Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 171 : Bắt đầu rung động (Phần 1: Vãn Thanh xấu hổ đỏ cả mặt)
Bên hồ sen, Vãn Thanh hừ lạnh một tiếng, dẫn bé đi qua, vươn tay đỡ Hạ Hầu Mặc Viêm, đối với người bên cạnh nói:
"Đại bá phụ, không có chuyện gì hết, mọi người ai làm việc nấy đi, ta mang hắn về Tử Du Viện tắm rửa, thu thập một chút"
"Đúng, đúng, thế tử phi, thỉnh"
Vãn Thanh gật đầu, đỡ Hạ Hầu Mặc Viêm hướng Tử Du Viện mà đi, Thượng Quan Hạo đi theo sát phía sau, bà tử cùng nha hoàn của Tử Du Viện cũng lật đật nối đuôi đuổi theo bóng dáng chủ tử nhà mình.
Sau khi người Tử Du Viện rời đi, gia chủ Thượng Quan phủ ra lệnh cho mọi người không một ai được phép tiến vào Tử Du Viện quấy rầy thế tử gia cùng thế tử phi.
Trước đó, mọi người còn xúm lại một chỗ bàn tán náo nhiệt, rất nhanh liền biến mất tăm, bên hồ sen một bóng người đều không có.
Tử Du Viện.
Vãn Thanh phân phó người đi chuẩn bị nước để Hạ Hầu Mặc Viêm tắm rửa. Sau đó gọi hai nha hoàn hầu hạ Hạ Hầu Mặc Viêm đi tắm, còn bản thân thì ở lại trong phòng khách của Tử Du Viện, nói chuyện cùng Thượng Quan Hạo.
Vẻ mặt Thượng Quan Hạo lo lắng nhìn Vãn Thanh, chuyện thế tử gia chưa từng đặt chân vào tân phòng đã lan tràn khắp hang cùng ngõ hẻm tại Sở kinh, trở thành câu chuyện cười trong tửu lâu.
Lời đồn đãi lần này so với lời đồn lúc Vãn Thanh chưa cưới sinh con còn muốn lớn hơn.
Bởi vì rất nhiều người đều nói nữ nhi là đệ nhất tài nữ Sở kinh, mặc dù không gả vào Hán Thành Vương phủ, cũng không đến nỗi không ai muốn, vậy mà lại cố tình gả cho một người đần độn, căn bản chính là hạng người tham mộ hư vinh.
"Thanh nhi, con thật sự không sao chứ, trong lòng không thoải mái cứ nói với phụ thân, tuy rằng phụ thân không thể giúp con, nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng dễ chịu đôi chút"
Thượng Quan Hạo vừa nói xong, Vãn Thanh liền biết trong lòng phụ thân lo lắng cho nàng.
Thật ra, nàng thật sự không sao, biết là bên ngoài nhất định sẽ nói những lời khó nghe, nhưng nàng nhiều nhất chỉ là phẫn nộ một chút, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Nghĩ, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Hạo.
"Phụ thân, người suy nghĩ nhiều rồi, kỳ thực, thế tử gia sao có thể hiểu được những chuyện này, hắn cũng không phải là cố ý gây ra, nói chuyện đạo lý với hắn, hắn cũng không hiểu, chẳng lẽ lại đi so đo với hắn sao? Như vậy chẳng phải là cũng ngốc giống như hắn sao?"
"Thanh nhi"
"Ta tốt lắm, phụ thân, về sau đừng lo lắng cho ta nữa, sắc mặt của người hình như không được tốt cho lắm?"
Vãn Thanh thấy sắc mặt Thượng Quan Hạo không tốt lắm, lo lắng, mở miệng hỏi.
Đồng Đồng ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Hạo, nghe mẫu thân hỏi xong, nhanh chóng mở miệng hỏi Thượng Quan Hạo:
"Hạo gia gia, gia gia lại ngã bệnh?"
