Ai Cứu Vớt Ai

Chương 8 : Bị thương

“Tuần lễ văn nghệ” hừng hực khí thế đã tiền hành gần đến giờ phút cuối. Trải qua sáu ngày vận động đấu tranh , từng giải thưởng đều đã thành lập . Nhờ vào kế hoạch độc đáo sử dụng sắc đẹp mang tính áp đảo của Nam Cung Nguyên và Ôn Lĩnh , lớp Ngôn Mặc đã lấy được rất nhiều sự ưu ái , bằng vào số phiếu dẫn đầu đạt được danh hiệu “lớp phong cách nhất” . Cho nên , hai ngày này miệng “lão yêu” chưa lúc nào khép lại , đối đãi với mọi người cũng nhân từ trước giờ chưa từng có , cả lớp hoảng sợ không nhỏ . Lại thêm , Ôn Lĩnh đại diện lớp lên hát , dùng tài nghệ đẹp giống như vẻ ngoài của cậu trấn áp quần hùng , thuận lợi thu được giải nhất của khối lớp mười , có được cơ hội biểu diễn trong “party cuối năm.” Bầu không khí cạnh tranh khốc liệt trong trường qua đi , chào đón sự kiện cuối cùng . Bởi vì là tiết mục truyền thống của trường học , hơn nữa còn có ý nghĩa hoạt động chào đón tân sinh , cho nên hiệu trưởng rất coi trọng . Thường đồng ý cho học sinh gánh vác áp lực này nghỉ một ngày , buổi sáng ở trong lớp cùng mấy lớp kết hợp lại duyệt qua , những bạn học cần biểu diễn đều tiến hành diễn tập . Nhưng bởi vì sân khấu đặt ở sân vận động , để giữ tính bí mật , cho nên buổi diễn tập được tiến hành ở nhà thể dục . Sau đó , đến xế chiều liền bắt đầu chính thức biểu diễn. Vì vậy mà , vừa qua giữa trưa , trên sân thể dục người đã dần nhiều hơn . Lúc gần hết giờ cơm trưa Yên Nhiên chạy về cùng Ngôn Mặc , Tiểu Nhã ăn cơm , nhìn cô mệt như sắp chết đến nơi, nhưng mà không thể che hết hưng phấn trong mắt, khoa chân múa tay miêu tả cho Ngôn Mặc và Tiểu Nhã tình hình diễn tập , nói xong Tiểu Nhã thật sự ngứa ngáy . “Muốn xem quá đi.” Nghe Yên Nhiên phấn khích miêu tả xong , Tiểu Nhã không kìm được muốn đi ngay. “Có muốn ra phía sau xem không?” Yên Nhiên dùng ánh mắt rất hấp dẫn nhìn Tiểu Nhã. Tiểu Nhã làm sao có thể chống lại sự hấp dẫn này , vội vàng gật đầu. Kết quả chính là Ngôn Mặc có chút bất đắc dĩ bị hai vị đại tiểu thư lôi đến chui vào hậu trường . Sau khi vào , cô đưa mắt nhìn xung quanh , bên trong là một cảnh tượng bận rộn : người hoá trang , kiểm tra đạo cụ , luyện giọng , điều âm . Mọi người đi qua đi lại , rất bận rộn. Tiểu Nhã và Yên Nhiên ở phía trước lủi rất mau , Ngôn Mặc đi qua lại có chút buồn tẻ vô vị . Âm thanh quá mức ồn ào khiến cô phản cảm , hơn nữa người đi qua lại nhiều trước mắt làm cho cô chóng cả mặt . Đúng lúc Ngôn Mặc định chạy lấy người thì một thứ bất ngờ lọt vào tầm mắt cô. Ngôn Mặc dừng bước lại nhìn cây đàn violin trên bàn , đó là cây violin của Nam Cung Nguyên . Ngôn Mặc không nhớ lầm , cây đàn violin của cậu ta rất đẹp . Âm thanh ồn ào cùng tiếng dòng người bận rộn nhất thời bị ngăn cách ở thế giới bên ngoài, Ngôn Mặc chậm rãi đi về phía cây đàn violin , dừng chân ở trước mặt nó. Màu nâu đỏ xinh đẹp , ánh đèn ở trên thân nó lưu lại tia sáng trắng đáng yêu , còn có một loại khí chất cao quý. Ngôn Mặc ngây ngốc nhìn , chậm rãi vươn tay ra , muốn sờ vào nó , nhưng đúng lúc này , phía sau có một vật rất lớn đập vào sau