Hiểm ngộ giáo chủ Lãnh Hồi Thiên Giáo Hắn ôm nàng, giữa bàn dân thiên hạ. Huống chi nơi đây là cổ đại, cổ hủ, nên nhiều người thì đỏ mặt, không dám nhìn, có người thì gan hơn, e lệ hâm mộ, có người thì thầm trỉ trích, bàn tán. Mấy nữ nhân trên đường hâm mộ nhìn nàng, có ghen tị nữa. Được một tuyệt thế mỹ nam ôm nàng giữa bàn dân thiên hạ, thật là hảnh diện, hắc hắc.. Mị lực nàng chẳng sai chút nào, đêm nay, hắc hắc. Nàng sắp cùng mỹ nam ca ca xxoo, nghĩ lại hảo thẹn thùng. Hắn bế nàng, dùng khinh công bay về Tịnh Nguyệt Cung. Trong cảnh tình nồng mật ý, của đôi tình nhân, tức hắn và nàng. Hai bóng trắng phiêu phiêu giữa khung trung khiến ai ai cũng ngẩn ngơ, thầm than rằng: – Là thần tiên… Nhìn dân chúng sợ hãi than, ánh mắt họ ngẩn ngơ, kinh diễm. Nữ nhân thanh tú động lòng người, mị kiều vô hạn, tựa như đoá phù dung e lệ, lại giống như mẫu đơn kiều diễm, mị hoặc nhân, còn nam nhân thì mặt mày nhu tình nhìn nữ nhân áo trắng, khuôn mặt tuấn dật như thần nhân, điên đảo chúng sanh. Nhìn nàng và hắn, quả thật giống như trời đất tạo ra một đôi thần tiên. Trương Hạo Phong nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy nhu tình, cùng dục vọng, hắn cười gian, khẽ cuối người thì thầm bên tai nàng: – Sắc Vi, nàng xem ! Qủa thật đôi ta như trời sinh một đôi… Nàng thẹn thùng, e lệ, mắc cỡ nói: – Phong ca ca thật xấu xa… Nhưng bên trong, hắc hắc. Đương nhiên, mỹ nam sinh ra là để dành cho ta, mị lực của ta quả thật vô hạn, hắc hắc. Nghĩ đi nghĩ lại, ở hiện đại, mấy chục bạn trai trước của nàng cho là tuyệt thế mỹ nam, nhưng giờ nhìn Phong ca ca, nàng cảm thấy các bạn trai trước kia. Hừ, là mỹ nam hàng dỏm (NP: *khinh bỉ* Hừ, ta thấy toàn mỹ nam, ngươi lại dám chê ! Lạc Sắc Vi: *cười cười* Hắc hắc, trước đây thẩm mỹ ta có vấn đề! Hiện đại cứ cho bạn trai cũ là tuyệt thế mỹ nam, xuyên qua hiện đại ! Nhìn lại quả thật …. NP: *khỉnh bỉ* Vô nghĩa, mỹ nam cổ đại đẹp thì đương nhiên ! Nhưng toàn bị ngươi dành hết…) Ô ô, nghĩ lại. Nếu nàng có thể xuyên qua cổ đại sớm hơn, chắc được gặp nhiều tuyệt thế mỹ nam. Nghĩ lại cũng cảm thấy thương tâm, nhưng dù sao có đại tuyệt thế mỹ nam cùng nàng ngoạn dâm, thật là hân hạnh. Mỹ vị khó cầu. Hai người đang tình chàng ý thiếp, bổng có một tên hắc y, chặn trước mặt. Cả người toả ra sát ý, Trương Hạo Phong sắc mặt đại biến, ôm Lạc Sắc Vi thật chặt, cả người Trương Hạo Phong toả ra hàn khí, nói: – Ngươi là ai ! Tên hắc y kia, tuy không thấy rõ mặt, nhưng để lộ cặp mắt có thể nói là suất. Cả người lộ ra khí phách, Lạc Sắc Vi cảm nhận được, tuy hắc y bịt mặt, nhưng nàng cảm nhận được rằng, người trước mắt nàng là tuyệt thế mỹ nam không thua gì mỹ nam công chủ a ~… Khí phách này, lãnh khốc