Thượng Quan Hạo nhìn một lớn một nhỏ, hai người là thật tâm quan tâm ông, cười, lắc đầu, trả lời:
"Không sao, chỉ là có chút bận tâm đến các ngươi, cho nên ngủ không ngon, sắc mặt có chút khó xem"
"Phụ thân, về sau đừng lo lắng chuyện của ta, người nghĩ đi, ai có thể dám khi dễ ta"
Vãn Thanh dùng giọng ngạo nghễ đầy rét lạnh nói, Thượng Quan Hạo khóe môi mỉm cười, nha đầu nói cũng không sai, nàng nếu thật sự bị chọc tức, chỉ sợ không một ai thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.
Trong phòng khách, không khí bao phủ một tầng lo lắng.
Đúng lúc này, Hồi Tuyết từ bên ngoài vội vàng đi vào trong phòng, khẽ cúi người, bẩm báo:
"Tiểu thư, thế tử gia lại náo loạn lên, đem hai nha hoàn kia đạp ra ngoài, còn luôn miệng la, kêu tiểu thư đi qua đó"
"Ta?"
Vãn Thanh nâng mi, cơ thể bất động, suy nghĩ.
Gọi nàng làm cái gì? Vốn không muốn đi, nhưng lại sợ hắn náo loạn lên, mệt mình phải dọn dẹp tàn cuộc do hắn gây ra.
Thượng Quan Hạo nhanh chóng mở miệng nói:
"Con đi đi, đi xem thế tử gia chút đi, vừa rồi trong hồ sen kia chắc rất lạnh, con đi chăm sóc thế tử gia đi, bằng không ngã bệnh bây giờ"
"Dạ, được rồi"
Vãn Thanh bất đắc dĩ, đứng lên đi ra ngoài.
Thượng Quan Hạo vươn tay bế Đồng Đồng vào lòng, hỏi:
"Đồng Đồng, chỉ còn có mấy ngày nữa là đến ngày khảo thí của ngũ đại thế gia, con học tốt không?"
"Hạo gia gia, gia gia yên tâm đi, con sẽ khiến cho Hạo gia gia tự hào"
Đồng Đồng kiêu ngạo mở miệng trả lời.
Bé chẳng những có thể khiến cho Hạo gia gia tự hào, cũng muốn cho mẫu thân tự hào, cho lão sư tự hào.
Nghĩ như vậy, đáy mắt bé đầy ý cười, trong đáy mắt là sự tự tin cùng ý chí quyết thắng.
Vãn Thanh mang theo Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi một đường đi thẳng đến phòng tắm rửa.
Ngoài cửa, có hai nha hoàn đang khóc lóc thảm thương, còn có tiếng kêu gào từ trong phòng truyền ra ngoài:
"Biến, biến cho ta, gia không thích đồ ngốc hầu hạ"
Sắc mặt của Vãn Thanh chuyển đen, khóe miệng nhịn không được hung hăng co quắp một chút, ở trong lòng mắng thầm.
Bản thân mình chính là đồ ngốc lại còn mắng người ta ngốc, ngược lại thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào.
Nàng bước qua, tiểu nha hoàn liền ngừng khóc, bẩm báo:
"Thế tử phi, thế tử gia …?"
"Được rồi, các ngươi lui xuống đi"
Tiểu nha hoàn lui xuống, Vãn Thanh nhấc chân liền đi vào, người ở bên trong tựa hồ nghe được giọng nói bên ngoài, liền yên tĩnh trở lại.
Dục phòng (bathroom).
Vừa mở cửa ra liền thấy một tấm bình phong được vẻ cảnh phong thủy, đi sâu vào bên trong một chút là một tầng rèm châu, sau rèm châu là sương mù mờ ảo. Vì là nước nóng, cho nên căn phòng toàn là hơi nước, nhiệt độ cũng cao hơn bình thường.
Chỉ thấy một cái thùng tắm lớn được đặt ở chính giữa phòng, một người nam nhân xõa tóc đang khẽ tựa vào cạnh thùng tắm, cánh tay thon dài hoàn mỹ nhẹ nhàng khoát lên thành thùng tắm, phong tình vạn chủng.
Ngũ quan vốn đã vô cùng tuấn mỹ, nay chìm trong hơi nước mờ ảo càng dụ hoặc mê người, đôi mi hẹp dài khép nhẹ lại, khiến đôi mắt mờ mịt tối tăm, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, tựa như cây quạt nhỏ nhẹ di chuyển qua lại.