lưng Ngôn Mặc . Trời đất quay cuồng . Tiếng thét chói tai , tiếng bàn bị đổ , tiếng thuỷ tinh bể nát , còn có tiếng thứ gì đó vỡ . Ngôn Mặc chỉ cảm thấy một cơn đau nhức . Từ từ nâng người dậy , từ trên mặt đất đứng lên , cúi đầu nhìn một màu đỏ tươi trên tay của mình , có mấy mảnh kính nhỏ đâm vào trong thịt . “Bạn học , thật xin lỗi thật xin lỗi , chúng tớ thật không cẩn thận . Cậu không sao chứ ?” Có người đi qua thăm dò , sốt ruột hỏi , còn vươn tay muốn nâng Ngôn Mặc dậy . Ngôn Mặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đấy một cái , khuôn mặt rất đẹp , nhận ra hoa khôi của trường Du Chi m mà ai cũng biết . Trên mặt của cô có vẻ lo lắng thân thiết . Đứng bên cạnh cô là một nam sinh , vẻ mặt khẩn trương , xem ra cậu ta chính là người làm đạo cụ đổ lên thân Ngôn Mặc . Ngôn Mặc tự mình đứng lên , thản nhiên nói một câu : “Không có chuyện gì.” Lúc này , Ngôn Mặc vội vàng quay đầu tìm kiếm xung quanh mặt đất , sau đó , thấy được một cây đàn violin màu nâu đỏ . Thân đàn không bị hư tổn nhiều , chỉ là , có một dây đàn bị đứt. “Sao lại thế này ?” Ngôn Mặc còn chưa quay đầu lại , chỉ cố định nhìn dậy đàn bị đứt kia. Nam Cung Nguyên nhìn phía trước vây quay nhiều người như vậy có chút kỳ quái , chen vào mới phát hiện ra trên đất đầy mảnh kính còn có mấy thứ lộn xộn . Tả Ngôn Mặc đang không nhúc nhích đừng ở đó , đưa lưng về phía cậu . Trong lòng Ngôn Mặc khó chịu như cơn sóng cuộn trào lên , đàn violin đối với cô mà nói là một loại tín ngưỡng thần thánh gần như cố chấp . Nhưng mà bây giờ , cô lại làm hư tín ngưỡng của mình . Một chút , cô cũng không dám đụng vào tín ngưỡng của mình. “Nguyên , đây không phải là đàn violin của cậu sao?” Tiếng của Ôn Lĩnh Ngôn Mặc hít vào một hơi , chậm rãi xoay người . Đứng trước mặt tất cả mọi người. Nam Cung Nguyên vừa vặn nhìn thấy cây đàn violin trên mặt đất , hai hàng lông mày ngay lập tức nhăn lại với nhau . Còn người bên cạnh lại lập tức nổ tung . “Dây đàn hình như đứt rồi , vậy phải làm sao bây giờ , sắp phải diễn rồi.” Bạch Miểu Miểu nhìn thấy cây đàn violin bị đứt dây lập tức lo lắng nói. Lớp trưởng Ôn Lĩnh không lên tiếng , chỉ nhìn Nam Cung Nguyên , sau đó lại nhìn Ngôn Mặc . “Tả Ngôn Mặc , là cậu làm đứt sao ?” Hồ Thi Vận lập tức tiến lên dùng khí thế hùng hổ bức người nghiêm khắc hỏi Ngôn Mặc . Ngôn Mặc liếc mắt nhìn qua Du Chi m một cái , trên mặt hoa hậu giảng đường không còn chút sắc , trắng bệch một mảng , mím chặt môi vẻ mặt không biết phải làm sao đứng một chỗ . Nam sinh kia hình như muốn nói gì đó , bị Du Chi m ngăn lại , sau đó cô dùng ánh mắt có chút cầu xin nhìn Ngôn Mặc . “Tại sao lại là cậu , Tả Ngôn Mặc , cậu không thể làm chút chuyện tốt gì sao?” Hồ Thi Vận từ lâu đã không vừa mắt với Tả Ngôn Mặc lúc nào cũng lạnh nhạt giống như “trinh tử” này. “Sao cậu lại nói như thế , Ngôn Mặc cũng không phải cố ý .” Yên Nhiên cũng nghe thấy động tĩnh ,vội vàng chạy tới , nhìn cảnh tượng trước mắt , lập tức phản ứng lại . “Thịnh Yên Nhiên , cậu không khẩn trương được sao , còn chưa đến một giờ nữa là phải diễn , bây