Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 164 : Hiên Viên Dạ Thần (Phần 3: Hạ Hầu Mặc Viêm nghi ngờ)

Hán Thành Vương phủ.  Lúc này, đội tuần tra cùng lính gác trong phủ liên tiếp chạy đến Cổ Uyển truy tìm thích khách, mơ hồ có thể nghe được tiếng bước chân loạn xạ cùng tiếng hô hoán. Hồi Tuyết lấy đan dược cùng vải băng vết thương đến trước mặt Vãn Thanh, nghe được âm thanh la hét ầm ĩ đang dần dần tiến tới, không khỏi lo lắng:  "Tiểu thư, bọn họ chạy tới đây rồi, kế tiếp phải làm thế nào đây?" Vãn Thanh không để ý đến lời Hồi Tuyết hỏi, vươn tay tiếp nhận đan dược cùng vải trong tay Hồi Tuyết, bình tĩnh nhét đan dược cầm máu vào miệng Hiên Viên Dạ Thần, sau đó bôi thuốc trị thương vào vết thương rồi băng bó cho hắn. Lúc này, ngoài cửa, giọng nói của bà tử gác đêm truyền vào:  "Thế tử phi? Thế tử phi?" Vãn Thanh vung tay lên, Hồi Tuyết chậm chạp nhìn ra phía ngoài cửa mở miệng trả lời:  "Chuyện gì? Thế tử phi đã ngủ rồi" "Thủ vệ bà tử báo lại, nói Hạ thị vệ mang người đến tra xét Cổ Uyển" Hồi Tuyết nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm, quay đầu nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh ho một tiếng, sau đó tức giận hướng ra phía ngoài la lên:  "Kêu bọn họ đi nơi khác mà tra, đừng làm ta hoảng sợ" "Dạ"  Bà tử ác đêm trả lời xong, phân phó người bà tử còn lại đi ra ngoài truyền lại lời của thái tử phi với Hạ thị vệ. Vì tiếng ồn ào nên khắp nơi trong Cổ Uyển thắp đèn sáng trưng, tiếng ầm ỹ la hét không ngừng phát ra, các nơi đều bị tra xét, ngay cả tân phòng của Vãn Thanh cũng không buông tha, đèn lồng cùng cây đuốc chiếu sáng như ban ngày. Sắc mặt của Hồi Tuyết vô cùng khó coi, trong lòng khẩn trương, hỏi Vãn Thanh:  "Tiểu thư, bây giờ phải làm thế nào đây?" Hiên Viên Dạ Thần đã thanh tỉnh rất nhiều, ăn xong đan dược cũng cầm được máu, máu đã ngừng chảy, thân thể hắn đã tốt hơn trước đó, lúc này, trầm ổn mở miệng:  "Hay là ta leo cửa sổ đi ra ngoài, ta không muốn làm hỏng danh dự của Thượng Quan tiểu thư" Vãn Thanh nhàn nhạt cười, người này cũng là một chính nhân quân tử, chẳng lẽ hắn không biết, nàng, Thượng Quan Vãn Thanh sớm đã không còn hai chữ danh dự sao? "Không cần, Hồi Tuyết, em đi ra ngoài xem một chút, xem xem bọn họ muốn làm gì? Đây là phòng của ta không phải ai muốn xét là xét được" "Dạ, để em đi ra xem" Loại trường hợp như thế này, nếu là một nha hoàn bình thường thì đã sớm rối loạn, không thể bình tĩnh được, đáng tiếc, Hồi Tuyết không phải là nha hoàn bình thường.  