Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 178 : Bắt đầu lo lắng, sợ nàng biến mất (tt) Phần cuối: Vãn Thanh lấy thân đỡ đòn cho Hạ Hầu Mặc Viêm
Hạ Hầu Mặc Viêm liền cảm ứng được, đang định tránh đòn, nào ngờ, Vãn Thanh luôn nhìn chằm chằm vào Mộc Tiêu Dao, vì nàng sợ hắn nổi điên làm ra việc bất lợi với mọi người.
Lúc này, nàng vừa thấy động tác của hắn, liền biết Mộc Tiêu Dao muốn đối phó Mặc Viêm. Nàng không hề nghĩ ngợi, liền buông Đồng Đồng xuống, nhanh chóng vọt tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm đẩy hắn ra ngoài, bản thân nghĩ là sẽ tránh được đòn này … nhưng, đã không còn kịp nữa rồi.
Mộc Tiêu Dao không nghĩ tới, Vãn Thanh vậy mà không chút nghĩ ngợi liền che chở cho tên đần này, trong lòng ghen tị càng sâu. Tuy nhiên, hắn lại sợ hãi, một chưởng này bổ xuống, Vãn Thanh không chết cũng trọng thương.
Nhanh chóng đem huyền khí thu về, điều này khiến cho huyết mạch bản thân hắn nghịch lưu, ngực tê rần, nội thương nghiêm trọng. Hắn lại không dám trì hoãn, lập tức nhảy lên xe ngựa, ra lệnh một tiếng, mọi người rời khỏi cửa thành, rời khỏi Kim Hạ, hồi Thương Lang quốc.
Về phần Vãn Thanh, tuy rằng Mộc Tiêu Dao thu hồi huyền lực, nhưng nàng vẫn bị Lam huyền khí của hắn gây thương tích, cơ thể không chịu nổi, ho khan một tiếng, mềm yếu té xuống đất. Hồi Tuyết cùng đám người Lưu Dận sắc mặt người người đại biến, nhanh chóng chạy lên, ôm lấy chủ tử của mình.
"Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ"
Vãn Thanh lắc đầu, tuy rằng sắc mặt nàng hơi tái, nhưng nàng biết, mình cũng không có chịu thương tổn nặng nề gì. Trong lòng nàng biết rõ, Mộc Tiêu Dao là thu hồi huyền lực, bằng không, nàng chắc chắn cầm lấy cái chết.
Thật không ngờ, nam nhân kia vậy mà lại lâm môn thu hồi huyền lực, huyền lực tác dụng chậm đặc biệt cường. Hắn vừa thu lại, bản thân hắn tất nhiên cũng bị thương.
Nghĩ vậy, Vãn Thanh thật không biết nên tức hay là nên nổi giận?
Hạ Hầu Mặc Viêm ngây ngốc nhìn hết thảy diễn ra trước mắt hắn, thẳng đến khi âm thanh đau lòng của Đồng Đồng vang lên:
"Mẫu thân, mẫu thân, mẹ không sao chứ, mẹ không sao chứ?"
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe thấy âm thanh lo lắng của Đồng Đồng liền hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Vãn Thanh, quỳ xuống nhìn nàng.
Chỉ thấy, khuôn mặt ôn nhu kiều diễm của nàng giờ đây trắng bệch như giấy, khóe môi còn tràn ra một ít máu, hình ảnh này, đập thẳng vào hai mắt của Hạ Hầu Mặc Viêm, tâm, bỗng nhiên đau như bị bóp nghẹn, như bị ngàn mũi kim đâm xuyên.
Tại sao? Vì cớ gì mà nàng lại hành động như vậy?
Hạ Hầu Mặc Viêm nhất thời xúc động, ngồi bệch xuống đất, mắt vẫn không quên nhìn Vãn Thanh, miệng ấp úng hỏi:
"Tại sao? Nàng tại sao lại hành động như vậy? Tại sao lại đỡ đòn thay ta?"
Hắn chưa bao giờ được người khác che chở như thế, thế nhưng … Tại sao ngực của hắn lại đau đớn như thế?
Trên đời này liệu có ai sẽ liều chết che chở cho hắn được chu toàn?
Nàng bất chấp mạng sống lấy thân bảo vệ hắn như vậy … vậy … những chuyện mà hắn làm với nàng trong thời gian vừa qua … rốt cuộc gọi là cái gì?
