Ai đó " mỗ mỗ"

Chương 5 : chuyển nhà

Tình cờ, vào sáng thứ 2 có sự điều chỉnh lịch học. Buổi tự học tối lớp phó học tập tới văn phòng một chuyến, lúc về cầm theo thời khóa biểu mới tinh, dán lên bảng thông báo. Thịnh Vọng híp mắt nhìn vài giây, vỗ Cao Thiên Dương hỏi: “Sao mấy cột buổi tối vẫn viết tên môn học?” “Hả? Mấy cột nào?” Cao Thiên Dương đang mải nhắn tin wechat trong ngăn bàn, không để ý cậu hỏi gì. “Thời khóa biểu dán trên bảng thông báo.” Thịnh Vọng dừng xoay bút, đầu bút chỉ chỉ về phía trước. “Tối nay viết Vật Lý.” “Thời khóa biểu?” “Ừ.” Cao Thiên Dương ngẩng đầu nhìn lên, khựng người chừng 3 giây rồi quay phắt lại hỏi: “Ê mọe, cậu ngồi ở vị trí thứ 2 từ dưới lên mà thấy được chữ trên thời khóa biểu á?” “Ò.” “Thưa anh, anh gắn kính hiển vi lên mặt hay sao ấy ạ?” Thịnh Vọng từ tốn nói rành mạch: “Cút.” “Đừng mà, tôi chỉ tỏ vẻ khiếp sợ tí thôi. Cậu nhìn quanh mà xem, cậu không phát hiện ra cậu là người duy nhất không bị cận trong lớp mình hay sao?” Cao Thiên Dương nói. Thịnh Vọng chả thèm quay đầu, ngón cái hất hất sau lưng, ma xui quỷ khiến hạ giọng hỏi: “Cậu ta cũng không đeo kính thì cậu ta không phải là người à?” Cao Thiên Dương chả biết gì sất, vẫn dùng âm lượng như thường để nói: “Bình thường anh Thiêm không đeo thôi, chờ lúc vào học cậu nhìn anh ấy mà xem.” Trong lòng Thịnh Vọng nói tôi nhìn cái khỉ ấy, đồ đần cậu nói to thế làm gì? Cũng may Giang Thiêm đang tranh thủ nghỉ giữa giờ để ngủ bù nên không nghe thấy gì hết. Thịnh Vọng bực bội lắm, sao ngày nào tên này cũng thiếu ngủ như kiểu ban đêm bận đi ăn trộm ý, có vấn đề gì không đấy? Đang lúc thất thần, mấy người hàng trên bỗng nháo nhào lên. Giọng nói của lớp phó học tập vang rền, sực mùi hóng hớt: “Thật mà, không biết có chuyện gì, cơ mà lúc tao tới văn phòng thấy mấy thầy cô bùng nổ hết cả, điên lắm, hưng phấn thôi rồi, nói chuyện ầm ĩ luôn.” “Nói gì?” “Không nghe thấy, lúc tao vào mấy thầy cô bình thường lại rồi.” “Thế mày nói cái đíu gì.” Cao Thiên Dương là tên thích hóng hớt, nghe thấy lớp phó học tập nói thế bèn vọt qua mấy cái bàn nhao vào thảo luận. Vì thế loanh quanh một lúc mà vấn đề Thịnh Vọng hỏi hắn lúc ban đầu vẫn chưa có câu trả lời. Nhưng chẳng mấy chốc đáp án đã tự tìm tới cửa. Chẳng bao lâu sau khi tiếng chuông tự học buổi tối vang lên, chủ nhiệm lớp Hà Tiến cầm một chồng bài thi bước vào, đặt lên bàn trước rồi quen tay kéo tấm bảng sau lưng, cô nói: “Bài thi tuần đã chấm xong, tối nay lớp mình sẽ chữa bài thi một chút nhé.” Đến giờ Thịnh Vọng đã biết —- Buổi tự học tối của cái trường xúi quẩy này không phải tự học thật, mà là phải lên lớp! Cả một tuần từ thứ 2 đến thứ 6, sắp