Nàng là học võ, hơn nữa, nàng đã đi theo Vãn Thanh nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng tôi luyện gương mặt trấn định, bình tĩnh như không có việc gì. Lúc này, nàng dùng gương mặt tức giận đi ra ngoài, đứng ở ngoài hiên, nhìn đám thị vệ của vương phủ đang đứng dưới thềm đá, giọng gay gắt hỏi: "Các ngươi đang làm gì? Không phải đã lục soát toàn bộ Cổ Uyển rồi sao? Còn không lui ra ngoài, thế tử phi hiện đang rất tức giận" Đám thị vệ nghe xong, nội tâm run rẩy, có một người đi tới, cung kính ôm quyền:  "Kính xin thế tử phi thứ lỗi, thuộc hạ chỉ là sợ thích khách trốn vào trong phòng thế tử phi sẽ thương tổn đến thế tử phi, cho nên chỉ để hai nữ thị vệ vào trong nhìn một cái" Nguyên lai, thị vệ của Hán Thành Vương phủ, lại có nữ thị vệ. Sắc mặt Hồi Tuyết trầm xuống, tức giận ra mặt, nào ngờ, nàng còn chưa kịp mở miệng mắng người, thì một giọng nói tức giận khác bỗng vang lên:  "Ai? Đêm hôm khuya khoắc không để cho người ta ngủ, còn chạy đến phòng nương tử của ta làm gì?" Mọi người đồng thời cả kinh, lật đật tránh ra hai bên, có một bóng người đang đi tới, người vừa mới phát giận lên tiếng quát mắng kia không phải Hạ Hầu Mặc Viêm thì là người nào.  Đầu tóc rối bù, y phục cẩm bào màu trắng bay bay theo gió, ở dưới ánh đèn, mị hoặc dị thường, kinh diễm động lòng người.  Lúc này, trên ngũ quan tuấn tú tăng một tầng phẫn nộ, đồng tử bốc lửa, chậm rãi đi đến trước mặt những thị vệ kia, giương mắt nhìn từng người từng người, nhất thời, ai ai cũng không dám lên tiếng nói chuyện. Hạ Hầu Mặc Viêm liếc nhìn mọi người đang đứng trước cửa tân phòng, ác độc mở miệng:  "Lập tức cút ra ngoài cho ta" Hắn rống một tiếng, những thị vệ rùng mình, sợ hãi, nhanh chóng lui về phía sau, Hạ thị vệ vung tay lên, dẫn đám thị vệ rút ra khỏi Cổ Uyển, vị thế tử gia này là người rất không nói đạo lý, bọn họ nếu như dám xét tiếp, chỉ sợ tự mình chuốc lấy khổ. Trong chớp mắt, nơi nơi trong Cổ Uyển đều an tĩnh trởlại, Hồi Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm đang bước vào trong tân phòng, trong lòng không khỏi run sợ, vội vàng chạy theo lên tiếng ngăn cản:  "Thế tử gia, thế tử phi đã ngủ? Hay là ngài đi nơi khác nghỉ ngơi đi" Hồi Tuyết không nói thì thôi, vừa nói, Hạ Hầu Mặc Viêm chân sắp bước vào phòng ngủ của Vãn Thanh liền quay đầu lại, nhìn nàng, hai mắt nheo nheo lại, sâu thẳm khó dò, trong giây phút này, thần thái đó, khiến cho Hồi Tuyết nghi hoặc.  Giờ phút này, nhìn thần thái của thế tử gia rất giống một người bình thường, đáng tiếc, đợi cho đến khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên ngũ quan tuấn mỹ của Hạ Hầu Mặc Viêm mang một chút ý cười, cất tiếng nói: "Ta nhìn xem nương tử ngủ có ngon giấc hay không thôi?" Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, xoay người đi thẳng vào phòng, đáy lòng hơi cáu giận.  Mình vội vàng đến đây làm cái gì? Để ý đến nữ nhân này làm cái gì? Rõ ràng trong lòng nghĩ muốn trả thù nàng, nhưng, vừa nghe trong phủ có thích khách, trong lòng liền lo lắng cho nàng, không đến nhìn nàng căn bản không yên tâm. Nhưng mà, hiện tại, xem ra, có vẻ như có điều gì đó mà hắn không biết. Hạ Hầu Mặc Viêm nghĩ, liền vén rèm đi vào trong, chuyển qua bình phong, hướng thẳng giường ngủ của Vãn Thanh mà đi, Hồi Tuyết theo sát sau phía sau hồi hợp lo sợ. Trong