Ai cho cô cắp tim tôi hử!!

Chương 2 : Hồi ức

- Nhỏ kia.....còn đứng lại đó cho ta!!Dưới bóng xế chiều dần tà,một người phụ nữ cùng với với một cô gái nhí nhảnh chạy loanh quanh trông như hai con gà mắc đẻ.Nói đúng hơn là nó và sơ (CN cầm theo chổi lông gà rượt nó,nó thì vừa chạy vừa run thấy mà thương (xớ....giả tạo đó) .Họ đang chơi đuổi bắt chăng? - Ahuhu....con xin lỗi.......- nó ngoái lại làm ra vẻ mặt ân hận nhìn bà sơ (giả tạo nữa hè).Vẫn tiếp tục chạy,xui sao nó vấp phải đá và kết quả...khuôn mặt xinh xắn đang hôn đất đắm cmn đuối,trong đầu ai đó thầm rủa cục đá.Trái ngược với nó,sơ không có vẻ gì là lo lắng(vô tâm rứa?),còn thầm cảm ơn cục đá đã giúp bà chặn nó lại.Bà chạy tới chỗ nó,buông gả lông chồi xuống,véo tai nó xách lên,vô cùng bạo lực.Tất nhiên,ai đó đau quá kêu oai oái - Á Á....tha cho cohn...hức....-nó - Tha?ta tha cho con bao nhiêu lần rồi? - bà - Dà...dà...là 186 lần rồi ạ -nó nhăng răng cười - Hừ!!Tại sao lại rải đinh vào nhà xe giáo viên,để cô nhi viện ta phải bồi thường thiệt hại?Là 50 chiếc xe tay ga,5 chiếc oto,10 chiếc xe máy bình thường đó biết không?Tổng hết là 50550 nghìn đó nge chửa con phá? - bà nói xong ức chế véo tai nó mạnh hơn - Á Á.....đauuuuuuuuuu - nó chu mỏ kêu đau - con xin lỗi mà,lần sau không dám nữa....- nó nước mắt giàn giụa nhìn sơ đắm đuối - còn có lần sau à?Bị đuổi học rồi đó,con hài lòng chưa? - bà sơ.Rồi bà buông tay ra,nói tiếp - Ta không phải tiếc tiền,nhưng ta không muốn con bị người ta ghét bỏ...con hiểu không? - bà nói giọng buồn buồn - Họ đáng bị như vậy!!- nó vừa nói vừa chỉnh lại quần áo do chạy nên bung ra xộc xệch,khuôn mặt ánh lên vẻ tức giận Nghe nó nói xong,bà nhìn nó - con vẫn chưa quên được chuyện đó? - đôi mắt bà ánh lên vẻ xót xa.Nó không nói gì,khẽ gật đầu rồi đi lên phòng Bà biết,biết ,nó đau,uất ức như thế nào.Sở dĩ nó ghét thầy cô giáo trường đó vì họ đã sỉ nhục nó,vu oan cho nó.Chuyện khi nó còn 12 tuổi,nó đã bị thầy cô đánh giá rất nhiều,nó hộc giỏi thật nhưng vì nghịch ngợm,thích phá phách nên bị thầy cô giáo ghét bỏ;cho là nó vì không còn cha mẹ nên thiếu sự yêu thương,là con hoang,vô giáo dục,nó vẫn chẳng để ý,chỉ xem những lời nói đó nên bỏ ngoài tai,nó đang nhẫn nhục.Có lần,GVCN lớp nó bị mất bóp tiền,khi đó nó thì đang ở trong lớp cùng với hai đứa bạn.Khi nhà truongf kiểm tra hai đứa kia thì không thấy,nhưng khi tới lượt nó thì thấy bóp tiền ngay dưới hộc bàn.Nó cố phân minh nhưng bất lực.Từ đó,nó đi học chẳng có ngày nào vui,nó bị mọi người xa lánh,ghét bỏ,không ai cần nó,nó bị cô lập hoàn toàn.Nó hận,nó đã khóc rất nhiều,nó uất ức.Khi nó bị bỏ rơi,chỉ có CNV là tin nó.Họ biết nó rất đau,oan ức nhưng CNV của họ nhỏ bé,thực chất chẳng có tiếng nói gì trong xã hội.Nghic đến đây,hai hàng nước mắt bà lăn dài trên dôi gò má,bà thương nó lắm,mặc dù nó có hơi quậy phá nhưng nó rất quan tâm,iu thương mọi người.Thích làm người khác vui khi ở bên nó Tua-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Sáng,chiếc đồng hồ báo thức của phòng nó liên tục biểu tình.Bây giờ là 7h30p..........RENG RENG RENG.........ức chế nó cầm chiếc đồng hồ ném thẳng vào tường,và thế là em đồng hồ không hẹn mà được hôn anh tường đắm đuối.10p sau,nó bật dậy....1s....2s...3s..... - Á....á......á...Đồng hồ vô dụng,sao không báo thức?Ớ.....Mày sao vậy?-nó cầm đòng hồ lắc lắc rồi ngắm nghía(chị làm nó ra nông nỗi vậy mà) À mà......mình đâu phải đi học nữa - nó cười trừ- huầy....vậy thì sao phải xoắn? Nó suy nghĩ một lúc,và rồi nó quyết định ngủ tiếp :v (ẹc....x.x) -----------------------------------END chương 2--------------------------------------- Ahihi.....chương này có hơi buồn tí,cơ mà đừng nản mà bỏ truyện nha Về sau sẽ có nhiều tình tiết hấp dẫn dở khóc dở cười à nhá