Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 161 : Thất vọng (tt)

Phần cuối: Chỉnh đốn Cổ Uyển. Bên trong phòng khách hoa lệ, lúc này có hai nữ tử xinh đẹp quyến rũ đang ngồi trò chuyện với nhau.  Hạ Hầu Mặc Viêm thật là người có diễm phúc, rõ ràng là một người có đầu óc không tốt, nhưng lại có thể cưới nhất thê nhị thiếp, có thể nói là hắn đã hưởng hết tề nhân chi phúc? *Tề nhân chi phúc: Chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều con cháu. Bên trong phòng khách, hai nữ nhân kia vừa nhìn thấy Vãn Thanh, nhanh chóng đứng dậy, cung kính mở miệng thỉnh an:  "Tụi nô tì tới thỉnh an thế tử phi" "Ừ, ngồi xuống đi" Vãn Thanh gật đầu, đi đến vị trí gia chủ ngồi xuống. Chỉ thấy hai nữ nhân kia, một người ngồi xuống, người còn lại thì vẫn đứng, băn khoăn bất an mở miệng:  "Nô tì đáng chết, buổi tối hôm qua nô tì khiến cho thế tử gia không thể động phòng với thế tử phi, tội nô tì đáng chết … nhưng … thế tử gia … ngài ấy nói … nô tì không cần để ý đến, nên … bây giờ nô tì đến thỉnh thế tử phi trách phạt" Quỳnh di nương nói xong, gương mặt tỏ ra sợ hãi, phịch một tiếng quỳ xuống, thỉnh cầu Vãn Thanh trách phạt. Vãn Thanh nhàn nhạt cười, nội tâm không phải không thừa nhận, người trong Hán Thành Vương phủ này, người người đều có thể so với hầu tinh còn tinh ranh hơn.  Người đang quỳ dưới kia chắc là Tống Quỳnh Chi, diễn như vậy cho ai xem. Nếu nàng trừng phạt nàng ta, chỉ sợ sẽ rơi vào trong cái bẫy ‘ghen tị’ của nàng ta.  Vì một người có trí lực của một đứa bé tám tuổi như Mặc Viêm mà xảy ra mâu thuẫn … không đáng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, lúc đó, thể diện của mình chỉ có nước ném đi "Ngươi đứng lên đi, hầu hạ thế tử gia là trách nhiệm của các ngươi, các ngươi có lỗi gì, chỉ cần thế tử gia vui là tốt rồi" Vãn Thanh rộng lượng, không chấp nhất việc Quỳnh di nương làm, khiến cho Tống Quỳnh Chi đang quỳ bên dưới vô cùng sửng sốt, Tô Diễm Diễm cũng sửng sốt không kém, vị thế tử phi này thật sự không quan tâm đến việc này sao? Tống Quỳnh chi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tô Diễm Diễm, hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, trong lòng ngờ vực. Đối với vị thế tử phi này, các nàng thật tình không hiểu rõ tính tình của nàng ta cho lắm.  Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua đối với nữ nhân là rất nhục nhã, rõ ràng là đêm động phòng hoa chúc của mình, vậy mà chú rể lại qua đêm cùng nữ nhân khác. Nếu là người khác, đã sớm nháo loạn ầm ĩ lật trời, nhưng mà nàng ta lại dường như không để ý, đến tột cùng, nàng ta là người rất cao thâm khó lường, hay là chán ghét tử gia ngu ngốc? Vãn Thanh giờ cũng không có tâm tình để ý tới này hai nữ nhân này nữa, vươn tay, nâng ly trà lên miệng, vừa uống trà vừa nhàn nhạt mở miệng:  "Hai vị di nương, mời trở về đi, về sau, tận tâm hầu hạ thế tử gia là được, không cần đến Cổ Uyển thỉnh an, ta thích yên tĩnh" "Dạ, thế tử phi" Tống Quỳnh Chi cùng Tô Diễm Diễm trả lời xong, đồng loạt đứng dậy. Vốn hai người các nàng muốn làm cho nữ nhân này ghen tuông, trở thành người đàn bà đố phụ, đanh đá, khiến nàng ta xấu mặt với mọi người trong Sở Kinh.  