xếp rất rõ ràng. Vậy thì vấn đề ở đây là…. Buổi sáng thì giao bài tập về nhà, 3 môn Toán Lý Hóa hung tợn dã man, mỗi môn cho hẳn 1 đề. Ngữ Văn có tình người hơn chút, không giao cả một đề thi mà chỉ cho 2 câu đọc hiểu. Chỉ có một môn duy nhất tha cho bọn cậu, ấy là tiếng Anh, vì ban ngày không có tiết tiếng Anh. Tóm lại, mấy môn dồn vào cũng tầm 8 trang giấy, tự học buổi tối thì không được tự học, thế mấy cái tờ ấy làm lúc nào giờ??? Thịnh Vọng tắc thở. Hà Tiến nói mấy lời mở đầu xong, cầm xấp bài thi trước mặt lên phẩy nhẹ, nói: “Chắc là các em rất muốn biết mình thi thế nào phải không? Trước tiên tôi sẽ nói tổng thể nhé, tôi cảm thấy các em nghỉ hè xong thì chểnh mảng tụt dốc hết cả rồi.” Mọi người không dám hé răng, chỉ có vài người mấp máy môi, chắc đang chửi thầm nghỉ hè mười ngày mà cũng gọi là nghỉ hè. “Nói chung thành tích không bằng những bài thi cuối học kỳ trước, tốc độ làm bài chậm hơn trước, cứ nhìn điểm thi là biết. Không phải các em không biết làm, mà là không kịp làm hết. Hầy, có vài bạn đến chữ cuối cùng rồi còn bị run, đáng thương quá, tôi cũng không nỡ lòng nào gạch đi —” Nét mặt cô thả lỏng một chút, rồi giận dữ nói: “Cho nên tôi trừ thẳng điểm luôn, tiện tay trừ 2 điểm cả bài.” Trong lớp có người không kìm được thốt lên ơ. Hà Tiến nói: “Ơ cái gì mà ơ, ăn vạ à? Ăn vạ có tác dụng gì không?” Hơn bốn mươi con người kéo dài giọng đáp lời: “Không ạaaaaaaaaaa” Thịnh Vọng: “….” Bị stress quá đà nên điên cả lũ à? Hà Tiến cũng nở nụ cười, không lấy làm lạ, chắc nhìn quen rồi: “Tôi biết thừa cái kiểu của các em rồi, lần nào cũng thế, nước đổ đầu vịt, tôi không muốn nói nhiều nữa, các em tự ngẫm lại xem có được không?” Cả lớp lại kéo dài giọng: “Vângggggggg.” Hà Tiến chỉ vào họ nói: “Bịp bợm.” Cả lớp cười nghiêng ngả. “Còn cười à!” Hà Tiến nói tiếp: “Lần này điểm trung bình lớp mình thấp hơn hẳn so với kì trước, có vài bạn đã rất cố gắng kéo tụt điểm xuống.” Hầu hết người trong lớp đều ngầm hiểu, mấy lúc thế này không nên nhìn ai hết, dẫu sao cũng phải nể mặt nhau tí. Nhưng vẫn không kìm nổi duỗi cổ nhìn quanh. Trong phút chốc, Thịnh Vọng cảm giác như có đèn pha chiếu vào đỉnh đầu mình, ít nhất có 5,6 người đang nhìn cậu. Hà Tiến đẩy kính mắt, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bài thi không ra làm sao lại đi nhìn bạn học mới! Tôi đang muốn nói chuyện đó đây. Thịnh Vọng, thứ 7 mới vào lớp chúng ta, nội dung đề thi chưa được học chữ nào. Nhưng căn cứ theo chuyển đổi tỉ lệ thì 2 môn Lý Hóa của bạn ấy đều đạt B, tổng điểm 3 môn Toán Văn Anh vượt qua 300. Nếu đặt vào kì thi tuyển sinh Đại học thì bạn ấy đã đủ để vào khoa chính quy [1] rồi. Bạn