này, chậc chậc, thật là bất phàm. Đoán cách hắn ăn mặt, chỉ có thể là boss một tổ chức sát thủ nào đó, nàng thấy hắn nhìn mỹ nam cung chủ có vẻ hận ý, nhưng mà nàng cảm thấy ánh mắt hắn lại liếc về nàng, ánh mắt ấy nàng không thể đoán nổi, nhưng mà cảm nhận giống như con thú đang săn mồi. Hắn là thú hoang, còn nàng là mồi. Tên hắc y lãnh đạm đáp: – Ta là Lãnh Dạ Đêm Nghe thấy tên Lãnh Dạ Đêm, Trương Hạo Phong cứng người, ánh mắt bao quanh hàn khí, khiến Lạc Sắc Vi tuy bị hắn ôm trong lòng, nhưng cũng cảm thấy lạnh người. Hảo lạnh a~, chẳng lẽ mỹ nam cung chủ và mỹ nam sát thủ quen nhau sao, hay có mội hận thù lâu đời. Trương Hạo Phong trầm mặt nói: – Ngươi là giáo chủ Lãnh Hồi Thiên Giáo.. Tên hắc y, đúng là Lãnh Dạ Đêm, hắn nói: – Ha ha, đúng là ta ! Không hổ danh là cung chủ Tịnh Nguyệt Cung Lạc Sắc Vi thầm cả kinh, người đứng trước mặt nàng là Lãnh Dạ Đêm, giáo chủ Lãnh Hồi Thiên Giáo sao. Oa , quả thật không hổ danh như trong lời đồn, bất tà bất chính, quả thật có yêu nghiệt tiềm chức. Trương Hạo Phong nói: – Ngươi muốn gì ? Lãnh Dạ Đêm cười tà tà: – Ta chỉ muốn đoạt nữ nhân kia trong tay cung chủ ! Nếu cung chủ để lại, ta sẽ tha mạng cho ngươi.. Đúng, hắn muốn đoạt nữ nhân nhân. Từ khi giây phút gặp nàng trong tay tên cung chủ kia, nhìn dáng vẻ e lệ, động lòng người. Dù bên người hắn có thị thiếp vô số, khuynh quốc khuynh thành, giai nhân không thiếu, nhưng lại trước mắt nữ nhân này, hắn cảm thấy nàng như tinh linh lạc xuống trần gian, đáng yêu động lòng người. Khiến giờ phút này, khiến một kẻ chỉ coi nữ nhân như đồi chơi, chán ghét luyến ai, động chân tình. Hắn đối với nàng nhất kiến chung tình. Nhìn thấy nàng, hắn muốn nàng là của hắn, hắn ghen tị tên nam nhân kia bên nàng, đụng nàng. Hắn muốn giết hắn, băm thành trăm mảnh, cướp giai nhân về. Nghe hắn muốn cướp Lạc Sắc Vi. Trương Hạo Phong trầm mặt, sát khí càng tăng, ngữ khí nguy hiểm, lạnh đến run người: – Ngươi nói lại lần nữa.. Lãnh Dạ Đêm cười tà tà, dáng vẻ bất tà bất chính, ngữ khí kiên định: – Ta muốn nữ nhân này… Nghe câu nói của hắn, Trương Hạo Phong sát khí càng tăng lên. Còn giai nhân đang trong lòng thì đang trong tình trạng kinh ngạc. Cái gì? Yêu nghiệt mỹ nam.. khụ khụ, tên yêu nghiệt giáo chủ kia muốn nàng sao. Chẳng lẽ hắn đối với nàng nhất kiến chung tình, chẳng lẽ mị lực nàng lớn đến thế sao, hắc hắc… (NP: *hừ lạnh* Mơ tưởng.. Lạc Sắc Vi: *cười thẹn thùng* Oa ~ mỹ nam hắc y đối với ta nhất kiến chung tình ! NP: *cười* Ngươi… bất quá thẩm mỹ có vấn đề…! Nếu không chưa chắc đến lượt ngươi… Lạc Sắc Vi: *cười xấu xa* Hắc hắc, Hoàn nhi ghen tị.. NP: *giận* Đừng gọi ta là Hoàn nhi, ta cũng không thèm đi ghen tị với ngươi! *rống* Ngươi, biến..)