Trong lồng ngực của Hạ Hầu Mặc Viêm bỗng ngừng hô hấp một hơi, rất thống khổ, hắn mở to mắt nhìn Vãn Thanh, ánh mắt bối rối cùng mờ ảo.
Vãn Thanh không biết hiện tại trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm thập phần thống khổ, nàng chỉ cho là hắn bị dọa, mỉm cười an ủi hắn:
"Mặc Viêm, ta không sao, ngươi đừng lo lắng, ta không sao hết, thật đó"
"Nương tử …"
Hạ Hầu Mặc Viêm ấp úng mở miệng, một chữ cũng nói không nên lời, trong ngực, trong mắt, tựa như … có vẻ như có vật gì đó lan tràn ra ngoài.
"Thế tử gia đừng lo lắng, tiểu thư không có việc gì đâu"
Hồi Tuyết nhìn sắc mặt của Hạ Hầu Mặc Viêm, có vẻ như hắn đang cực kì thương tâm, vội vàng khuyên giải hắn.
Đồng Đồng tuy rằng cũng thương tâm, nhưng bé nhìn thấy phụ thân khổ sở, bé cũng sẽ không so đo những chuyện trước kia với phụ thân. Hơn nữa, bé biết, với thực lực của mẫu thân, mẫu thân thật sự là không có việc gì.
Nghĩ, liền vươn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của Hạ Hầu Mặc Viêm, mở miệng khuyên:
"Phụ thân, mẫu thân thật sự không có việc gì hết nha, phụ thân yên tâm đi, mẫu thân thật sự là không có việc gì, phụ thân đừng lo lắng. Đồng Đồng là nói thật nha, Đồng Đông không gạt phụ thân đâu"
Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn Đồng Đồng, lại nhìn Vãn Thanh, nhịn không được, trong lòng nhẹ nhàng suy nghĩ.
Hắn có phải hay không nên quan tâm đến cảm tưởng của nàng?
Nếu như, sáu năm trước chuyện đó chưa từng xảy ra, thì làm sao có Đồng Đồng đáng yêu ở trên đời này? Làm sao hắn có thể gặp gỡ, quen biết nàng?
Nghĩ, nóng lòng mở miệng nói:
"Nương tử bị thương, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?"
Mọi người nghe xong câu hỏi của Hạ Hầu Mặc Viêm, liền lập tức phản ứng, Vãn Thanh bị thương, phải nhanh đi trị thương.
Vãn Thanh chăm chú nhìn mọi người bu quanh mình, hiện tại, thân phận của nàng cũng bại lộ trước ánh sáng.
Hai nam nhân này khẳng định cũng biết nàng chính là chủ tử phía sau Lưu Ly Các rồi. Cho nên, vẫn là đi Lưu Ly Các chữa thương đi, không thể kinh động người trong Hán Thành Vương phủ.
"Đi Lưu Ly Các chữa thương, chớ kinh động đến người trong Hán Thành Vương phủ. Mặc Viêm, cho vài tên thị vệ hồi Hán Thành Vương phủ bẩm báo tình huống cho phụ vương. Nói, Đồng Đồng đã không có việc gì"
"Được"
Hạ Hầu Mặc Viêm lên tiếng trả lời, phân phó vài tên thị vệ hồi Hán Thành Vương phủ đi bẩm báo, đã tìm được Đồng Đồng.
Mấy thị vệ lên tiếng trả lời, lại nhìn chủ tử một cái, nhanh chóng leo lên lưng ngựa rời đi.
Vừa rồi, một màn đó, bọn họ trông thấy rất rõ ràng. Thế tử phi, quên mình che chở cho thế tử gia nhà bọn họ, nàng thật sự là người có tình có nghĩa. Nhiều ngày qua, thế tử gia hành động quá mức lỗ mãng, thế tự phi không để ý, mà còn đem thân bảo vệ cho thế tử gia.
Vị thế tử phi này … bọn họ nhận định rồi, nàng là chân chính chủ tử của bọn họ.
Tiếng vó ngựa từ từ xa dần.
Hồi Tuyết giúp đỡ Vãn Thanh lên xe ngựa, Hạ Hầu Mặc Viêm ôm Đồng Đồng theo sát phía sau lên xe, cùng Vãn Thanh ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Hiên Viên Dạ Thần nhìn thấy vậy, đồng tử có chút u ám. Nhưng, cái gì cũng chưa nói, im lặng, gương mặt vẫn treo đầy ý cười như chưa từng xảy ra việc gì, xoay mình leo lên chiếc xe ngựa phía sau, những người khác thì leo lên lưng ngựa đi theo phía sau xe ngựa của Lưu Dận, một đường hồi Lưu Ly Các.
