Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 149 : Người nhà (3)
Phần 3: Sính lễ
Mộc Tiêu Dao một mực chắc chắn nàng chính là người ngày đó đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc của hắn, tất nhiên là vì Thượng Quan Tử Ngọc ở trên tay hắn.
Hơn nữa, Vãn Thanh còn biết, Thượng Quan Tử Ngọc đã thanh tỉnh lại, cũng đem chuyện mình từng đã nói cho Mộc Tiêu Dao nghe, mà Mộc Tiêu Dao thì tin lời của nàng ta, cho nên mới đến tìm nàng.
Vãn Thanh mới mở miệng nói, Mộc Tiêu Dao liền âm trầm nở nụ cười:
"Nàng ta tốt lắm, ngươi cho là nàng ta sẽ muốn gặp ngươi sao? Nàng ta rất hận ngươi, cho nên càng không muốn gặp ngươi"
"Tùy nàng ta"
Vãn Thanh là tùy tiện mở miệng hỏi, nàng chẳng qua chỉ muốn xác định, xem Thượng Quan Tử Ngọc có thật sự đang ở trong tay Mộc Tiêu Dao hay không?
Hiện tại, xem ra quả nhiên là ở trong tay hắn, nếu ở trong tay hắn, Thượng Quan Tử Ngọc phải đi loại gì đường, là chuyện của nàng ta, cùng nàng không quan hệ.
Mộc Tiêu Dao lạnh lùng liếc Vãn Thanh, lại lắc đầu một cái, biết mình không thể tiếp tục ở lại, bằng không, sẽ rơi vào bẫy của nữ nhân này, nếu chậm trễ, để mấy kẻ giám sát ngoài kia phát hiện, chỉ sợ hắn trốn không thoát.
Nghĩ, liền tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, âm thanh lạnh lẽo vang lên:
"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi chờ, ta sẽ không thiện tâm mà bỏ qua cho ngươi đâu"
Nói xong liền biến mất vào trong bóng đêm, chỉ còn gió lùa qua cửa sổ, cùng âm thanh tán lá sàn sạt ma sát vào nhau.
Bỗng nhiên, trong bóng đêm có tiếng đánh nhau vang lên, đồng thời, ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân vội vàng đi tới.
Hồi Tuyết gương mặt lo lắng đi tới, đi theo phía sau là Hỉ nhi cùng Phúc nhi, ba người sắc mặt đầy lo lắng kiểm tra xung quanh phòng, Vãn Thanh ngước mắt nhìn các nàng:
"Chuyện gì?"
Hỉ nhi nghe vậy, chạy nhanh xin lỗi nàng:
"Nô tì đáng chết, nô tì lúc nghe được trong phòng có tiếng nói chuyện, cho là có người xấu xông vào đây, cho nên liền đi tìm hồi Tuyết tỷ tỷ lại"
Nguyên lai, vừa rồi, lúc Mộc Tiêu Dao xông vào, tranh cãi cùng Vãn Thanh quá lớn tiếng nên truyền ra ngoài để nàng nghe được.
Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang đứng ngoài cửa trông chừng, bởi vì không biết võ công, cho nên một người vội vàng đi tìm Hồi Tuyết, sau đó ba người cùng nhau tiến vào.
Ai ngờ, không tìm thấy ai, Hỉ nhi liền tự trách mình.
Vãn Thanh vẫy tay:
"Ừ, mới vừa rồi đúng là có người xông vào, nhưng đã rời đi rồi"
Hồi Tuyết nghe vậy, khẩn trương hỏi nàng:
"Là ai?"
"Mộc Tiêu Dao"
Vãn Thanh nói xong, đứng dậy, nhìn lướt qua đám người Hồi Tuyết, chậm chập mở miệng:
"Mấy em đi ngủ đi"
Trong căn phòng này, nàng đốt, kỳ thực là đan dược an thần, chẳng qua là nàng cho hơi nhiều nên nồng hơn bình thường. Cho nên nàng mới dùng trà cam lộ để giảm bớt tác dụng, như vậy đan dược liền nhẹ hơn nhiều.