phòng, màn lụa bay lên, một người nữ tử đang ngồi ở trên giường, dụi dụi đôi mắt, vẻ mặt tức giận, trừng mắt nhìn người đang đứng cách tấm màn lụa, nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Hồi Tuyết đang chạy vội theo phía sau, bắt đầu tức giận, lên tiếng mắng: "Buổi tối khuya còn không được yên, chuyện gì mà ngay cả ngủ cũng đều không cho người ta ngủ hả?" Hồi Tuyết thấy tình hình trong phòng, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu đáp lời:  "Tiểu thư, không có chuyện gì, người ngủ tiếp đi" Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn Vãn Thanh đang ngồi trên giường, khuôn mặt đầy ý cười, nhẹ nhàng nói:  "Không có chuyện gì hết, nương tử, vậy nàng cứ ngủ tiếp đi" Hắn nói xong, liền lui ra ngoài, nhưng, trong lúc đó, hắn bỗng ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập bên trong phòng, điều này nói rõ cái gì?  Nói rõ nương tử đại nhân thân yêu của hắn, giúp đỡ kẻ xông vào Hán Thành Vương phủ kia. Tên kia là ai?  Hiện tại chắc cũng không còn ở trong phòng, nếu không, hắn đã phát hiện ra, chỉ sợ, kẻ đó đã rời khỏi Hán Thành Vương phủ. Hạ Hầu Mặc Viêm vừa đi ra ngoài, vừa nghĩ trong lòng.  Xem ra, hắn cần phải đặc biệt chú ý đến nương tử đại nhân thân yêu của mình rồi.  Nàng có vẻ như che giấu hắn không ít sự tình, lần trước, thời điểm hắn bắt Đồng Đồng đi, nghe Ly Ca nói lại, có một Thanh Huyền cao thủ âm thầm ẩn thân bảo vệ Đồng Đồng, người đó cùng nương tử đại nhân thân yêu rốt cuộc là lại có quan hệ như thế nào? Bên trong gian phòng, Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh, cả hai người các nàng, mồ hôi lạnh tuôn ra thấm ướt toàn thân. "Tiểu thư, Hiên Viên thái tử đâu?" Hồi Tuyết xác định Hạ Hầu Mặc Viêm đã rời khỏi rồi, mới mở miệng hỏi Vãn Thanh. "Lúc em và người thị vệ kia nói chuyện, ta sợ phát sinh vấn đề, nên chỉ cho Hiên Viên Dạ Thần một con đường tắt bên Tây Sa Viện rồi trèo tường đi ra ngoài" Tây Sa Viện là nơi phòng thủ yếu nhất trong Hán Thành Vương phủ, mặc dù có thích khách, nhưng đám thị vệ kia có ăn gan trời cũng không dám gióng trống khua chiêng kinh động đến lão thái phi.  Nếu thái phi nương nương có việc gì ngoài ý muốn, vương gia nhất định sẽ không tha cho đám thị vệ kia, cho nên, Hiên Viên Dạ Thần từ nơi này đi ra ngoài là an toàn nhất. "Nhưng, hắn bị trọng thương, nếu đi ra ngoài bị người phát hiện thì sao? Thật là phiền mà, chỉ sợ sáng sớm ngày mai, thị vệ trong Sở kinh sẽ gấp đôi số lính canh gác" "Ta bảo hắn đi Lưu Ly Các, Tôn Hàm cùng Lưu Dận sẽ giúp hắn, không có việc gì" Vãn Thanh ngáp một cái, lại nằm xuống, giày vò cả ngày rồi, giờ cơ thể mình là mệt mỏi thật sự. "Vậy, hắn không biết tiểu thư là chủ tử Lưu Ly Các chứ?" Hồi Tuyết lo lắng mở miệng hỏi, Vãn Thanh cười, trả lời:  "Không, hắn không biết, ta chỉ nói bọn họ là bằng hữu của ta" "Oh, vậy tiểu thư mau ngủ đi, em dọn dẹp trong phòng lại một chút, dưới bệ cửa sổ chỉ sợ có