Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 211 : Nghi ngờ thân thế của Hạ Hầu Mặc Viêm Phần 1: Không dụ dỗ được Vãn Thanh thì chuyển sang muội muội
Vãn Thanh liếc hắn một cái.
Chỉ thấy mồ hôi chảy đầy trên mặt hắn, làn da trắng nõn nà nổi lên màu sắc đỏ như hoa đào, làm người ta có một loại cảm giác khó nói. Nhưng nàng vẫn còn có thể khắc chế bản thân mình, thần sắc trên mặt không thay đổi, nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm:
"Mặc Viêm, hai vị muội muội đâu? Sao lại không cùng nhau đi lại đây hử?"
"Ồ, các nàng đang chơi trốn tìm ở phía sau kìa"
Hạ Hầu Mặc Viêm cười đến vui vẻ, Vãn Thanh hơi chút nhíu mày, không biết chơi trò gì mà lại vui vẻ như vậy, nhìn Hỉ nhi cùng Phúc nhi phân phó:
"Đi, mời hai vị tiểu thư đi vào dùng cơm trưa"
"Dạ"
Hỉ nhi lui ra ngoài, Vãn Thanh không nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm mà là nhìn Đồng Đồng cùng Quy Vân, hỏi tình hình tu luyện của hai nhóc vào buổi sáng.
Lưu Dận hiện đang phụ trách dạy cho Đồng Đồng cùng Quy Vân tu luyện huyền lực.
Về phần Tôn Hàm, Vãn Thanh đã phái hắn lặng lẽ điều tra về Tống trắc phi cùng Hạ Hầu Mặc Quân.
Bọn họ liệu có nuôi nấng tử sĩ hay không? Nếu không, thì tra xét nội các đại học sĩ Tống Liêm. Tống Liêm là ca ca của Tống trắc phi.
Trong phòng vang lên tiếng nói chuyện đầy thận trọng, Hạ Hầu Mặc Viêm nhàn nhã dùng cơm, cũng không chờ Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Loan Thư.
Chỉ lo tự ăn, Vãn Thanh cũng không để ý tới hắn, dặn dò bé cùng Quy Vân nghiêm túc tu luyện.
Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có mấy người đi đến. Trên mặt Hỉ nhi cùng Phúc nhi đều mang ý cười, còn Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Loan Thư thì nhìn vô cùng thảm.
Đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, làm cho người ta mơ màng nghĩ hai người vừa làm chuyện xấu hổ kia.
Vẻ mặt của hai người bọn họ tím xanh, vừa nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đang ngồi trong phòng dùng cơm, sắc mặt tái nhợt, giống như nhìn thấy quỷ. Chân mềm nhũn, cúi đầu kêu một tiếng.
"Tỷ tỷ"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Gương mặt Vãn Thanh mơ hồ, kỳ quái nhìn hai người kia. Sau đó quay sang nhìn Mặc Viêm, chỉ thấy chàng ngốc này đang cười trộm, vô cùng vui vẻ, cảm thấy hiểu rõ. Tất nhiên là cái chàng ngốc này đã làm cái gì rồi.
Ngồi một bên, Đồng Đồng cùng Quy Vân cũng nhịn không được bật cười, Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Loan Thư xấu hổ đến mặt đều đỏ bừng. Hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống.
Sớm biết như vậy bọn họ sẽ không đi trêu chọc cái tên thế tử ngốc này. Trước đó, hắn nói muốn chơi đùa cùng bọn họ, cũng không biết thế nào, cuối cùng lại bị hắn treo ngược lên trên cây.
Hai khuê các nữ tử, khi nào thì bị người ta đối đãi như thế. Bị treo ngược trên cành cây cao lớn, dọa bể mật, còn cực kỳ mất mặt.
Vừa nghĩ như vậy, Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Loan Thư hận không thể lập tức rời khỏi Hán Thành Vương phủ, quay trở về Thượng Quan phủ. Nhưng là giờ phút này, lại không thể rời đi.
Hỉ nhi cùng Phúc nhi nghẹn cười bẩm báo:
"Bẩm thế tử phi, hai vị tiểu thư không biết thế nào lại bị treo ngược lên trên cây, bọn nô tì phải kêu người đem hai vị tiểu thư thả xuống"
"A"
Vãn Thanh kinh ngạc một lúc, hơi liếc nhìn Mặc Viêm. Chỉ thấy trong con ngươi sâu thẳm của hắn tràn ngập ánh sáng, tươi cười, rất là đắc ý. Nhịn không được liếc mắt một cái.
Thật là một người không biết thương hương tiếc ngọc.