giờ cây đàn violin quan trọng nhất đã bị hỏng , cậu nói xem phải làm sao bây giờ ?” “Vậy cậu cũng không cần gào lên ….” “Không cần cãi nhau , là mình không cẩn thận đụng vào làm hỏng.” Ngôn Mặc hiện tại rất rõ tình huống trước mắt , tất cả mọi người đều cảm thấy là chính mình làm hỏng . Từ lâu đã có đồn đại là hoa khôi của trường thích Nam Cung Nguyên , bây giờ nhất định là không muốn mình lưu lại ấn tượng xấu ở trước mặt người trong lòng . Nếu vậy , thì để mình gánh vác đi. Nam Cung Nguyên đi về phía Ngôn Mặc , trên mặt của cậu lần đầu tiên không còn vẻ tươi cười , trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ rõ mưa gió sắp đến , ánh mắt của cậu nghiêm túc , trong con ngươi màu hổ phách lại hiện lên biểu tình phức tạp . Cậu không trực tiếp đi đến kiểm tra đàn của mình , mà cứ như vậy đứng nhìn Ngôn Mặc , giống như là muốn tìm kiếm đáp án nào đó trên mặt Ngôn Mặc. Chẳng biết tại sao , Ngôn Mặc lại không dám nhìn thẳng cậu . Sau đó , cậu lại đưa tầm mắt nhìn xuống , cho đến khi dừng ở trên tay phải của Ngôn Mặc . Cậu lập tức kéo tay Ngôn Mặc , máu trên tay Ngôn Mặc vẫn còn chưa ngừng chảy , có phần đã đông lại vì nhiệt độ rét lạnh của mùa đông . Lòng bàn tay Ngôn Mặc đầy những vết thương lớn nhỏ bị máu che đi , làm cho người ta không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu vết thương . Nhìn qua có phần máu thịt mơ hồ. Ngôn mặc tránh người một cái , nhưng không thoát được , Nam Cung Nguyên bắt được cổ tay của cô , cậu dùng lực rất lớn . “Đây là có chuyện gì ?” Tiếng của cậu thật thấp mang theo một tia tức giận , sau đó quét mắt nhìn những mảnh vỡ và vết máu trên mặt đất , lại nhìn nam sinh đang đỡ nửa mặt gương vỡ , trong lòng đại khái cũng hiểu ra là xảy ra chuyện gì . Cậu lạnh lùng liếc mắt nhìn Du Chi m sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt . “Đi , đi với tôi đến phòng y tế.” Nam Cung Nguyên kéo Ngôn Mặc định đi. Ngôn Mặc dùng sức muốn kéo tay Nam Cung Nguyên ra nhưng đều là phí công . “Cậu buông ra , tôi không đi.” Nam Cung Nguyên hoàn toàn không nhìn thấy sự kháng cự của Ngôn mặc, chỉ một mực kéo cô đi khỏi chỗ này . “Nguyên , sắp diễn rồi , đàn của cậu …” Hồ Thi Vận xông lên muốn ngăn cản bọn họ , nhưng trước ánh mắt đóng băng của Nam Cung Nguyên tiếng của cô càng lúc càng nhỏ , sau đó câm miệng . “Giúp mình cất kỹ đàn đi.”Lúc đi qua Ôn Lĩnh , Nam Cung Nguyên nói lại một câu. Ôn Lĩnh nhìn Ngôn Mặc cau mày cố gắng lùi về phía sau những vẫn bị Nguyên lôi đi , gật đầu đồng ý. Trước khi thế của Nam Cung Nguyên những người liên can ở phía sau cũng không dám ra ngoài ngăn cản . Cho dù chỉ còn một giờ nữa sẽ diễn . Ra khỏi sân vận động , dọc đường Nam Cung Nguyên không nói một câu nào. Ngôn Mặc thì trước sau đều giãy dụa , còn không ngừng nói “Buông .” Đương nhiên toàn bộ đều không có hiệu quả. Một tay đẩy cửa phòng y tế ra , kéo Ngôn Mặc đến trước người , Nam Cung Nguyên không thể nào khách khí nói với thầy giáo “Trên tay cậu ấy bị thương , giúp băng bó một chút .” Thầy giáo buông tờ báo trong tay xuống , nhìn Nam Cung Nguyên nổi