Đáng tiếc, người ta căn bản tâm vững như núi Thái Sơn, vô cùng bình tĩnh, bảo các nàng phải làm như thế nào tiếp đây? Chỉ đành phải đứng dậy, cáo an lui ra ngoài, dẫn theo nha hoàn của từng người trở lại Thanh Vu Viện. Bên trong phòng khách, Vãn Thanh phân phó xuống:  "Lập tức đem toàn bộ nha hoàn, bà tử, cùng mama trong Cổ Uyển này triệu tập đến bên ngoài cửa cho ta" "Dạ, tiểu thư" Hồi Tuyết biết, tiểu thư không nhẫn nhịn nữa, chỉ cần nàng muốn động thủ, thì không người nào có thể khi dễ được nàng.  Nghĩ, đi ra ngoài phân phó nha hoàn ngoài cửa, lệnh cho tất cả hạ nhân trong Cổ Uyển tất cả đều đến tập hợp trước cửa, thế tử phi muốn gặp mọi người. Bên trong phòng khách, Vãn Thanh đang ngồi uống trà, ngoài cửa, bọn hạ nhân lần lượt chạy vội tới, bên ngoài ất ầm ĩ. Thỉnh thoảng những lời nói khó nghe cùng những lời bàn tán đầy bất an của bọn họ bay thẳng vào trong tai Vãn Thanh. Bọn họ không biết vị thế tử phi này muốn làm cái gì, có người bất an, có người khinh thường, tóm lại, thật hỗn loạn. Đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đến đông đủ, Hồi Tuyết đi vào trong bẩm báo:  "Tiểu thư, tất cả đều đã tới" "Ừ"  Vãn Thanh gật đầu, chậm rì rì đứng dậy, mang theo ba người đi ra ngoài, đứng ở trên nền đá ở trước cửa phòng khách, nhìn mọi người phía dưới.  Mọi người thấy bóng dáng của nàng đi ra, nhất thời không hơi có một chút âm thanh nào vang lên ngoại trừ tiếng hít thở.  Tất cả đều nhìn vào vị thế tử phi này, không biết thế tử phi muốn làm cái gì? Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:  "Ai là quản sự của Cổ Uyển?" Nàng vừa dứt lời, một vị mama hơi lớn tuổi từ trong đám hạ nhân đi ra, bước lên một bước, thái độ đầy kiêu ngạo, khom người hạ gối hành lễ:  "Bẩm thế tử phi, nô tì là Huệ Nương, là quản sự của Cổ Uyển này" "Uhmm" Vãn Thanh gật đầu, chăm chú nhìn Huệ Nương, tuy rằng bà ta có hơi lớn tuổi, nhưng khí thế lại kiêu ngạo không sợ ai như thế, giọng điệu tựa như bà ta mới là chủ nhân của Cổ Uyển này chứ không phải là nàng, người này, chỉ sợ là có chỗ chống lưng đi.  Vãn Thanh cũng không có răn dạy bà ta, mà chỉ nhàn nhạt hỏi: "Trong Cổ Uyển tổng cộng có bao nhiêu mama nha hoàn cùng bà tử?" Huệ Nương vừa nghe thấy Vãn Thanh liền nhìn thẳng vào nàng, quan sát thấy gương mặt nàng ung dung mà đầy lạnh nhạt, ngôn hành cử chỉ không thể so với bất kỳ một vị chủ tử nào trong vương phủ.  Vị thế tử phi này thật không tầm thường, khí thế kia so với Vương gia chỉ có hơn chứ không kém. Rõ ràng vẻ mặt của nàng đầy ý cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng run lên.  Huệ Nương rùng mình, không dám nhìn Vãn Thanh nữa, cúi đầu bẩm báo: "Bẩm thế tử phi, mama có tám người, bốn người chưởng quản phòng bếp, bốn người chưởng quản nội thất. Nha hoàn có tám người, bốn người hầu hạ chủ tử, bốn người chạy việc, đầu bếp bốn người, chỉ làm thức ăn cho người của Cổ Uyển bên này. Bà tử tám người, bốn người quét dọn các nơi, bốn người gác đêm, hai người một vòng, tính thêm nô tì nữa, thì Cổ Uyển tổng có có hai mươi chín người" Huệ Nương trầm ổn bẩm báo xong, tất cả mọi người đều giương mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng bọn họ bất an, không biết vị thế tử phi này muốn làm gì, trong lòng tự suy đoán. Vãn Thanh nhìn mọi người bên dưới, nhìn lần lượt từng người, sau đó lên tiếng:  "Tám vị mama đâu?" Tám người phụ nhân ăn mặc đầy hoa lệ đi ra, xếp thành hàng, cúi đầu, không dám có chút lơ là, chờ thế tử phi răng dạy, Vãn