Một đêm trong nháy mắt liền nhanh chóng trôi qua, trời đã sáng.
Lưu Ly Các.
Vãn Thanh nhìn Đồng Đồng, nghĩ đến chuyện ngày hôm nay bé sẽ phải tham gia cuộc khảo thí năng lực của ngũ đại thế. Nếu như có thể đoạt được phẩm vị cao cấp Dược Sư, như vậy, bé có thể dựa vào bằng chính năng lực của mình tiến thẳng vào Thanh Sơn học viện là chuyện dễ dàng.
Chuyện này đối với lão sư của bé mà nói … cũng là một cách báo ân. Bởi vì, ông ta có thể tự hào vì đã dạy ra một thiên tài như bé, thanh danh của ông ấy đương nhiên là không ai có thể sánh nổi.
"Đồng Đồng, sắc trời đã không còn sớm, con dùng xong điểm tâm rồi đến Thượng Quan phủ học đường đi. Hôm nay, đã là ngày khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia"
"Mẫu thân, Đồng Đồng không muốn đi, Đồng Đồng muốn ở lại đây bồi mẫu thân"
Đồng Đồng tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị thương, nơi nào nguyện ý rời đi. Từ tối hôm qua đến giờ, bé luôn luôn tử thủ ở bên cạnh Vãn Thanh, Vãn Thanh lắc đầu, nhỏ giọng an ủi bé:
"Chút nữa mẫu thân sẽ dùng huyền lực chữa trị vết thương, vết thương không có trở ngại gì đâu. Con đã quên rồi sao? Lão sư cùng mẫu thân đặt tất cả kỳ vọng vào con, mong con có thể thông qua cuộc khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia này làm rạng rỡ mặt mày"
"Mẫu thân …"
Đồng Đồng không biết phải nói gì cho phải, Vãn Thanh nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm đang ngồi bên cạnh luôn luôn thật an tĩnh, nhẹ giọng mở miệng:
"Mặc Viêm, ngươi bồi Đồng Đồng đi tham gia khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia đi"
"Nhưng … nương tử …"
Trên ngũ quan tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm đồng dạng lo lắng, hơi bĩu bĩu môi, trong lòng ê ẩm.
Hắn không hiểu, cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là làm sao? Nhưng lại biết, hiện tại, trong lòng mình miễn bàn có bao nhiều ảo não.
Từ cái đêm Vãn Thanh giúp hắn cản một chưởng về sau, trong lòng hắn vẫn luôn luôn rối rắn, Vãn Thanh thì vẫn như trước kia.
Nàng gả cho hắn là bởi vì hắn lấy một thân phận khác bức bách nàng, nhưng, nàng lại chưa bao giờ chê bai thân phận thật sự này của hắn. Dựa vào năng lực của nàng, nàng dư sức khi dễ thân phận này của hắn, nhưng, ngược lại, nàng là thật lòng đối đãi hắn, bao dung hắn, lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn.
Nhưng còn hắn thì sao, hắn lại luôn luôn nhớ kỹ chuyện mà nàng làm với hắn sáu năm về trước.
Nói thật ra, chuyện sáu năm trước đối với hắn quả thật đã tạo thành cái bóng rất lớn. Cho nên, khi hắn biết nàng là người nữ nhân sáu năm về trước, trong lòng liền cực kỳ phẫn hận, phẫn nộ đỏ cả mắt.
Việc này khiến cho hắn chỉ muốn hành hạ nàng đễ giải nỗi phẫn hận trong lòng hắn, nhưng, hắn lại đã quên một việc quan trọng. Đó chính là, nàng cũng ăn rất nhiều đau khổ.
Nếu như nói, lúc trước nàng đã từng làm sai điều gì, thì bây giờ nàng đã bị trừng phạt. Tất cả mọi việc … hết thảy vậy là đủ rồi.
