Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 210 : Hoàng hậu – Mộ Dung Yên Phần cuối: Mơ tưởng leo lên giường Hạ Hầu Mặc Viêm

Trời sắp đến giữa trưa, ánh mặt trời phá lệ ấm áp thoải mái. Phía sau hoa viên Cổ Uyển, có hai thân cây cao lớn che trời, cành lá mơn mởn đầy thụ tân mầm, non mềm tươi mát lòng người. Ở giữa hai cây, thế nhưng có một tấm vải trắng treo thành một cái võng, bên trong có một người thản nhiên nằm ngủ, vô cùng hạnh phúc. Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của hắn, da thịt trơn bóng loáng, nõn nà trong suốt, có chút đo đỏ cháy nắng. Cặp mi hẹp dài giãn ra, lông mi dài rậm rạp, bao trùm lấy đôi mắt, tạo thành một bóng râm tuyệt đẹp.  Khiến cho dung mạo càng thêm tuấn mỹ, chiếc mũi như dốc núi, đôi môi môi hơi hơi cong lên, làm cho người nhìn thấy nhịn không được muốn hôn lên, hôn tỉnh vị hoàng tử đang chìm trong giấc ngủ kia. Trên con đường nhỏ có một đoàn người đang đi tới, ai nấy cũng đều nhìn đến ngây người, thất thần tại chỗ, không nhúc nhích. Trước mắt là một bức tranh mỹ nam đang ngủ, thật sự là làm cho người ta không nỡ quấy rầy, trên gương mặt của bọn nữ nhân kia đều hiện lên ửng hồng, nội tâm như nai con nhảy loạn. Vị thế tử gia này thật sự là rất tuấn mỹ, rất tuấn mỹ. Mặc dù là một kẻ đần độn cũng làm cho người yêu thích, yêu thích đến không buông tay. Trong đầu Thượng Quan Loan Thư cùng Thượng Quan Liên Tinh nhanh chóng sinh ra suy nghĩ không thích hợp.  Cho dù, vị thế tử gia này có ngu ngốc đi chăng nữa, nếu hắn muốn bọn họ làm tiểu thiếp của hắn … thì bọn họ cũng nguyện ý. Có một mỹ nam xuất sắc như vậy làm phu quân, còn có thân phận rất tôn quý …. Thật sự là càng nghĩ càng muốn có được. Đoàn người nhìn đến nhập thần, người vốn đang ngủ trên chiếc võng màu trắng kia, nhanh chóng mở mắt ra. Đôi mắt đen lay láy hiện lên lăng hàn, khiến cho mấy người đứng cách đó không xa nhìn hắn, toàn thân ớn lạnh.  Nam nhân này nhắm mắt lại thì tựa như tiên, mở mắt ra tuyệt đối là ác ma. Hỉ nhi cùng Phúc nhi lập tức phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng khẽ cúi người hành lễ: "Gặp qua thế tử gia" Hạ Hầu Mặc Viêm không nói gì, nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo đến chết người trực tiếp bắn về phía hai nữ tử trang điểm lộng lẫy kia. Hai người kia trang điểm giống như con công, ánh mắt thì vô cùng tham lam làm người ta sinh ra chán ghét.  Hạ Hầu Mặc Viêm hếch mày, lạnh lùng quát mắng: "Cả gan, ai cho phép các ngươi đi dạo xung quanh trong Cổ Uyển" Hỉ nhi cùng Phúc nhi nghe xong, cuống quít bẩm báo:  "Bẩm thế tử gia, đây là mệnh lệnh của thế tử phi, cho phép tụi nô tì dẫn hai vị tiểu thư đi dạo một vòng ở Cổ Uyển" "Hừm" Hạ Hầu Mặc Viêm thần sắc tốt hơn nhiều, nhưng vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh băng. Khách của nương tử? Hắn đương nhiên sẽ không đắc tội. Nhưng hắn biết, nương tử không thích hai nữ nhân này. Cho nên, hắn muốn thay nàng dọn dẹp hai người này một chút. Hạ Hầu Mặc Viêm hạ quyết tâm, vẻ mặt vô tội nhìn hai nữ nhân kia. Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Loan Thư vừa thấy Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn bọn họ, gương mặt nhanh chóng chuyển sang tươi cười, hai rặng mây đỏ bò lên đôi gò má xinh xắn, tâm tình của hai người nhanh chóng bay bay lên.  Ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, tranh giành nhau chào hỏi Hạ Hầu Mặc Viêm. "Loan Thư xin ra mắt tỷ phu" "Liên Tinh xin ra mắt tỷ phu" Hai nữ nhân kia một người một câu, cười đến càng xinh đẹp, phong tình vạn chủng. Một đôi mị nhãn, mang theo tình cảm cháy bỏng bắn thẳng về phía Hạ Hầu Mặc Viêm. Vừa ái muội lại nhiệt tình, người có mắt cũng nhìn ra được tâm tư của hai nữ nhân này. Hỉ nhi cùng Phúc nhi sợ hết hồn, hai vị tiểu thư thật quá phận. Thế nhưng muốn quyến rũ thế tử gia, đây là phu quân của đại tỷ của mình mà cũng dám tranh đoạt sao? Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhịn không được đi qua thúc giục:  "Hai vị tiểu thư, nô tì mang hai vị đi nơi khác dạo" Thượng Quan Liên Tinh nào còn tâm tình mà để ý tới hai tỳ nữ kia, gương mặt yêu kiều nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm:  "Tỷ phu, bọn muội có thể cùng ngài đi dạo được không?" Hạ Hầu Mặc Viêm khinh liếc bọn họ một cái, gật đầu, vẫy tay phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi:  "Hai người các ngươi tự đi đi, để bọn họ đi với ta" Điều này khiến Thượng Quan Liên Tinh cùng Thượng Quan Loan Thư mừng rỡ, trong mắt tràn ngập cảnh xuân nhộn nhạo.  Không nghĩ tới, ngày hôm nay đến Hán Thành Vương phủ vậy mà đã kiếm được phu quân như ý. Nếu có thể hầu hạ thế tử gia tuấn mỹ như thần tiên này thì còn gì bằng. Mặc dù đầu óc có chút không tốt, bọn họ cũng cam lòng. Nghĩ, hai người đồng thời nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Mặc Viêm. Hỉ nhi cùng Phúc nhi bất đắc dĩ, đành phải lui về sau, vừa quay đầu thì chạy như điên đi bẩm báo chủ tử, để cho chủ tử nhanh chân chạy tới đây ngăn cản hai nữ nhân không biết liêm sỉ này. Mà đứng ở phía sau, giọng nói của Hạ Hầu Mặc Viêm đã vang lên:  "Chúng ta tới chơi trò chơi có được hay không?" "Được, được" Hai người kia hạnh phúc hưng phấn gật đầu, tuyệt đối vô điều kiện chiều theo ý của Hạ Hầu Mặc Viêm. Hỉ nhi cùng Phúc nhi thì điên cuồng chạy thẳng đến chỗ Vãn Thanh. "Thế tử phi, không xong, không xong rồi." Vãn Thanh đang dựa vào trên giường của Hạ Hầu Mặc Viêm đọc sách, nghe nha hoàn hô hoán, vội ngẩng đầu, tưởng rằng có chuyện gì đó đang xảy ra: "Sao vậy?" "Thế tử phi, người mau đi xem một chút đi. Tiểu thư Liên Tinh cùng tiểu thư Loan Thư, thế nhưng dám ngang nhiên ban ngày ban mặt quyến rũ thế tử gia. Thế tử gia còn dẫn hai người bọn họ đi dạo nữa kìa, người nhanh chân đi ngăn cản bọn họ lại đi" Trong phòng, Hồi Tuyết đang ngồi ở một bên thêu thùa, nghe xong những lời này, lập tức ném kim chỉ cùng vải thiêu ở trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy, nổi giận đùng đùng, chuẩn bị đi ra ngoài tìm hai nữ nhân kia tính sổ. Vãn Thanh nhíu mày, cũng không có tức giận, không nhanh không chậm ngăn bọn họ lại:  "Được rồi, la lớn như làm cái gì? Ban ngày có thể làm chuyện gì, thế tử gia thích chơi cứ mặc cho hắn chơi đi" "Nhưng … việc này nếu truyền ra ngoài, không phải là rất khó nghe sao?" Hồi Tuyết đầy lo lắng nói ra.  Thế tử gia vừa mới hòa thuận với chủ tử được mấy ngày, sẽ không lại xảy ra ra chuyện nữa đi? Thế tử gia à, ngài cần kiềm chế hành vi của mình lại thôi. Nếu không … lại chọc tới chủ tử tức giận nữa, thì không phải ai cũng có thể giúp ngài được nữa đâu.  Vãn Thanh lơ đễnh tiếp lời:  "Con gái người ta còn không để ý danh tiếng, thế tử gia thân là một người nam nhân thì có cái gì tổn thất. Lão thái thái phái bọn họ đến đây không phải là muốn như vậy sao?"  Vãn Thanh nói xong, trong mắt bỗng nhiên sáng lên, nhìn Hồi Tuyết, vẫy tay, ý bảo nàng lại gần. Hồi Tuyết đến gần, Vãn Thanh nói nhỏ vào tai nàng vài câu, Hồi Tuyết mơ hồ không hiểu, hỏi lại: "Tiểu thư … việc này …" "Đi làm đi, "  Vãn Thanh nhìn thấy bộ dáng chấn kinh của Hồi Tuyết, không khỏi buồn cười. Vẫy tay, muốn nàng đi làm theo ý của mình. Chẳng qua là phát tán một chút lời đồn đãi, bà già thối ta kia cứ năm ba ngày lại đến làm phiền nàng, nàng thật sự là rất chán ghét.  Nếu bà ta ngay cả mặt già cũng không cần, nàng sẽ thổi thêm chút lửa vào nữa, không biết mọi chuyện sẽ thế nào đây? Mà Hồi tuyết sở dĩ không muốn làm, là sợ mấy lời đồn đãi đó truyền đi thì mọi người trong Sở kinh sẽ lại nói thế tử gia không sủng ái thế tử phi nữa. Bất quá, nếu tiểu thư đã dặn dò, Hồi Tuyết không dám không nghe theo, đành cắn răng đi ra ngoài làm vậy.  Trong phỏng Vãn Thanh lại phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi:  "Hai em đi xuống trước đi, đừng chọc thế tử gia tức giận. Khi đó, các em tự mình chuốc lấy cực khổ, cũng đừng trách ta không nói trước" "Dạ, nô tì đi xuống trước"  Hỉ nhi cùng Phúc nhi tuy rằng rất tức giận, nhưng thế tử phi không tức giận, thì bọn họ lấy tư cách gì giận dỗi, hai người nhanh chân lui ra ngoài. Buổi trưa, phòng khách Cổ Uyển, trên bàn tràn đầy thức ăn ngon. Vãn Thanh dẫn Đồng Đồng cùng Quy Vân ngồi xuống, Hạ Hầu Mặc Viêm gương mặt như ánh mặt trời xán lạn, tươi cười từ bên ngoài đi vào, đặt mông ngồi ở bên cạnh Vãn Thanh, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Nương tử, ta đói quá à "