Dưới chiếc mũi cao thon gọn là môi đỏ tươi mọng nước, giờ phút này, hình ảnh này, hoàn toàn là hoạt sắc sinh hương mỹ nam dục đồ.
*Mỹ nam dục đồ: bức tranh mỹ nam tắm rửa (vì dịch ra thấy không hay, cho nên mình cứ để nguyên vậy đọc cho nó vần)
Vãn Thanh nhìn xem mà hai bên gò má như bị phỏng, tuy rằng nàng từng đè Đàm Đài Văn Hạo ra mà làm chuyện đó, nhưng mà … nàng còn chưa từng trực tiếp ngắm nhìn thân thể nude của một nam nhân nha … dù nàng trải qua cả hai kiếp.
Nghĩ, nhịn không được muốn xoay người lại, chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng nàng chưa kịp xoay người thì... cố tình, Hạ Hầu Mặc Viêm lại kịp thời xoay người, đổi tư thế, thẳng tắp nhìn trực diện, mặt đối mặt với nàng, kêu lên:
"Nương tử?"
Nghe xong, chân nàng muốn mềm nhũn, thân thể hơi run run.
Mình không sao, không có việc gì, chỉ cần nghĩ hắn là tiểu thụ trời sinh đã muốn thương là được, tiểu thụ, tiểu thụ, hắn không phải nam nhân, là tiểu thụ.
Vãn Thanh vừa trấn định tâm thần, lấy hết can đảm mở mắt ra nhìn, lại run lên một cái, lập tức nhắm mắt lại.
Người này nếu không phải người ngu, nàng cũng hoài nghi hắn tuyệt đối là cố ý.
Nghĩ, dùng tông giọng hơi cao, quát:
"Làm gì? Ngươi tắm rửa kêu ta làm cái gì?"
"Nương tử, những người đó quá ngu ngốc, nàng tới hầu hạ ta đi"
"Cái gì?"
Vãn Thanh kêu to, mở to mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, lần này nàng liền nhìn rõ khung cảnh trước mắt, vì nhiệt độ trong phòng có hơi hạ xuống, hơi nước cũng tan dần.
Nàng nhìn thấy một khoang ngực rộng, làn da trắng như tuyết không tì vết, bờ vai hoàn mỹ, gợi cảm, bọt nước theo làn da mịn màng nhẹ nhàng trượt xuống, tóc đen, mượt tựa như tơ lụa dính liền ở trên vai, càng tăng thêm vẻ mị hoặc, cực kỳ kiều diễm.
Cố tình thằng nhãi này còn vô tội chớp chớp hai mắt, cong lên môi đỏ mọng, có vẻ như hết sức ủy khuất, lại không biết giờ phút này, bộ dáng của hắn rất mê người, phải nói là buộc người phạm tội.
Hai gò má Vãn Thanh nóng lên, vì xấu hổ, nên nàng hừ lạnh một tiếng, nhịn không được, liền xông ra ngoài.
"Ta thật muốn đem đầu của ngươi nhấn vào trong thùng, đuối chết ngươi đi, tắm nhanh rồi đi ra ngoài cho ta"
Ngoài cửa, âm thanh sợ hãi của Hồi Tuyết vang lên:
"Tiểu thư? Đã xảy ra chuyện gì? Mặt của người tại sao lại đỏ như thế?"
"Không có việc gì, không có việc gì, bên trong quá nóng"
Gương mặt Vãn Thanh đỏ ửng giống như hoa đào, ngước đầu nhìn trời, một phút mặc niệm.
Người khác cho là nàng có con, nên cái gì đều biết, có ai biết rằng, nàng, kỳ thực còn chưa có chân chính nhìn qua cơ thể khỏa thân của một người nam nhân, cho nên, nàng không có thói quen nhìn chằm chằm vào … cái đó …
Vãn Thanh nghĩ, tiêu sái bước đi cũng không quay đầu nhìn lại, mặc kệ Hạ Hầu Mặc Viêm đang tắm trong phòng, không thèm để ý.
Bên trong dục phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng nhịn không được mà bật cười, lúc này nụ cười mềm mại yêu kiều, ngũ quan phóng đãng, kiều mỵ, giơ tay nhấc chân, tao nhã cao quý, nhún người một cái liền nhảy ra khỏi bồn tắm, thản nhiên mặc y phục chỉnh tề.