giận đùng đùng cùng Ngôn Mặc vẻ mặt chống cự , sau đó nói với Ngôn Mặc : “Em lại đây.” “Buông tay , cậu không buông tôi qua thế nào .” Ngôn Mặc hơi thở dốc trừng mắt nhìn Nam Cung Nguyên . Nam Cung Nguyên lúc này mới bắt tay buông ra. Ngôn Mặc vuốt khủy tay hơi đau của mình, dùng ánh mắt căm giận nhìn Nam Cung Nguyên , vẻ mặt hơi hoà hoãn nói : “Cho tôi mượn di động của cậu gọi điện thoại .” Nam Cung Nguyên lấy điện thoại đưa cho Ngôn Mặc . Ngôn Mặc dùng tay trái nhận di động đi ra ngoài. “Cậu đi đâu?” Ngôn Mặc còn chưa mở cửa thì đã bị Nam Cung Nguyên vội vàng kéo trở về. “Gọi điện thoại , tôi cam đoan lập tức quay lại.” Ngôn Mặc liếc mắt một cái nhìn cậu rồi đẩy cửa đi ra ngoài . Cô bấm số điện thoại của Bạch Đạm . “Anh , bây giờ anh có rảnh không? “Ừm , nhóc con tìm anh có việc ?” Thanh âm của Bạch Đạm mang theo ý cười. “Anh giúp em mang đàn của em đưa đến trường học được không , chìa khoá ở chỗ cha ấy?” Đầu bên kia yên lặng một thoáng . “Được” Bạch Đạm không có hỏi nhiều . “Cám ơn , nhanh một chút , có việc gấp.” Ngôn Mặc nhẹ nhàng thở ra. Cúp điện thoại , Ngôn Mặc đi vào phòng y tế nhận điều trị . Nam Cung Nguyên từ đầu đến cuối đều ngồi ở trên ghế nhìn Ngôn mặc . Chỉ là sắc mặt của cậu không âm trầm như vừa rồi nữa , đã khôi phục sắc khí , có điều biểu tình trên mặt lại khiến người khác không nắm rõ . Ngôn Mặc bị cậu nhìn , cảm người không được tự nhiên , trong lòng phát bực vì điện hạ hỉ nộ vô thường này. Trong phòng không có ai lên tiếng , làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực . Cuối cùng , vẫn là thầy giáo nói Ngôn Mặc vài việc cần chú ý . Hai người cám ơn rồi đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa , Nam Cung Nguyên liền nhịn không được cười thành tiếng . Ngôn Mặc nhìn cái người một chút “phong độ vương tử” cũng không có , buồn bực cực kỳ . Cười một hồi , Nam Cung Nguyên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khó ngửi của Ngôn Mặc , nói : “Đây là lần đầu tiên tối thấy cậu có vẻ mặt sinh động như vậy đấy.” Vừa rồi cô tức giận , trên mặt không còn bộ dạng lạnh như băng lúc trước nữa. “Trước mặt mọi người bị cậu kéo đi rất mất mặt.” “Vậy tại sao lúc cậu nhận sai ở trước mặt cả lớp không cảm thấy mất mặt?” Nam Cung Nguyên lại dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn Ngôn Mặc. Ngôn Mặc thật sự cảm thấy người này biến đổi sắc mặt còn nhanh hơn cô , trong nháy mắt giống như thể vẻ hờ hững mấy ngày trước của cậu ta là hoàn toàn không có vậy . Không định trả lời vấn đề của cậu . Ngôn Mặc đưa mắt nhìn về chỗ khác thản nhiên nói “Chuyện đàn violin tôi có sai , cậu không cần lo lắng , buổi diễn không có vấn đề . Cậu trở về đi , lát nữa tôi sẽ tới tìm cậu .” Nói xong liền bỏ Nam Cung Nguyên lại cứ thế đi . “Không được đi theo.” Nam Cung Nguyên vừa bước chân định đi theo lại bởi vì câu này mà đứng tại chỗ . Thật là một cô gái mẫn cảm. Bạch đạm rất nhanh đã cầm cây đàn violin đưa đến trường học của Ngôn Mặc . Ngôn Mặc ở trước cửa trường học chờ anh , lúc cô nhận lấy cây đàn violin từ trong tay Bạch Đạm thì tim