Mộc Tiêu Dao thứ nhất không uống trà cam lộ, thứ hai là tức giận, khí huyết dâng cao, Vãn Thanh vừa nói, nên hắn mới cảm thấy muốn ngủ, kỳ thực, căn bản không có nặng như vậy.
Vãn Thanh đi vào phòng trong, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi đi vào theo, người phục vụ tiểu thư nghỉ ngơi, người thì mở miệng hỏi:
"Tiểu thư, Đàm Đài Văn Hạo không phải phái một đám người giám sát tiểu thư sao? Làm sao mà có thể để người khác trà trộn vào được?"
"Mộc Tiêu Dao là ai? Mấy thuộc hạ quèn của hắn quá khinh địch nên mới để Mộc Tiêu Dao trà trộn vào, vừa rồi có tiếng đánh nhau, sợ là đã bị phát hiện, nhưng chắc không gây tổn thương cho hắn được đâu"
Vãn Thanh nhàn nhạt nói, Mộc Tiêu Dao võ công tu vi rất cao, chỉ sợ cũng là Lam Huyền cấp, nên mấy người đó không có cửa làm đối thủ của hắn.
"Hắn sao lại đến tìm tiểu thư?"
Hồi Tuyết kéo chăn mỏng thay Vãn Thanh đắp kín, kỳ quái mở miệng hỏi, Vãn Thanh trợn tròn mắt nhìn trên đỉnh đầu giường, trả lời nàng:
"Vì Thượng Quan Tử Ngọc bị hắn bắt đi, cho nên hắn đã biết một vài việc liên quan đến ta, đây là sơ sót của ta, người không phải ai cũng toàn vẹn, xem ra, sau này, ta làm việc càng phải cẩn thận"
Vãn Thanh nói xong, nhắm mắt lại, Hồi Tuyết nghe vậy, liền hiểu được lời tiểu thư nói là có ý gì.
Duy chỉ có Hỉ nhi cùng Phúc nhi là không hiểu, chỉ nghe được nhị tiểu thư bị cái gì Mộc vương tử bắt đi, về phần khác, cũng không hiểu, thấy tiểu thư đã nhắm mắt ngủ, cũng không dám hỏi nhiều, liền lui ra ngoài.
Hồi Tuyết cũng thu thập chuẩn bị ngủ, trong lòng lại tự dưng lo lắng.
Tên Mộc Tiêu Dao đó nếu đã biết tiểu thư là người đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc, như vậy hắn sẽ bỏ qua cho tiểu thư sao?
Đêm từ từ trôi qua với những suy nghĩ lo lắng trong đầu Hồi Tuyết.
Hai mươi lăm tháng mười, là ngày Thượng Quan Lãnh Tâm thành thân, Thượng Quan phủ náo nhiệt cực kỳ, trên mặt nha hoàn, hạ nhân đều là nụ cười nhẹ nhàng.
Mai viện, Thượng Quan Vãn Thanh cùng phụ thân Thượng Quan Hạo đều ở đây, còn có Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh.
Thượng Quan Lãnh Tâm theo từ sáng sớm đã bắt đầu trang điểm, hiện tại đã làm xong, giá y đỏ thẫm, trên đầu đeo mũ kim quang cùng trâm phượng sáng lóa mắt.
Nàng bình thường chỉ có thể coi là nữ tử có chút thanh tú, hôm nay trang điểm lên đúng là quyến rũ động lòng người.
Tam di nương đỡ nàng đi ra, đoan đoan chính chính dập đầu ba cái với Thượng Quan Hạo, Tam di nương thỉnh thoảng lau nước mắt.
Nghĩ, từ đây về sau nữ nhi đã rời xa mình, nước mắt kìm chế không nổi mà chảy xuống, khiến trong lòng Thượng Quan Lãnh Tâm cũng ê ẩm.