Việc này hắn luôn luôn tự mình làm, chẳng qua là muốn khi dễ Vãn Thanh một chút mà thôi, ai ngờ … thật sự là không ngờ … trêu nàng rất thú vị,.
Hắn phát hiện, mình có vẻ như có chút lưu luyến, chuyện này đến cùng có đúng là chuyện tốt hay không đây?
Bỗng chốc, Hạ Hầu Mặc Viêm dừng lại động tác mặt y phục lại, nhưng mà rất nhanh liền lại bắt đầu thắt đai lưng. Tóm lại, hắn đã quyết định, từ giờ trở đi, người khác không được phép khi dễ nàng ngoại trừ hắn.
Hắn hiện tại không thể nào dễ dàng tha thứ người khác khi dễ nàng, nàng nếu đã là nương tử của hắn, thì cũng chỉ có hắn mới có thể khi dễ nàng.
Ai bảo nàng lúc trước khi dễ hắn làm chi.
Vừa vừa vui vẻ mặc y phục chỉnh tề, dùng huyền lực sấy khô một đầu tóc ẩm ướt xong liền cất bước đi ra ngoài.
Ngoài cửa, có hai nha hoàn đang đứng chờ hầu hạ, vừa nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đi ra, gương mặt tuấn mỹ khiến bọn họ thấy kinh diễm không thôi.
Tuy rằng, thế tử gia mặc y phục của lão gia, nhưng khí chất lại tao nhã đầy cao quý, phiêu dật xuất trần, giống như thần tiên trên cao.
Tử Du Viện.
Xa xa truyền đến giọng nói chuyện bé xé to của Đồng Đồng:
"Mẫu thân, mặt của mẹ sao lại đỏ như thế? Vì sao lại đỏ như vậy chứ?"
Vãn Thanh nghe bé hỏi xong, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Nàng sao có thể nói với bé là vì mình nhìn thấy thân thể nude của Hạ Hầu Mặc Viêm cho nên mới đỏ mặt kia chứ?
Trong lòng suy nghĩ, lập tức kiếm cớ, nhưng miệng lại cứ lấp ba lấp bấp
"Mẫu thân … mẫu thân … mẫu thân …"
Chỉ là lời của nàng còn chưa nói ra, thì từ bên ngoài truyền vào một giọng nói đầy quyến rũ:
"Nương tử, có phải là do nước trong phòng tắm quá nóng khiến da mặt nàng đỏ lên phải không?"
Người nói chuyện chính là Hạ Hầu Mặc Viêm, gương mặt tràn ngập tươi cười từ bên ngoài đi vào trong phòng, thần thái mị hoặc mê người đó, lập tức chiếu sáng toàn phòng khách.
Đồng Đồng nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm, vẫn im lặng, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của mẫu thân mình, hỏi lại một lần nữa:
"Mẫu thân, mẹ thật sự là bị nước trong phòng tắm làm đỏ mặt?"
Vãn Thanh chỉ đành phải gật đầu đồng ý:
"Ừ, là do nước quá nóng, nước trong phòng quá nóng … cho nên … mẫu … đỏ"
Nàng nói không xong một câu, quá xấu hổ nên đành cười khẽ hai tiếng cho qua chuyện, sau đó nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Nhìn cái mặt yêu nghiệt đó nàng thật muốn cho hắn ăn một cái tát vào mặt mà.
Vãn Thanh xấu hổ đến tức giận, liền đứng lên, dẫn Hồi Tuyết đi ra ngoài, còn không quên dặn dò Thượng Quan Hạo cùng Đồng Đồng:
"Phụ thân, người cùng thế tử gia nói chuyện đi, con cùng Hồi Tuyết đi dạo một vòng cho bớt nóng rồi trở về, đúng lúc vừa vặn dùng cơm trưa luôn thể"
"Ừ, được rồi, con cứ đi đi"
Thượng Quan Hạo không phản đối, gật gật đầu, Vãn Thanh dẫn theo đám người Hồi Tuyết đi ra ngoài dạo.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
66 chương
53 chương
93 chương
22 chương
26 chương