Ông nhún vai và tự tin cười: “Oh my god! Thì ra lại có nhiều người giống vẻ bề ngoài rất men của tôi đến thế!”. Kiều Thanh cười gượng gạo và giả vờ giọng tán thưởng: “Duh!”. Hoàng Minh vỗ vào vai Kiều Thanh, mặt cô tái mét nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Kiều Thanh nắm chặt tay lại, những đường gân lại bắt đầu hằn lên… - Thanh! Kiều Thanh! Em ổn đấy chứ? - À, ừ! Em không sao… - Em quen người đó à? - Vâng. À không phải, mắt ông ta, mắt ông ta màu xanh, y như mắt… - Mắt con mèo trắng đúng không? - Vâng. – Kiều Thanh cúi đầu, hút một hơi cạn sạch ly sinh tố cà rốt. – À, anh Minh này, em vừa gặp con mèo trắng đêm qua ở quán café này. - Chỗ nào? – Hoàng Minh nhìn Kiều Thanh chăm chú, có vẻ như đề tài này đáng được anh quan tâm hơn là việc ngồi nghe cô làu bàu, nũng nịu như lúc bắt đầu buổi hẹn hò. - Chỗ kia! – Vừa nói, Kiều Thanh vừa đưa tay chỉ về phía cầu thang. - Anh cũng vậy, vừa ban nãy. Nó rất đẹp. - Anh bị điên à? Kiều Thanh gào lên. Và vô tình, một lần nữa cô được nhận ngay lấy ánh mắt thiếu thiện cảm từ những vị khách ngồi xung quanh, trong đó có cả ông khách người Tây ban nãy đang há miệng chữ O, đôi mắt nhắm hờ và đôi lông mày nhíu lại. Cô đưa hai tay ra trước mặt, quơ quơ trong không khí ra hiệu: “Không có gì đâu. Xin lỗi đã làm phiền!”. Kiều Thanh hạ giọng, tiếp tục nói. - Em chắc chắn, con mèo đó là của Tâm Lan. - Tâm Lan không nuôi mèo, chưa bao giờ cô ấy thích mèo cả. Lúc nào, cô ấy cũng sợ mình sẽ bị mắc bệnh hen. – Hoàng Minh giải thích. Anh cảm thấy vui hơn một chút khi nói về những đặc điểm cá nhân của Tâm Lan. - Vậy em thề với anh, con mèo đó là ma, do chính cô ta đi xin quẻ thầy bói và mục đích chính là để hại chết em. – Kiều Thanh cằn nhằn trong lo sợ. - Cô có bị thần kinh không vậy? Hả? Kiều Thanh? – Hoàng Minh nổi cáu thực sự. Anh đập mạnh tay xuống bàn. – Sao đầu óc cô lúc nào cũng chỉ biết nghĩ xấu cho người khác như vậy thôi à? - Anh Minh? Anh Hoàng Minh… Không chờ Kiều Thanh trả lời, anh vội kéo cái áo vest vắt phía sau ghế và cầm chiếc cặp da đựng laptop rồi đứng lên ngay: - Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Em bắt xe tự về nhà. Anh mệt, cần phải nghỉ ngơi. Anh đi thật nhanh và bỏ Kiều Thanh lại, mặc kệ cô ta đang lải nhải những câu trách cứ hết sức bực mình. - Anh Minh. Anh Hoàng Minh. Anh có đứng lại không thì bảo. Anh Minh… Chẳng ai trả lời, chỉ có những cặp mắt tò mò đổ dồn về phía Kiều Thanh đang ngồi. Họ nhìn cô không chớp mắt. Cô vội đặt tờ tiền xuống bàn rồi kéo chiếc túi xách hàng hiệu màu tím chạy theo, miệng vẫn không ngớt lời gọi. - Chân em đau mà chạy nhanh hơn cả anh ý nhở? – Hoàng Minh nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Kiều Thanh. Anh cũng không hiểu sao mình lại đối đáp với người đàn bà đang đầu ấp tay gối suốt nhiều tháng qua với mình như thế? Những cảm xúc đan xen giằng xé tâm hồn anh. Anh mệt mỏi rã rời. - Em… - Lần sau bỏ cái kiểu ăn nói hồ đồ đấy đi. Hoàng Minh lên ga và lao đi, anh quên cả việc gạt chân chống xe. Đến khúc đường cua cách quán café chừng mười mét, chỉ cần một hay hai giây nữa thôi là chiếc ô tô tải đang lao tới có thể sẽ gây ra án mạng. Hoàng Minh như được đánh thức dậy khỏi cơn mê giữa ban ngày. Anh ngước mặt lên và nhìn vào bác tài xế đang ngồi trong xe tải. Tay bác giữ chặt vào vô lăng, còn miệng thì không ngớt nói gì đó với thái độ cực kỳ bất mãn. Hoàng Minh lẩm bẩm: “Say xỉn mà còn thích ra đường đánh võng là sao?”, rồi anh lại tiếp tục lên ga mà không hề hay biết, lỗi là ở chính chiếc chân chống xe máy của mình. Đầu óc anh như bị phủ một lớp sương mù, đặc quánh. Kiều Thanh sậm mặt, đầy tức tối. Cô đá mạnh chân vào gốc cây xà cừ lớn ở ngay cổng quán café. Lần này thì chính cô tự làm chân mình đau thật. Cô bụm miệng phát ra vài câu chửi thề bằng đủ thứ ngôn ngữ của cả Tây và Việt. Thậm chí, những đóa hoa đang rộ sắc dưới lòng đường đung đưa mình trong gió cũng làm Kiều Thanh thêm buồn thêm bực. Cô ngắt một bông hoa với ý định cấu xé cánh hoa, nhụy hoa cho tan nát, bầm dập vì dám xinh tươi khoe sắc giữa nắng trời trong khi lòng cô đang buồn đến thắt lại. Nhưng khi cành hoa gần rời ra khỏi thân cây thì tiếng còi của bác bảo vệ trong khuôn viên thành phố đã hét lên. Cô co chân và chạy mất hút. Dẫu Tâm Lan đau đến quặn thắt nhưng trái tim cô không bao giờ thôi nhớ đến anh. - Tâm Lan, nghe mẹ nói này. Dậy đi con, phải ăn chút gì thì mới có sức chứ? Da dẻ xanh như tàu lá, hay ngày mai con điện thoại tới văn phòng, nghỉ một vài hôm cho lại sức con à! Ánh mắt bà Xuân đượm buồn. Bà nhìn đứa con gái tội nghiệp vẻ đầy xót thương. Để tô cháo và ly nước cam xuống bàn, bà cài chốt một bên cửa sổ lại. Giọng bà vẫn đầy lo lắng: - Con mở cửa thế này, gió đêm lùa vào sẽ trúng gió mất thôi. Nghe lời mẹ, ráng dậy mà ăn vài miếng cháo cho tỉnh người đi con. - Con thấy nhạt miệng quá, mẹ ạ! Giọng Tâm Lan thều thào. Cô đã tự giam mình trong phòng suốt nhiều giờ đồng hồ ngay sau khi đi làm về. Buổi nói chuyện với Hoàng Minh khiến cô như nghẹt thở. Cuộc đụng chạm với Kiều Thanh càng làm cô mất bình tĩnh hơn. Tâm Lan vẫn luôn tự hỏi, gần mười năm qua, Hoàng Minh vẫn luôn lừa dối cô ư? Bà Xuân ngồi xuống cạnh giường và đưa tay vuốt phần tóc đang che kín nửa khuôn mặt của Tâm Lan sang hai bên vành tai. Nét mặt bà Xuân vẫn điềm đạm và bình tĩnh như lâu nay bà vẫn thế. Nhưng mấy ai hiểu, trong lòng bà là cả một cơn giông ngập gió và từng đám mây đen luôn ùn ùn vây bủa. - Ăn chút cháo nhé Tâm Lan. Mẹ mới nấu, ngon lắm. Sáng nay, mẹ còn gặp mẻ cam tươi, mẹ mua vài ký lận. Con bé Nguyên Thảo ngoan ghê, nó ăn hết tô cháo rồi tự giác vào phòng ngủ. Còn nhỏ thế mà đã biết thương mẹ, thương ngoại. Tâm Lan bật người dậy ngay lập tức và chạy vội ra khỏi phòng, cô mặc kệ những cơn đau vùng lưng, vùng ngực đang hành hạ mình. Bà Xuân vội gọi với theo mà không hiểu đứa con gái đang định làm gì. Để tô