Tuần này là tuần lao động công ích của tôi. Vốn dự định đi thăm thú chùa chiền một chút nhưng nghĩ lại ngày tháng khổ ải ngày nào, nghĩ tới cảnh mặt mày khó coi của trụ trì nên tôi cũng không hứng thú bén mảng nghĩ tới Thế nên, công việc tuần này của tôi ngoài chăm sóc thằng nhóc con Kiên kia ra thì căn bản là rảnh rỗi.Vậy mới nói, nhàn cư vi bất thiện quả nhiên đố có sai tẹo nào “Chị già ơi, Gia Kỳ là đại thần phương nào mà có khả năng chịu đựnh phi thường, đỡ được những đòn của chị vậy. Em ngưỡng mộ lắm nha” Nhét miếng táo vào miệng Kiên, tôi trợn mắt cảnh cáo “Em còn dám mở mồm nhắc đến tên đó sao??? Nếu không phải Trịnh Gia Kỳ ăn hiếp chị thì hôm nay người nằm trong bệnh viện chắc chắn không phải là em rồi.” “Vậy, là ai?” “Uhm…có lẽ là bác bảo vệ của khu trung cư chúng ta” Mặt kiên vốn đã xanh xao, nghe tôi nói vậy mặt càng xanh xao hơn …. Gần chiều, tôi dự định về thăm mama đại nhân với bố già một chút coi như là vẹn tròn chữ hiếu thì chị Mai có dặn tôi đến nhà chị có chút việc cần nhờ. Không biết là việc gì mà chị lại phải nhờ đến tôi??? “Chị Mai, có chuyện gì sao?” Chị Mai vỗ vai tôi, cười nham hiểm “Em đến tổng công ty đưa sấp tài liệu này cho Bimko giúp chị” À, nhắc mới nhớ, chị gái tôi đang mang thai nên không tiện cho việc đi đứng.Vậy mà, dạo gần đây tôi vô tâm quá nên không để ý đến chị.Tội chị ghê cơ Bắt chuyến taxi đến thẳng tổng công ty, tôi chào hỏi anh chàng bảo vệ một chút rồi đi thẳng tới bộ phận tiếp tân. Cô gái ở ở quầy lễ tân nhìn tôi,cúi chào “Thưa cô, cô cần tìm ai?” Tôi thõng giọng “Bimko!” Cô nhân viên ngơ ngác nhìn tôi một hồi lâu sau đó đưa mắt sang cô nhân viên bên cạnh rồi quay sang trả lười “Xin lỗi chị, ở đây không có ai tên là Bimko, chắc chị tìm nhầm người rồi” Nhầm???? Có thể sao?? Rút điện thoại ra, tôi nhanh tay bấm gọi anh rể “Bimko, anh sống khôn chết thiêng thì mau đi xuống lấy tài liệu cho em, bằng không em đốt nó cho anh coi” Giọng nói bên kia có vẻ khó chịu “Nhóc con, em định tạo phản đấy hả? Mau ,mau, đem lên cho anh nhanh” Tôi đưa về phía hai cô tiếp viên, đưa điện thaoij của tôi cho họ “Này, Bimko muốn nói chuyện với các cô” Tôi thấy sắc mặt của họ đang hồng hào bỗng tái nhợt đi rõ rệt Anh rể à, anh quả nhiên lợi hại nha Chẳng thèm để ý hai cô nhân viên kia,tôi với tay lấy tờ danh sách phòng ban làm việc sau đó tiến thẳng về phía thang máy.Chẳng mấy chốc, tôi được đưa lên tầng 5. Đến trước cửa phòng làm vieecjc ủ anh rể, tôi lịch sự gõ cửa “Mời vào” Tôi ấn nút chốt cửa, bước vào trong kèm theo sấp tài liệu quan trọng “Anh rể, đồ của anh đây” Lần đầu tiên khi tôi nhìn anh ta, mọi suy nghĩ của tôi đều nhớ tới một người :Lee Won Geun (diễn viên Hàn Quốc)