Nàng đơn cô thế cô, một mình sinh ra Đồng Đồng, khiến cho bản thân mình trở thành trò cười trong toàn Sở kinh, bị người đời cười chê, mà hắn … hắn còn muốn báo thù cái gì? trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm suy nghĩ mọi việc một cách tường tận, trong lòng hắn, bây giờ mọi việc đã sáng tỏ, đã giải hết những khuất mắt cùng phẫn hận trong những ngày qua. Nhưng, trên mặt lại không biểu hiện bất kỳ biểu cảm nào ra ngoài, mắt vẫn luôn nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh vươn tay vỗ vỗ tay của hắn, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ an ủi hắn:
"Được rồi, được rồi, ngươi cùng Đồng Đồng đi ăn một chút điểm tâm sáng đi, sau đó bồi con đi Thượng Quan phủ học đường một chuyến, ta không có việc gì, thật"
Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn Vãn Thanh lại nhìn Đồng Đồng, hắn biết, nàng quan tâm nhất chính là chuyện của Đồng Đồng, hắn liền gật đầu đáp ứng:
"Ừ, Đồng Đồng, chúng ta đi thôi, nương tử sẽ không có việc gì"
"Hồi Tuyết, đừng cố chấp ghi nhớ những việc làm của hắn, hắn chỉ là vô tình gây ra. Huống chi, hắn cũng đã ra tay giúp ta vài lần, cho dù hắn chưa từng giúp ta, ta cũng không nỡ nhìn người khác đối với hắn xuống tay, hắn là vô tội"
"Tiểu thư …"
Hồi Tuyết không nói thêm gì nữa, nàng biết, nguyên tắc làm người của tiểu thư, có oán báo oán, có cừu báo cừu.
Nhưng đối với người không có năng lực đánh trả, nàng sẽ không so đo. Ai bảo thế tử gia đầu óc không giống người bình thường làm chi?
Cho nên, tiểu thư chỉ cần một ngày làm thế tử phi, liền một ngày sẽ giúp hắn.
Vãn Thanh chữa thương xong, liền cảm thấy đói bụng, Hồi Tuyết thu xếp một tí điểm tâm đặt ở bên ngoài phòng đơn, nàng giúp Vãn Thanh đi ra ngoài dùng điểm tâm.
Vừa ngồi vào bàn, ngoài cửa liền có người cầu kiến, là Hiên Viên quốc thái tử, Hiên Viên Dạ Thần.
"Cho mời Hiên Viên thái tử vào đi"
Vãn Thanh vừa ăn, vừa phân phó, Hồi Tuyết liền đi ngoài cửa mời Hiên Viên Dạ Thần tiến vào. Đi theo phía sau Hiên Viên Dạ Thần là Tôn Hàm, hai người kẻ trước người sau đi vào, thấy thần sắc Vãn Thanh khôi phục không ít, đang ngồi dùng điểm tâm sáng, trong lòng cuối cùng yên tâm.
"Ngồi xuống đi"
Vãn Thanh ngẩng đầu, bảo hai người ngồi xuống, Hiên Viên Dạ Thần cùng Tôn Hàm nghe nàng nói xong, đồng loạt ngồi xuống.
"Nàng thật sự không sao chứ?"
Hiên Viên Dạ Thần quan tâm mở miệng hỏi, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, hình như nàng cùng Hiên Viên Dạ Thần không thân quen đến mức đó.
Nàng cùng Hiên Viên Dạ Thần tổng cộng gặp qua ba lần, một lần ở Thượng Quan phủ, lần thứ hai là tối hôm bị thương đó, lần thứ ba là tối hôm qua.
Nhưng, nàng cũng chưa từng quan sát rõ ràng hình dáng của nam nhân này, hắn có ngũ quan lập thể, thần sắc ôn nhu hòa nhã. Khí chất hòa nhã dịu dàng tựa hoa mai, trên môi luôn giữ ý cười mê người mà tao nhã, thanh nhã lại lạnh nhạt.
Mặc dù không tuấn mỹ như Mặc Viêm, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt cũng tuyệt đối khiến cho người ta nguyện ý buông lỏng đề phòng, muốn tiếp cận.
Vãn Thanh nghĩ, mở miệng nói:
"Ta không sao, còn ngươi? Vết thương có tốt hơn nhiều chưa?"
Hiên Viên Dạ Thần gật đầu, vết thương của hắn đã không còn đáng ngại, nhưng, hắn thật ra đã lĩnh giáo được sự lợi hại của cơ quan trong Thiên Cơ Các của Hán Thành Vương phủ.
Hắn thật không ngờ tới, quả nhiên như trong truyền thuyết, cơ quan trùng trùng. Người bình thường muốn vào Thiên Cơ Các, căn bản không có khả năng sống sót mà rời khỏi.