không kìm được đập nhanh hơn . Tâm tình phức tạp trong lòng lại dâng trào lên , lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi. Bạch Đạm tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì , nhưng mà có thể làm cho cây đàn violin luôn bị nhóc con khoá chặt này nhìn lấy ánh sáng một lần nữa , thì nhất định không phải chuyện nhỏ . Chỉ có điều , anh thông minh không hỏi , nhóc Mặc muốn nói tự nhiên sẽ nói cho anh biết. “Cám ơn anh.” Ngôn Mặc ngẩng đầu mỉm cười nhìn Bạch Đạm . Anh hình như thật sự đi rất vội , đang mùa đông mà trên mặt còn chảy mồ hồ. Bạch Đạm ôn nhu xoa đầu Ngôn Mặc , cười nói : “Anh đi đây” Ngôn Mặc nhìn theo Bạch Đạm lái xe rời đi , sau đó gật đầu hạ quyết tâm. Ngôn Mặc không biết , vừa rồi từng cử chỉ hành động của cô đều rơi vào trong mắt người nào đó. Trở lại sân vận động , bọn Yên Nhiên đều vô kế khả thi đứng một chỗ , sắc mặt mọi người đều rất khó coi . Nhưng còn biểu tình của ôn Lĩnh tạm được , cậu đang ở đây an ủi mọi người , nói đã đi mượn đàn volin rồi. Nam Cung Nguyên ngồi ở đó , nhìn Ngôn Mặc đi tới , biểu cảm này thật sự là kỳ quái khó nói lên lời , như là tức giận , như lại dỗi , lại giống như là khó tin . Cái dạng này quả thực cùng với Nam Cung Nguyên vừa rồi ở ngoài phòng cứu thương giống như là hai người khác nhau . Ngôn mặc ổn định cảm xúc, cầm đàn violin trong tay đưa tới trước mặt Nam Cung Nguyên nói : “Đây cho cậu , thử âm đi , sắp diễn rồi.” Nam Cung Nguyên không tiếp nhận ngay , cậu nhìn Ngôn Mặc , trong mắt có cảm xúc ngang ngạnh . Vẫn là Ôn Lĩnh ở một bên đi qua nhận lấy , còn liên tục cảm thán cuối cùng cũng được cứu rồi. Hồ Thi Vận xem thường “hừ” một tiếng xoay người đi . Những người khác thấy đàn có đàn violin rồi , thần kinh căng thẳng liền thả lỏng xuống . Yên Nhiên đi tới cao hứng nói “Thật tốt qua , Ngôn Mặc , cám ơn cậu .” Ngôn Mặc hơi kéo khoé môi nói : “Vốn là trách nhiệm của mình , các cậu cố gắng đi . Mình đi đây.” Cô nhìn Nam Cung Nguyên , Ôn Lĩnh đã đem cây đàn violin đặt trên tay cậu , Nam Cung Nguyên vẫn có phần không cam tâm nhận lấy . Ngôn Mặc bắt buộc chính mình thu lại tầm mắt , không nhìn tới cây đàn đặc biệt xinh đẹp kia , ánh sáng của nó làm đau đớn hai mắt của Ngôn Mặc . Ngôn mặc không dừng lại , rời khỏi hậu trường . Nam Cung Nguyên cúi đầu nhìn cây đàn này , khi cậu liếc mắt nhìn nó lần đầu tiên thì cậu đã biết , đây là đàn tốt . Thậm chí còn tốt hơn so với cây của cậu . Nhưng mà , trong đầu lại có chút bài xích nó. Cảnh tượng vừa nhìn qua luôn quanh quẩn ở trong lòng cậu , cậu chán ghét loại cảm giác không thể tự điều khiển bản thân , nhưng lại vô lực chống cự để nó một lần lại một lần đánh úp tới. “Này , cậu sao thế?” Ôn Lĩnh nhìn bộ dạng Nam Cung Nguyên vừa không tình nguyện vừa chán nản , lại gần khó hiểu hỏi han. “Không có việc gì.” Nam Cung Nguyên đáp lại một câu . Bây giờ không phải thời điểm ngang bướng , thất thường , tất cả mọi người đều đang lo lắng chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng . Nam Cung Nguyên cầm lấy cây đàn violin bắt đầu thử âm . Quả nhiên là đàn tốt.