ấy làm được điều này mà chỉ tốn 1 ngày.” [1] Khoa chính quy hay Đại học chính quy là trường Đại học mà sau khi tốt nghiệp sẽ nhận được bằng cử nhân. Cô giơ 1 ngón tay, ánh mắt dừng trên người Thịnh Vọng và mỉm cười với cậu. Trong phòng học yên ắng ba giây, sau đó tất cả phát rồ. Hơn bốn mươi cái đầu đồng loạt quay phắt sang đây, hơn tám mươi con mắt nhìn chằm chặp cậu, Thịnh Vọng thấy ngứa râm ran. Cậu kéo khóe miệng cười gượng, ngón tay đang xoay bút cố tình hất nhẹ, định bụng sử dụng chiến thuật rơi bút. Nhờ nhặt bút, cậu có thể khom lưng cho đến khi mọi người quay đi. Kết quả cậu không cẩn thận hất mạnh quá, cây bút xoay 2 vòng bay thẳng ra đằng sau. Thôi xong, đập vào ôn thần mất rồi. Thịnh Vọng ngượng ngùng quay đầu lại, bỗng sửng sốt. Trong lúc học, trên sống mũi Giang Thiêm thế mà có một cặp kính thật. Thấu kính rất mỏng, bằng hiểu biết hạn hẹp của Thịnh Vọng, có lẽ số độ không cao lắm. Gọng kính màu xám khói dài mảnh, nếu đeo trên mặt người khác sẽ thêm phần nho nhã, nhưng Giang Thiêm thì khác. Ánh đèn trắng toát trên đỉnh đầu rọi xuống lớp thấu kính của hắn, mạ cho đôi mắt hắn lớp màu lành lạnh. Đúng kiểu “Tôi không vui” viết in hoa. Cây bút rơi trên mặt bàn và quệt một đường xiên xẹo lên cánh tay của hắn, màu mực đối lập với làn da trắng ngần, trông vô cùng gai mắt. Hắn nâng mắt lên, xuyên qua thấu kính nhìn Thịnh Vọng vài giây, sau đó nhặt bút lên đóng nắp lại. “Cám ơn.” Thịnh Vọng tưởng hắn định đưa cho mình, bèn nói cảm ơn rồi chuẩn bị giải thích. Ai ngờ cậu vừa há mồm ra đã thấy Giang Thiêm đặt mạnh cái bút xuống ngay trước mặt mình. Xong rồi chả thèm động đậy gì nữa. “Cậu làm gì vậy?” Cậu hỏi. Giang Thiêm nhìn bảng đen không chớp mắt, bảo: “Đỡ cho cậu lại ngứa tay.” Thịnh Vọng: “???” “Sao thế?” Hà Tiến đứng trên bục giảng hỏi. Thịnh Vọng không thể mách lẻo với giáo viên cái chuyện nhảm nhí thế được, đành quay người lại nở nụ cười với Hà Tiến: “Không có gì cô ạ. Chủ nhiệm Từ dặn em phải học tập Giang Thiêm nhiều hơn nên em vừa hỏi bạn ấy cách làm thế nào để đạt điểm chuẩn ạ.” Bạn học trong lớp bỗng cười ầm ĩ, không nhìn cậu chòng chọc nữa. Hà Tiến cũng bật cười theo: “Đúng vậy, theo như kết quả thi vừa rồi thì 3 môn Toán Lý Hóa vẫn thấp hơn điểm chuẩn một chút. Nhưng không xa lắm đâu, cố gắng ôn tập thêm là được. Chỉ trong một đêm đã làm được như vậy chứng tỏ năng lực học tập của em cực kỳ tốt, cực kỳ giỏi.” Cô dùng hẳn 2 từ “cực kỳ” để khen cậu, Thịnh Vọng còn chả biết xấu hổ hùa theo trong lòng: Cô nói đúng lắm. “Mấy môn Toán Lý Hoa thực ra là thế này, điểm cơ bản thì rất dễ lấy, nhưng tới một mức độ nhất định rồi mà muốn tiến lên nữa thì mỗi