Trong phòng khách, âm thanh trầm ổn của Thượng Quan Hạo vang lên:
"Hôm nay ngày đại hỉ, khóc cái gì, đây là việc vui"
"Dạ, lão gia"
Tam di nương mềm yếu lên tiếng trả lời, nhanh chóng dừng lại nước mắt, lúc này, bên ngoài có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo:
"Lão gia, phu nhân, giờ lành đã đến, kiệu hoa đã đến trước cửa"
Tam di nương nghe xong lại khóc lên tiếp, duỗi tay, đỡ Thượng Quan Lãnh Tâm vào gian phòng, phủ khăn voan đỏ lên đầu cho nàng, phân phó hai nha hoàn dìu nàng đi ra ngoài.
Bản thân mình thì đi theo đưa đến ngoài cửa Mai viện, đám người Vãn Thanh cũng đi theo phía sau bà, đứng ở trước cửa Mai viện, nhìn theo bóng dáng Thượng Quan Lãnh Tâm đang dần đi xa.
Rất xa, liền nhìn thấy một nam tử thân mặc áo bào màu đỏ đeo đại hồng hoa tới đón, nắm chặt lấy tay Thượng Quan Lãnh Tâm, một đường đi thẳng ra ngoài phủ.
Hai mươi sáu tháng mười, là ngày Hán Thành Vương phủ hạ sính lễ, vẻn vẹn hai mươi tám rương sính lễ, bày khắp Ngọc Trà Hiên, làm náo động Thượng Quan phủ.
Chẳng những náo động bên này, mà ngay cả phủ chính bên kia cũng kinh động không kém, cuối cùng, mọi người trong toàn Sở kinh cũng bị kinh động lây.
Nguyên lai, tưởng rằng Hán Thành Vương phủ chắc là sẽ không coi trọng Thượng Quan Vãn Thanh. Giờ xem ra, chẳng phải như vậy, lễ này chính là sính lễ chính thức, hạ hai mươi tám rương sính lễ, là quy tắc chính quy đãi ngộ dành cho thế tử phi.
Ngọc Trà Hiên, trong khách, Vãn Thanh ngồi ngay ngắn ở chỗ dành cho gia chủ, phía dưới có bốn mama đang giới thiệu danh tánh với nàng.
Bốn người này không phải bốn người trước kia, thật hiển nhiên không phải là người của lão thái phi, những người này hẳn là mama của Hán Thành Vương phủ.
Chỉ thấy trước mắt, một người, toàn thân cao thấp toát ra sự lão luyện, một đôi mắt đa mưu túc trí, quan sát Vãn Thanh, sau cùng khom người cung kính bẩm báo:
"Thượng Quan tiểu thư, đây là danh mục sinh lễ của Hán Thành Vương phủ, chia đều hai mươi tám rương, thỉnh Thượng Quan tiểu thư kiểm nhận lại, tụi nô tỳ còn trở về phục mệnh"
Vị mama kia vừa nói xong, liền hai tay dâng danh mục sính lễ.
Hồi Tuyết lấy qua, đưa đến trong tay Vãn Thanh, Vãn Thanh cũng không xem qua, chỉ nhàn nhạt mở miệng phân phó:
"Hỉ nhi, đem danh mục sính lễ giao cho Triệu bà tử kiểm tra và xác nhận"
"Dạ"
Hỉ nhi trả lời, cầm lấy tấm danh sách, lắc mình nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong phòng khách, ánh mắt bốn vị mama lóe lên một cái, trong lòng đồng thời nghĩ.
Vị tiểu thư Thượng Quan Vãn Thanh này thật đúng là không đơn giản, lúc trước, các bà còn tưởng rằng, nàng nhìn thấy nhiều sính lễ như vậy, nhất định sẽ cao hứng đến hoa tay múa chân.
Thật không nghĩ tới, nàng vậy mà không thèm nhìn, còn tùy tiện giao cho một người bà tử đi xác nhận, quả nhiên là khí thế chỉ hơn chứ không kém gì so với người trong Hán Thành Vương phủ.
