi Dịch Kiệt vội vàng phủ nhận. “Vậy anh vì sao lại trở về?” “Anh… trở về vì…, một hai năm trở về thăm thôi.” Hạ Tử Kiệt đột nhiên ôm lấy thân mình Vi Dịch Kiệt khóc lên. “Anh, em cũng rất muốn giúp anh. Chính là lần anh tới đòi tiền cha, đến bây giờ nhớ tới ông vẫn sinh khí, ông ấy thậm chí còn không cho em nhắc đến anh.” Vi Dịch Kiệt thân thủ sờ sờ đầu em trai mình. “Lần đó, anh đã nói khi cầm số tiền đó thì sẽ không còn là người nhà họ Hạ nữa.” ••• Ngồi ở trong xe Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt có vẻ thực không có tinh thần. theo Hàn Vĩ tái kiến hắn đích thời điểm, Hàn Vĩ liền cảm nhận được Vi Dịch Kiệt tựa hồ rất không vui vẻ. tuy rằng rất muốn hỏi hắn vì cái gì không vui, khả Hàn Vĩ chung quy là không có hỏi nói ra, trong lòng lung tung đoán đích kết quả, ước chừng chính là Vi Dịch Kiệt bởi vì thấy được hắn cùng lam hinh đính hôn mà không vui. xe chạy đến trường học chỗ ở đích dưới lầu, Hàn Vĩ ngừng xe, Vi Dịch Kiệt lại vẫn là vẫn không nhúc nhích. “Tới rồi.” Hàn Vĩ không khỏi ra tiếng nhắc nhở. Vi Dịch Kiệt mới hồi phục tinh thần lại xoay người đi mở cửa xe, khả mở nửa ngày cũng không mở ra, vì thế Hàn Vĩ theo sau lưng ủng ở hắn đích thân mình. “Anh tại sao lại trông không yên lòng như vậy?” “Không, không có gì.” Vi Dịch Kiệt kích động phủ nhận, sau đó giật mình muốn thoát khỏi cái ôm của Hàn Vĩ. “Anh chắc chắn có chuyện gì đó, rốt cuộc làm sao vậy?” Hàn Vĩ ôm lấy cơ thể Vi Dịch Kiệt, để cậu đối mặt với mình. “Nói.” Hàn Vĩ khẩu khí cường ngạnh. Vi Dịch Kiệt cúi đầu lắc lắc. “Đám cưới của tôi và Lam Hinh thật sự khiến anh đả kích như vậy?” Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt mới phát giác biểu hiện của mình làm cho Hàn Vĩ hiểu lầm, cậu cuống quít muốn biện giải, nhưng khi mở miệng cũng chỉ là máy móc lặp đi lặp lại “Không phải, không phải.” “Vậy rốt cuộc là gì? Anh nói a, nói cho tôi biết, tôi nghĩ biết anh suy nghĩ cái gì, tôi thật sự hiểu anh đấy.” Hàn Vĩ loạng choạng sờ thân người Vi Dịch Kiệt, dùng một loại hắn chưa từng có gặp qua đích còn thật sự đích ánh mắt theo dõi hắn xem. đương Vi Dịch Kiệt chống lại hắn đích ánh mắt đích thời điểm, tựa hồ đã bị nào đó hấp dẫn. “Tôi… muốn về nhà.” Nghe vậy, mặt Hàn Vĩ bỗng chốc đen như đít nồi. “Không được, anh không cần vọng tưởng.” Kỳ thật Hàn Vĩ căn bản không biết lời nói của Vi Dịch Kiệt lại có hàm nghĩa. Đó là lời nói phát ra từ chính sự thật tàn khốc luôn làm đau đớn đến tận đáy lòng của Vi Dịch Kiệt, nước mắt bỗng trào ra từ khóe mắt cậu. Khi Hàn Vĩ nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt Vi Dịch Kiệt có chút luống cuống tay chân, không nghĩ nhiều liền ôm lấy thân mình Vi Dịch Kiệt. Nhưng mà lúc này lại có gì đó khác trước, Vi Dịch Kiệt thế nhưng chủ động ôm lấy Hàn Vĩ. “Anh làm sao lại chủ động như vậy?” Hàn Vĩ nói xong, tay kéo áo sơ mi của Vi Dịch Kiệt kéo ra khỏi quần, sau đó trực tiếp vói vào trong thân thể cậu vuốt ve. Tuy rằng trong xe mở điều hòa nên hơi lạnh, nhưng thân nhiệt hai người lại không ngừng nhanh chóng tăng lên. Vi Dịch Kiệt chẳng những không chống cự lại còn chủ động ôm lấy cổ hắn, Hàn Vĩ vui