một điểm đều rất khó.” Hà Tiến vừa nói vừa chia chồng bài thi ra, đưa cho học sinh ngồi đầu hàng mỗi dãy để họ tự tìm bài của mình và truyền ra sau. Đến tay Thịnh Vọng thì chỉ còn 2 bài. Một bài của cậu, một bài của Giang Thiêm. Thành tích một ngày đã chứng minh năng lực học tập của cậu đủ sức để khoe khoang như chim công xòe đuôi trước mặt giáo viên và phần lớn bạn học, nhưng khi thấy điểm của Giang Thiêm, cậu vội cụp đuôi lại. Bởi vì Giang Thiêm đạt điểm tối đa. Má nó. Thịnh Vọng lặng lẽ lầm bầm một câu, sau đó đưa bài thi cho Giang Thiêm và nói: “Muốn lấy bài thi không? Cậu trả bút cho tôi, tôi đưa bài thi cho cậu. Tiền trao cháo múc.” Giang Thiêm liếc mắt nhìn bài thi: “Không có tiền.” Nói xong, người anh em đạt điểm tối đa tháo kính xuống, thò tay vào ngăn bàn lôi đống đề giao về nhà sáng nay ra, thuận tay cầm luôn cái bút của cậu để làm bài tập. Thịnh Vọng tức lộn ruột. Đối với giáo viên thì chữa đề thi khá phiền phức, nhưng với học sinh thì không khó khăn đến vậy. Học sinh lớp A ranh ma có tiếng, hầu như trên bàn ai cũng đặt 2 tờ đề, một đề thi mới kiểm tra xong vừa trả bài, một đề khác là bài tập. Hà Tiến giảng bài trên bục giảng, còn học sinh phía dưới đổi qua đổi lại 2 cái bút. Họ nghe thấy chỗ mình làm sai thì sẽ cầm bút đỏ chú thích vào đấy, thời gian còn lại đều cắm đầu vào làm bài tập. Hai việc làm song hành vô cùng nhuần nhuyễn, có thể thấy toàn là lũ cáo già. Thịnh Vọng nhìn quanh, miệng nhủ thầm “Ai cho tui lương thiện”, sau đó thò tay vào ngăn bàn lôi bài tập ra. 8 giờ, lớp tự học tối kết thúc, mấy đứa như Cao Thiên Dương gào lên “Yê” như bắt được vàng, sau đó nhấc cặp lao ra ngoài. Thịnh Vọng kéo khóa balo, đang định gọi điện cho chú Tiểu Trần thì bỗng thấy Thịnh Minh Dương gọi tới. “Alo?” Thịnh Vọng hoang mang một lát mới nhớ ra hôm nay là ngày Thịnh Minh Dương dọn nhà cho Giang Âu và Giang Thiêm. Nói cách khác, bắt đầu từ tối nay trở đi, trong khuôn viên rộng lớn của căn nhà tổ truyền ở ngõ Bạch Mã sẽ có thêm 2 người nữa. Quả nhiên, Thịnh Minh Dương nói với con trai đôi ba câu rồi vào thẳng chủ đề: “Tự học buổi tối đã xong chưa? Tiểu Trần sắp tới cổng trường rồi, con dẫn Tiểu Thiêm về chung nhé.” Hứ. Cậu ấm hấm hứ, nhủ thầm trong bụng thích dẫn thì tự đến mà dẫn, liên quan gì đến con. Một người sống lù lù thế kia mà còn phải dặn riêng nữa chứ, cứ làm như hắn chạy mất ấy. Nghe điện thoại mà bực dọc quá, Thịnh Vọng nhấm nhẳng “Cậu ta ngồi ngay sau con, có chuyện gì thì bố tự nói với cậu ta đi này”, nói xong bèn quay đầu giơ điện thoại về phía bàn sau. Ấy thế mà bàn sau đã trống không tự bao giờ, thằng cha mất nết tên Giang Thiêm chạy mất thật rồi.