Thanh nhìn nhìn bọn họ, nhàn nhạt mở miệng nói:  "Bốn người chưởng quản phòng bếp, bốn người chưởng quản nội thất? Chưởng quản phòng bếp phụ trách thức ăn, nếu có ai xảy ra chuyện … đầu của các ngươi cũng đừng nghĩ còn, chưởng quản nội thất, nếu phát hiện bên trong thiếu một món, các ngươi cho dù có bán bản thân cũng phải đền bù thiệt hại" Một câu này vừa nói xong, tám vị mama sắc mặt tái nhợt, không dám nói câu nào. Trong lòng lập tức run sợ, biết, vị thế tử phi này là một người ngoan độc.  Khó trách, ngay cả Quân phu nhân của Quân Phượng Viện bên kia, cũng không phải là đối thủ của vị thế tử phi này, không dám có một câu phản bác, nhanh chóng lên tiếng trả lời:  "Nô tì tuân mệnh" Tám người này trả lời xong, liền lui xuống, còn có mấy người lúc trước tay chân không sạch sẽ, giờ đây choáng váng đầu óc, không dám có thái độ khinh khi Vãn Thanh nữa. "Tám nha hoàn đâu?" Tám người nha hoàn đi ra, xếp thành hàng, đứng đầu chính là nha hoàn lúc trước dẫn theo một đám người tại tiến vào tân phòng giáo huấn Hồi Tuyết.  Tuy rằng trong lòng cảnh giác, nhưng mà tư thái vẫn rất cao ngạo, Vãn Thanh nhìn lướt qua, trực tiếp nhìn nàng ta, Ngọc Liên rốt cục chịu không nổi ánh mắt lạnh băng của nàng mà cúi đầu. Vãn Thanh ngước mắt, quan sát tám nha hoàn, nhàn nhạt lên tiếng:  "Ngọc Liên từ đâu tới đây, giờ hãy đi về chỗ đó" Lời vừa nói ra, tám người nha hoàn toàn bộ ngẩng đầu lên, gương mặt hoảng sợ, Ngọc Liên trợn tròn mắt, càng khó có thể tin vào những gì mà mình vừa nghe.  Thế tử phi thế nhưng muốn đuổi nàng, nàng vốn là nha hoàn bậc nhất bên cạnh vương phi, hơn nữa, nàng tiến vào Cổ Uyển là có tư tâm.  Tống trắc phi nói, chỉ cần nàng làm tốt chuyện bà ta giao phó, về sau, sẽ để Duẫn Quận Vương thu nàng nàng thiếp. Hiện tại, nàng nếu như bị đuổi đi, như vậy tương lai của nàng còn có cái gì. Ngọc Liên vừa nghĩ như vậy, âm thanh bén nhọn kêu lên:  "Thế tử phi, người không thể làm như vậy, ta là người của vương phi" "Người của mẫu phi thì như thế nào? Không hợp ta ý, ta có quyền trả trở về, để ngươi hầu hạ chủ tử chân chính của mình, không phải là chuyện tốt sao?" "Huệ Nương, ngươi nghe rõ chưa?" "Dạ, nô tì nghe rõ"  Huệ Nương nào dám nói nhiều, thế tử phi rõ ràng là không dễ chọc, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, nàng cũng không muốn chọc chuyện không đâu, gây phiền toái đến mình.  Nha đầu Ngọc Liên kia cũng là đáng đời, ai bảo nàng kiêu ngạo, không coi thế tử phi ra gì, nghĩ mình là chủ tử ở đây chắc. Vãn Thanh không để ý tới sắc mặt khó coi của Ngọc Liên, phân phó bảy người nha hoàn còn lại:  "Số còn lại, nếu không tận tâm hầu hạ chủ tử, làm việc xảy ra sai lầm, đến lúc đó, cùng nhau chịu phạt" "Dạ"  Bảy nha hoàn cẩn thận lên tiếng trả lời, sau đó lui ra ngoài. "Bốn người phụ trách nấu ăn trong phòng bếp, nếu thức ăn có vấn đề, tra ra là ai làm, trực tiếp đánh chết" Bốn nữ đầu bếp một chữ cũng không dám nói, chỉ biết gật đầu. Còn lại tám bà tử, không đợi Vãn Thanh kêu đến mình, liền tự động đi ra, xếp thành hàng. "Còn tám người các ngươi, người nào phụ trách dọn dẹp, phải đem việc làm tốt, người nào gác đêm, không cho phép tùy tiện xông vào phòng ta nếu không được phép, cũng không cho phép một mình gác đêm. Nếu để xảy ra chuyện không hay, mọi người cùng nhau chịu phạt" "Dạ, tụi nô tỳ đã biết"