cháo xuống bàn, bà lật đật chạy theo sau. - Tâm Lan, đi đâu vậy con? Từ từ thôi chứ? Cầu thang trơn lắm, mẹ vừa mới lau nhà. - Con qua phòng bé Thảo. Mẹ cứ để đấy lát con ăn được rồi ạ. Mẹ ngủ sớm đi nhé! Giọng Tâm Lan khàn khàn đáp lại, rồi cô cẩn thận bước từng bước một theo như lời bà Xuân vừa cảnh báo. Cảm giác chòng chành như đi trên một chiếc cầu khỉ làm cô run rẩy. Sàn nhà lạnh toát khiến làn da bắt đầu nổi mẩn. Trong cơn sốt mê man lúc chiều còn đọng lại, cô xúc động nghẹn ngào nhớ thương: “Anh Minh, sao bữa nay lại giúp em lau nhà thế. Anh thật là tốt với mẹ con em…” Cứ thế, chưa bao giờ cô ngừng suy nghĩ về anh, mặc cho những lời nói sau từng buổi gặp mặt đều có “độ sát thương” quá lớn. Vẫn mãi một tình yêu như vậy, trái tim cô dẫu có đau quặn thắt cũng chẳng bao giờ thôi hướng đến anh… Chẳng biết tới bao giờ, linh hồn cô và linh hồn anh mới được quyện hòa làm một? Bé Nguyên Thảo vẫn thức và nghịch con gấu bông mà Hoàng Minh mua tặng nó vào dịp sinh nhật vừa qua. Con mèo trắng lim dim mắt, nó nằm gọn lỏn trong chiếc chăn bông được Tâm Lan gấp lại gọn gàng vào hồi sáng. Nghe thấy tiếng cửa mở, bé Thảo chồm người dậy và nói lớn. - Ba về! Ba về! Mẹ Lan ơi… - Không. Mẹ đây con. – Vừa chốt cửa, Tâm Lan vừa nhắc con gái: Nhỏ tiếng thôi con gái, trời khuya lắm rồi. Phải để ngoại và gia đình cậu Lộc ngủ nữa chứ? Ba Minh đi công tác Hà Nội cơ mà, còn lâu lắm ba mới về. – Tâm Lan ngồi xuống mép giường, cô mở rộng vòng tay ôm lấy bé Nguyên Thảo. Sau vài giây, cô sững sờ nhìn con mèo trắng đang nằm bên cạnh. - Vâng. – Mặt Nguyên Thảo buồn hẳn, con bé lại kéo chú gấu bông vào lòng và rúc đầu vào ngực cô. Tay con bé vuốt ve lên hàng lông thẳng mượt và trắng muốt của con mèo hoang. – Con biết rồi ạ. Con sẽ ngủ ngay đây. - Ừ. Nhưng con mèo trắng này ở đâu ra vậy? Bé Thảo? Câu nói của Tâm Lan vừa dứt thì con mèo trắng cũng mở mắt, tiếng kêu meo meo của nó không còn ai oán như bữa nào. Nó liếm láp ngón tay của cô, rất nhẹ. Theo phản xạ, Tâm Lan vội vàng rụt tay lại nhưng sau vài giây suy nghĩ, cô lại đưa tay ra vuốt ve nó. Nó nhắm nghiền mắt, cái đầu cọ cọ vào tay cô vẻ đầy nũng nịu ngỏ ý như muốn được gần gũi hơn. - Con không biết ạ! Ngày nào con cũng thấy nó đứng ở bệ cửa sổ phòng. Con gọi nó, nó vô chơi với con suốt cả buổi tối. - Sao lại ngày nào con cũng thấy nó ư? - Hình như là nó thích con, mẹ ạ. Ở nhà ba Minh, con cũng nhìn thấy nó. Giờ ở nhà ngoại, nó cũng theo con tới đây. Chẳng phải là nó muốn làm bạn với con sao, đúng không mẹ Lan? - Con không sợ mèo hoang sao? Nhỡ nó cắn con thì sao? Tâm Lan đưa cái nhìn đầy vẻ lo ngại về phía con mèo không biết rõ nguồn gốc. Nhưng cô phải thừa nhận một điều rằng: nó rất đẹp, cô chưa bao giờ nhìn thấy con mèo nào trắng xinh và có bộ lông mượt mà như thế. Chỉ có điều, cô vô cùng ghét loài động vật mà nhiều người coi như “thú cưng” này. Nhưng cô sinh ra lại mang tuổi mèo, vì thế cô càng cố tránh xa nó càng tốt.