Dù là quận chúa của các bà cũng không có một phần bình tĩnh giống như nàng.
Vãn Thanh phân phó Hỉ nhi, lại nhìn Hồi Tuyết:
"Mời bốn vị mama đến phòng khách chính dùng trà, sau đó ban thưởng lễ vật cho mọi người"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết tuân mệnh, sau đó đi qua, hào phóng mời bốn vị mama hướng phòng khách chính đi dùng trà.
Bốn người kia trước khi rời đi, còn cố ý ngoái đầu lại nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái, chỉ thấy, nữ tử này có một loại khí phách rất cường đại.
Tư thế ngồi ở trên cao ra lệnh cho mọi phía dưới, khí thế kia, một chút cũng không thua Tống trắc phi.
Hồi Tuyết chu đáo chiêu đãi người của Hán Thành Vương phủ, trong phòng khách, Vãn Thanh một tay chống cằm, khuôn mặt buồn rầu.
Nàng không nghĩ tới, việc này lại lớn đến như vậy, Hán Thành Vương phủ thế nhưng lại quá tôn trọng chuyện hạ sính lễ. Xem ra, việc này, cùng thái phi nương nương thoát không khỏi liên quan.
Người khác, chỉ sợ là theo ý của lão thái phi mà làm, cứ như vậy, bản thân mình lại trở thành đối tượng bàn tán của người trong Sở kinh nữa rồi. Nàng không cần đi ra ngoài, cũng có thể tưởng tượng được.
Ngọc Trà Hiên.
Triệu bà tử rất nhanh liền kiểm tra cùng xác nhận hai mươi tám rương sính lễ, liền tiến vào hồi bẩm:
"Tiểu thư, nô tì đã kiểm qua nhiều lần, quả thật sính lễ bên trong rương đều giống trong danh mục sính lễ đã ghi, một vật cũng không thiếu.
"Ừ, vậy là tốt rồi, ngươi đi xuống đi"
Vãn Thanh tiếp nhận danh mục sính lễ trong tay Triệu bà tử, phân phó bà đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Hỉ nhi cùng Phúc nhi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, trong lòng bọn họ vì tiểu thư được người Hán Thành Vương phủ coi trọng mà vui sướng.
Nhưng họ lại không biết, hi vọng của Vãn Thanh là càng đơn giản càng tốt, như vậy về sau, nếu nàng có rời khỏi Hán Thành Vương phủ cũng đơn giản hơn nhiều.
Hiện tại, bày ra sính lễ lớn đến như vậy, trong lòng nàng cũng băn khoăn, càng nghĩ càng phiền, vẫy tay:
"Đi, nói với Hồi Tuyết, danh mục sính lễ đã xác nhận xong, bảo nàng chuẩn bị lễ vật ban thưởng cho bốn vị mama kia"
"Dạ, chúng em đi ngay"
Hỉ nhi cùng Phúc nhi cùng trả lời, sau đó đi ra ngoài.
Vãn Thanh nhìn danh mục sính lễ trong tay, một hàng danh mục sính lễ thật dài, cơ bản đều là những món quý báo.
Từ Trân Châu Mã Não, Ngọc Thạch Cổ … cái gì cần có đều có, ngay cả Linh Chi Thảo ngàn năm cũng nằm trong danh sách, Tuyết Liên trăm năm đều có, cuối cùng, nàng thấy trong danh mục sính lễ còn có một Lưu Ly Phẩm.
Cái này, không phải là cái bình hòa mà hồi năm ngoái nàng từng đem lên sàn đấu giá sao, trị giá 180.000 lượng bạc.
Không nghĩ, Hán Thành Vương phủ lại lấy ra làm sính lễ tặng ngược lại cho nàng.
Trong lúc nhất thời, Vãn Thanh thật không biết nói cái gì cho phải.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
66 chương
53 chương
93 chương
22 chương
26 chương