vẻ hôn cậu, tay cũng rút ra khỏi quần của Vi Dịch Kiệt, hắn chậm rãi cởi bỏ tây trang, sau đó tháo cà vạt rồi cởi từng nút áo của Vi Dịch Kiệt. Khi toàn bộ nút áo sơ mi bị cởi ra, Hàn Vĩ đem áo kéo sang hai bên để lộ ra bả vai, buông ra cà vạt còn cong vẹo khoát lên cổ cậu, buộc chặt lấy thân mình cậu, làm hiện lên thân thể cường tráng cùng đường cong quyến rũ, trên da thịt trắng nõn điểm lên chấm đỏ bừng đặc biệt bắt mắt, Vi Dịch Kiệt như vậy thoạt nhìn hết sức gợi cảm và tràn ngập lực hấp dẫn. Hàn Vĩ cúi xuống thân mình ngậm lấy một bên ngực, dùng răng nanh cùng lưỡi thay phiên liếm lộng. Một tay Hàn Vĩ chậm rãi vuốt ve từ xương quai xanh của Vi Dịch Kiệt xuống phía dưới, đầu tiên là xoa bóp một đầu ngực, tiếp theo đi xuống vùng bụng bằng phẳng, cuối cùng dừng lại ở trên quần của Vi Dịch Kiệt. Chỉ nghe thanh âm kim loại va chạm, thắt lưng Vi Dịch Kiệt trên hông đã bị Hàn Vĩ tháo ra, không lâu sau dây khoá quần cũng bị kéo xuống, cho đến khi cả quần trong cũng bị cởi ra, Vi Dịch Kiệt mới cảm thấy thẹn thùng dường như muốn che phần giữa hai chân mình. Thấy vậy Hàn Vĩ nhanh chóng kéo tay cậu ra, sau đó từ phía đùi trong vuốt ve lên. “Ngồi lên.” Bên trong xe nhỏ hẹp, yêu cầu của Hàn Vĩ như vậy Vi Dịch Kiệt cũng không thỏa hiệp muốn đứng dậy, sau đó cảm thấy thẹn thùng nên ngồi luôn ở trên đùi Hàn Vĩ. Giày không biết từ khi nào đã bị tháo ra, trên chân Vi Dịch Kiệt chỉ còn một đôi tất màu đen, cặp đùi trắng nõn lộ ra không thiếu một cái gì, Hàn Vĩ hưởng thụ dùng hai tay qua lại vuốt ve chân Vi Dịch Kiệt, cuối cùng tay hắn dừng lại ở cái mông rắn chắc của Vi Dịch Kiệt xoa bóp. Cho dù dục hỏa đã sớm khó nhịn, Hàn Vĩ vẫn không quên lấy tay khuếch trương bên trong Vi Dịch Kiệt, cho đến khi huyệt khẩu trở nên mềm mại Hàn Vĩ mới đẩy phân thân mình đi  vào. Dũng đạo nóng bức gắt gao bao lấy côn th*t thô to, âm hành ra vào không ngừng nhanh hơn, dũng đạo cũng như có ý thức phun ra nuốt vào. Đến khi Vi Dịch Kiệt nhịn không được trước kích thích phun ra bạch dịch nóng rực, sau huyệt cũng có ý thức co rút lại, Hàn Vĩ phân thân cũng phóng ra. Bắn ra, Vi Dịch Kiệt hư nhuyễn dựa vào người Hàn Vĩ, hai người không ngừng thở dốc. Mà lúc này bên cạnh xe đột nhiên có hai người đi qua, Vi Dịch Kiệt sợ tới mức muốn thoát ra khỏi người của Hàn Vĩ, lại phát hiện phân thân của Hàn Vĩ còn ở trong cơ thể cậu chưa rút ra. “Không sao, bọn họ không nhìn thấy đâu.” Hàn Vĩ ngăn Vi Dịch Kiệt lại. Quả nhiên kia người kia đi qua xe cũng không ai chú ý trong xe có người. Vi Dịch Kiệt thở dài nhẹ nhõm, muốn leo xuống người Hàn Vĩ, lại bị Hàn Vĩ gắt gao ôm lấy. Tay Vi Dịch Kiệt bởi vì muốn đẩy Hàn Vĩ ra không cẩn thận đụng phải bạch dịch cậu bắn lên người Hàn Vĩ, cậu nâng cánh tay lên muốn nhìn xem mình bị dính cái gì, khi cậu nhận ra lại cảm thấy thẹn không biết nên. Ngay khi Vi Dịch Kiệt còn chưa kịp phản ứng được, Hàn Vĩ đột nhiên nắm lấy bàn tay dính bạch dịch của cậu sau đó đưa đưa vào miệng. Khi Vi Dịch Kiệt rút tay lại thì trên ngón tay chỉ còn lưu lại nướt bọt của Hàn Vĩ. “Cậu…” Vi Dịch Kiệt nhìn Hàn Vĩ nửa ngày mà nói không nên lời. “Bởi vì đó là của anh.”