dính chút máu, nếu ngày mai để cho người ta phát hiện, thì rất phiền toái" "Ừ, em dọn dẹp xong thì đi ngủ sớm một chút" "Dạ, em biết, tiểu thư hãy ngủ trước đi" Hồi Tuyết nói xong, xắn tay áo lên lau dọn phòng, nàng mở cửa sổ ra cho gió thổi vào lọc sạch mùi máu trong phòng cũng để mùi máu bay ra ngoài, trên giường, Vãn Thanh an tĩnh nằm ngủ. Sáng sớm hôm sau, Đồng Đồng dùng xong điểm tâm thì đi học, Hoa Nhi cùng bà vú Trương thị mang bé đến học đường, đám người Mã Thành thì đi theo sau bảo vệ bé. Vãn Thanh thức dậy rất sớm, bởi vì thái phi nương nương phái Tô mama sang Cổ Uyển phân phó, ngày hôm nay, bà muốn dẫn nàng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm tiến cung tạ ơn hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương. Trong phòng, Vãn Thanh vệ sinh cá nhân xong, nàng ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, để cho Hỉ nhi chải đầu búi tóc. Hạ Hầu Mặc Viêm vừa vén rèm liền đi vào trong, Hồi Tuyết thấy bóng dáng hắn tiến vào, liền vội hạ người hành lễ:  "Gặp qua thế tử gia" "Ừ"  Hạ Hầu Mặc Viêm gật đầu, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, gương mặt đẹp như tranh, đối với những hành động mà hắn làm mấy ngày nay, đã tạo thành thương tổn rất lớn trong lòng Vãn Thanh. Nhưng giờ phút này, hắn hành động giống như không có chuyện xảy ra, lập tức đi đến bên cạnh Vãn Thanh, ngồi xuống, một tay vuốt vuốt mái tóc của nàng, mắt chăm chăm nhìn vào đôi tay của Hỉ nhi đang chải đầu cho Vãn Thanh, cất tiếng nói: "Nương tử, buổi tối hôm qua không làm nàng kinh đi?" Vãn Thanh quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy đường nét dịu dàng trên ngũ quan tuấn mỹ của hắn, khóe môi nhếch lên cười rất dịu dàng, lông mi chớp chớp lên xuống giống như cánh bướm đang nhẹ nhàng bay trên bầu trời, mê hoặc lòng người cực kỳ.  Giờ phút này, cử chỉ của hắn dường như có vẻ hết sức quan tâm đến nàng.  Hắn cũng biết, từ đêm tân hôn, hắn chưa từng đặt chân vào tân phòng, có thì cũng là bất đắc dĩ, việc này, đã khiến cho toàn bộ người trong Sở kinh bàn tán về nàng rất bất nhã.  Mọi người đồn rằng, Thượng Quan Vãn Thanh là một người đàn bà dâm đãng, khiến ngay cả một người ngu ngốc cũng khinh thường chạm vào, không thể nói, việc này không khiến nàng đau lòng. Vãn Thanh nghĩ, thu hồi tầm mắt, mục đích trả thù của Đàm Đài Văn Hạo đã đạt được. Nàng nhợt nhạt cười, trong lòng cũng không trách Hạ Hầu Mặc Viêm, bởi vì hắn nào biết đâu rằng, tất cả những điều này sẽ đối với nàng có tổn hại tinh thần.  Nghĩ, nhàn nhạt mở miệng nói: "Không sao" "Ừ, vậy là tốt rồi, ta sợ có người xông vào trong phòng nương tử làm nàng kinh sợ thôi" Lời của Hạ Hầu Mặc Viêm có vẻ như vô tình nói ra, nhưng lại khiến cho Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết run lên.  Nếu hắn không phải là người đần độn, các nàng thật đúng là hoài nghi hắn biết chuyện các nàng giúp Hiên Viên Dạ Thần vào tối hôm qua.