Trừ phi có trong tay bản đồ cơ quan của Thiên Cơ Các, bằng không …
Nghe nói, Thiên Cơ Các này được xây dựng dựa trên tâm huyết của cả cuộc đời một vị lão nhân có tu vi huyền lực cực cao trong hoàng thất, tên là Vô Hối.
Vị lão nhân đó đem tất cả kiến thức về cơ quan ám khí mà mình biết thi triển, bày bố bên trong Thiên Cơ Các. Vì, bên trong Thiên Cơ Các chứa toàn bộ tâm huyết cả đời của vị đó. Mà Hán Thành Vương, Hạ Hầu Đạt Trân chính là đệ tử của vị lão nhân đó.
Năm đó, Vô Hối lão nhân ở tại Hán Thành Vương phủ âm thầm xây dựng Thiên Cơ Các, bên ám khí nhiều đến đếm không xuể, còn những món bảo bối kia, tất nhiên là kể cả Phượng Hoàng Lệnh cũng được cất giấu trong Thiên Cơ Các.
"Tối hôm đó, ngươi tiến vào Thiên Cơ Các có từng nhìn thấy Phượng Hoàng Lệnh không?"
Vãn Thanh đã ăn no, buông đũa xuống, bảo Hồi Tuyết thu dọn. Nàng thay đổi một vị trí, nhìn Hiên Viên Dạ Thần, nàng đối với Thiên Cơ Các cũng có chút hứng thú.
Nàng thật sự rất tò mò, nàng muốn nhìn thử xem, bên trong Thiên Cơ Các rốt cuộc ẩn tàng cái đồ vật gì, mà lại khiến Vô Hối lão nhân tốn công, tốn sức thiết kế nhiều cơ quan ám khí như vậy.
Tối hôm đó, sau khi nàng cứu Hiên Viên Dạ Thần, liền âm thầm lục xoát toàn bộ Hán Thành Vương phủ hai vòng, rốt cuộc nàng cũng tìm được Thiên Cơ Các.
Mới đầu, nàng không để ý lắm, vì nhìn qua, toà nhà đó cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng, khi quan sát kĩ, thì xung quanh tòa nhà đó có không ít thị vệ canh gác.
Vãn Thanh nhắc tới chuyện tối ngày hôm đó, khiến cho tâm trạng của Hiên Viên Dạ Thần ảm đạm không ít.
Hắn tuy vào được Thiên Cơ Các, nhưng lại không thấy được Phượng Hoàng Lệnh, điều làm hắn thương tâm nhất, chính là vô duyên vô cớ mất hơn mười ám vệ.
Cũng may là bọn họ đều thay đổi trang phục của Kim Hạ, không có để lại bất kỳ điểm đáng nghi nào. Bằng không, chỉ cần dựa vào y phục của những ám vệ kia … chắc chắn sẽ mang đến cho Hiên Viên quốc nhiều phiền toái.
"Không thấy được Phượng Hoàng Lệnh, bởi vì, ta căn bản vào không được bên trong Thiên Cơ Các"
Vãn Thanh biết, lấy thân thủ của Hiên Viên Dạ Thần mà còn vào không được Thiên Cơ Các, có thể thấy được, cơ quan ám khí bên trong Thiên Cơ Các kia có bao nhiêu lợi hại.
Dựa vào tu vi hiện tại của nàng … có thể vào được sao?
Nghĩ, liền trầm mặc không nói, trong phòng lâm vào yên tĩnh. Hiên Viên Dạ Thần lấy ra một tờ bản vẽ, mở miệng nói:
"Đây là bản vẽ ta dựa vào tối hôm đó mà vẽ ra, là những nơi phân bố ám khí trong Thiên Cơ Các. Bên trong còn có bao nhiêu ám khí được cất giấu nữa thì ta không biết, nhưng, ta cùng thủ hạ đã đi qua mười tám cơ quan, nên ta cũng chỉ có thể vẽ ra được mười tám vị trí"
"Mười tám cơ quan, nhưng, Thiên Cơ Các nhìn qua chỉ là một tiểu lâu không cao đến ba tầng. Hừ, thật không nghĩ tới, thế nhưng bên trong lại thiết kế nhiều cơ quan như vậy, bên trong nhất định là có rất nhiều mật thất đi"
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
66 chương
53 chương
93 chương
22 chương
26 chương