Nhưng mà đáy lòng nàng thậm chí có chút mơ hồ, thoáng có một chút thả lỏng. Giờ phút này cũng không có tâm tình giải thích, nhìn Loan Thư cùng Liên Tinh, phân phó Hỉ nhi:
"Đem hai vị tiểu thư hạ đi thay đồ, sau đó lại đây dùng cơm trưa"
" Dạ"
Hỉ nhi lên tiếng trả lời, mang hai vị tiểu thư đến phòng khách trong Cổ Uyển sửa sang lại một chút, lại mang vào dùng bữa. Hạ Hầu Mặc Viêm sớm đã không thấy đâu nữa, ngay cả Đồng Đồng cùng Quy Vân còn có Chiêu Chiêu cũng không thấy.
Trong lòng của Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Loan Thư cuối cùng cũng buông lỏng một ít, xấu hổ cười cười.
"Đại tỷ chê cười"
"Ờ, thế tử gia luôn luôn rất tinh nghịch, hai vị muội muội đừng so đo, nhanh dùng cơm đi"
" Dạ "
Hai người không dám lại nói thêm điều gì, nhanh dùng cơm, sau khi ăn xong thì uống một ly trà, nhanh chóng cáo từ quay trở về Thượng Quan phủ. Ngày hôm nay, bọn họ ở Hán Thành Vương phủ đã chịu tội đủ rồi.
Thời điểm kiệu được khiêng ra phủ, lại gặp phải Hạ Hầu Mặc Quân đang từ bên ngoài phủ trở về.
Lúc Hạ Hầu Mặc Quân đi ngang qua kiệu, Thượng Quan Liên Tinh vừa vặn vén rèm nhìn ra ngoài, lập tức đối mặt với gương mặt đầy tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Quân, đường nét trên gương mặt rất rõ ràng, không hề kém với vị thế tử gia ngốc kia.
Một đôi mắt sâu xa ôn nhu đa tình, Thượng Quan Liên Tinh không khỏi thẹn thùng cười, buông xuống mành rèm, rời khỏi Hán Thành Vương phủ.
Hạ Hàu Mặc Quân hỏi mấy người mama kia:
"Ai vậy? Đi tìm hiểu một chút, sau đó quay lại bẩm báo cho ta”
" Dạ, nô tì sẽ đi ngay"
Đã sai người đi tìm hiểu, đợi cho đến khi Hạ Hầu Mặc quân trở lại Quân Phượng Viện, người mama kia cũng tra ra tin tức. Biết nữ tử xinh đẹp đó là muội muội của thế tử phi.
Hạ Hầu Mặc Quân nghe xong, khuôn mặt thâm trầm, lập tức nảy ra chủ ý, đứng dậy, đi thẳng đến Song Khuyết Viện.
Song Khuyết Viện, một mảnh vắng lặng, Tống trắc phi chưa kịp nghĩ cách đuổi Vãn Thanh ra khỏi Hán Thành Vương phủ. Nhưng dốc hết tâm tư cũng không nghĩ ra cách nào hay.
Nếu như nàng lại xử lý không tốt chuyện của Thượng Quan Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, hoàng hậu có thể sẽ không quan tâm đến mẹ con nàng nữa.
Có nha hoàn đi vào bẩm báo, Quận Vương đã tới.
Hạ Hầu Mặc Quân đi vào thỉnh an Tống trắc phi trước, sau đó ngồi sang một bên, gương mặt đầy ý cười. Có vẻ như có chuyện gì đó rất tốt đang đến.
Tống trắc phi híp mắt, chậm chạp hỏi:
"Quân nhi, có phải có chuyện gì tốt hay không?"
Hạ Hầu Mặc Quân vung tay lên, ý bảo mấy người hạ nhân kia lui xuống, đợi cho đến khi trong phòng không còn ai khác, mới mở miệng nói:
" Mẫu thân, con đã nghĩ ra một biện pháp tốt để đối phó Thượng Quan Vãn Thanh rồi"
Đây là việc mà Tống trắc phi thích nghe nhất, gương mặt lập tức tràn ngập ý cười, thúc giục Hạ Hầu Mặc Quân nói tiếp.
" Con nói …"
"Ngày hôm nay, con gặp được một vị tiểu thư từ Thượng Quan phủ, tới hỏi thăm sức khỏe của Thượng Quan Vãn Thanh”
“Ý của con là … muốn nạp Thượng Quan Vãn Thanh muội muội làm thiếp. Như vậy thì có thể làm nàng ta tự mình đấu với Thượng Quan Vãn Thanh. Bọn họ là tỷ muội, càng đấu thì càng lưỡng bại câu thương”
“ Đối với chúng ta cũng rất có lợi”
“Cho dù, người bên ngoài có nói Thượng Quan Vãn Thanh như thế nào đi chăng nữa, thì thái nãi nãi cùng phụ vương cũng yêu thích nàng ta. Nếu hằng ngày đều nghe thấy tiếng cãi vả của nàng ta cùng muội muội của mình … Ha ha ha, đến lúc đó, chúng ta muốn đuổi hay là diệt trừ nàng ta cũng dễ dàng hơn nhiều”
“Còn hơn tựa như bây giờ, cái gì cũng đều làm không tốt"
Hạ Hầu Mặc Quân một hơi nói xong, hai mắt của Tống trắc phi sớm đã mở lớn hết mức, miệng nở nụ cười:
" Thật tốt, con nghĩ rất đúng, chuyện này, mẫu thân sẽ lập tức bắt tay vào làm."
"Dạ"
Trong mắt Hạ Hầu Mặc Quân hiện lên tia sáng âm u.
Làm như vậy … cho dù kết quả thua thiệt, hắn cũng không mất mát gì. Thượng Quan Liên Tinh xinh đẹp như hoa, còn có lợi cho kế hoạch của hắn, cớ sao lại không làm. Hai mẹ con đã quyết định chuyện này.
Sau khi đã lên kế hoạch, ai về phòng người nấy.
Tống trắc phi một phút cũng không muốn trì hoãn, lập tức gọi bốn vị mama thân tín, phân phó bọn họ đi Thượng Quan phủ gặp Thượng Quan gia lão thái thái, nghị hôn.
(Thân tín: thân thiết + tin tưởng)
Nói. Duẫn Quận Vương rất thích vị muội muội kia của thế tử phi, muốn nạp nàng làm thiếp, thăm dò một chút, xem lão thái thái có đồng ý hay không.
Bốn vị mama kia lĩnh mệnh mà đi, Tống trắc phi nhanh chân cho người đi Tây Sa Viện bẩm báo lão thái phi.
Tuy rằng nàng là chủ sự của Hán Thành Vương phủ, nhưng mà mọi việc đều phải xin chỉ thị của lão thái phi, không dám tự tiện làm chủ.
Thái phi thật ra không nói gì, nam nhân vốn là phong lưu hoa tâm, nhìn đến nữ tử xinh đẹp thích thì nạp làm thiếp cũng không có gì lạ, không có nghĩ nhiều, nhanh chóng đồng ý. Nhưng cũng không quên phái người nói với Vãn Thanh một tiếng.
Vãn Thanh biết đến chuyện này vào lúc trời đã chập tối, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Trong phòng khách, một chút âm thanh đều không có, Mặc Viêm đã dẫn Đồng Đồng cùng Quy Vân chơi từ trưa đến giờ chưa về, chơi vui đến quên đường về.
Vãn Thanh không nói được một lời, ngồi xuống, Hồi Tuyết nhìn chủ tử, hơn nửa ngày mới lên tiếng, nói:
"Tiểu thư, việc này phải làm thế nào đây?"
Tống trắc phi cùng Duẫn Quận Vương là có ý gì? Muốn nạp tứ tiểu thư làm tiểu thiếp?
Nếu Hạ Hầu Mặc Quân thật lòng muốn nạp tứ tiểu thư làm thiếp thì chuyện không có gì. Nhưng, chỉ sợ là bọn họ có mưu đồ, muốn lợi dụng tứ tiểu thư đến đối phó tiểu thư.
Hai tỷ muội lục đục đấu đá lẫn nhau, cho dù tiểu thư là thắng hay là thua, người bên ngoài đều không rõ ràng mọi chuyện … Đến lúc đó, cái gì cũng nói ra được, tiểu thư nhất định sẽ rất khó chịu.
"Ngày mai, em phái người đến Thượng Quan phủ mời Thượng Quan Liên Tinh đến đây cho ta. Ta muốn cùng nàng ta nói rõ ràng một lần. Nhất định phải ngăn cản nàng ta gả vào Hán Thành Vương phủ, Hạ Hầu Mặc Quân rõ ràng là lấy nàng ta ra để đối phó ta"
"Dạ, tiểu thư hãy yên tâm đi, sáng sớm ngày mai em sẽ phái người đi báo cho tứ tiểu thư, mời nàng ta đến gặp mặt tiểu thư"
"Đêm nay đi ngủ sớm một chút đi"
Vãn Thanh đứng dậy, trong lòng buồn phiền. Nàng phái Tôn Hàm điều tra xem sau lưng Hạ Hầu Mặc Quân cùng Tống trắc phi có người nào chống lưng hay không?
Vậy mà lại tra không ra.
Rốt cuộc là Tống trắc phi che dấu quá sâu, hay là những người đó căn bản không phải người của Tống trắc phi.
Tống Liêm tuy là nội các đại học sĩ, cũng tương tự với chức vụ thư ký riêng của hoàng đế, nhưng lại không có thực quyền. Giống với công nhân viên văn chức. Nếu bị tra ra nuôi dưỡng tử sĩ, diệt tộc là chuyện nhỏ.
Tống Liêm sẽ không ngốc như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
66 chương
53 chương
93 chương
22 chương
26 chương