Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là " chân mệnh thiên tử"
Chương 28 : Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là
Na Lan Đức Duật không khỏi thẫn thờ, trước nay chỉ có con gái phải lòng anh, đến Uyển cách cách xinh đẹp kiều diễm cũng không ngoại lệ, chỉ cần anh nói một tiếng là có bao nhiêu thiếu nữ kinh thành xếp hàng tranh nhau gả cho anh! Bị con gái từ chối, đây đúng thực là lần đầu tiên. Cứ như tính khí thường ngày, Na Lan Đức Duật đã phất tay bỏ đi lâu rồi nhưng giờ…
Dõi theo bóng Tâm Di xa dần, Na Lan Đức Duật không cam tâm tự nhủ: “Nàng đừng hòng chạy thoát, đời này kiếp này ta quyết theo đến cùng!”
Bọn Tâm Di đi được một đoạn, Tiểu Trúc Tử ngoảnh đầu nhìn ra sau, nói: “Hắn không bám theo nữa rồi! Tiểu thư, vừa nãy tiểu thư nói gì với hắn ta thế?”
“Hắn mà không theo thì đã chẳng phải là Na Lan Đức Duật!” Tâm Di biết những lời mình nói không ngăn cản được Na Lan Đức Duật, “Bây giờ không về cung nữa, tìm nhà nào lánh tạm đã!”
“Tiểu thư đến nhà nào, nhà ấy chả mừng muốn chết ấy chứ!” Tiểu Lam Tử nói.
“Giờ chúng ta đang ở đường nào?” Tâm Di hỏi.
“Đi thêm một đoạn nữa là Đông Trực Môn! Gần đây nhất là Lý thân vương phủ.” Đại Hổ nói.
“Từ Lý thân vương phủ theo hướng Bắc là Ung vương phủ!” Nhị Hổ bổ sung.
“Đến Ung vương phủ!”
Bọn Tâm Di đến trước cửa, lần này lính gác nhận ra ngay, vội hướng về Tâm Di hành lễ: “Tham kiến cách cách!”
“Nghe này, lát nữa bất kể người nào đến hỏi các ngươi ta là ai thì các ngươi nói ta là họ hàng xa của phúc tấn, họ Tâm, nếu còn hỏi gì khác cứ trả lời không biết, đã nhớ chưa?” Tâm Di dặn đi dặn lại.
“Nhớ rồi ạ!”
Tâm Di dẫn đầu đoàn người bước vào vương phủ.
Na Lan Đức Duật quan sát bọn họ từ xa, trong lòng tự hỏi: “Cô ấy là người của Ung vương phủ ư?”
Tâm Di vừa đặt chân vào đại sảnh Ung vương phủ thì một tách trà vừa hay từ đâu bay ra “đón” ngay trước mũi giày, bèn vội né qua một bên.
“Cút ra ngoài!” Dận Chân còn bận nổi cơn lôi đình, hoàn toàn không để ý Tâm Di đang đứng ở cửa.
“Xem ra tôi đến không phải lúc, xin cáo từ vậy!” Tâm Di quay người bước ra ngoài cửa.
“A! Tâm Di!” Dận Chân giờ mới nhìn rõ là ai, vội vàng gọi Tâm Di lại, rồi quay sang nạt đám người hầu đương cung cung kính kính đứng đó: “Câm hết rồi hả?”
Đám người hầu chắc là bị Dận Chân mắng đến ngu luôn, giờ mới đồng thanh nói: “Tham kiến cách cách.”
Dận Chân khoát tay ra hiệu, bọn họ bèn lui xuống.
“Sao cách cách lại rỗi rãi đến phủ tiểu vương thế?” Dận Chân hỏi.
“Chỉ là tiện đường ngang qua!” Tâm Di nhìn mảnh gốm sứ rơi vỡ đầy trên sàn, nói: “Vương gia, đây là…?”
Dận Chân thở dài một tiếng: “Ai! Nói ra cũng không sợ cách cách chê cười, trong phủ bị mất trộm.”
“Thật là to gan, lại dám đến Ung vương phủ trộm đồ, bị mất những gì?”
“Ít tranh chữ, đều là bút tích của danh gia cả.”
“Chao, còn là một tên nhã tặc cơ à, cũng tinh tường đấy chứ!” Tâm Di lại nói: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Mới đây thôi. Số tranh chữ này tiểu vương vốn định đến Tết dâng lên hoàng a mã nên cẩn thận niêm phong trong hòm, ai ngờ đi vệ sinh một lúc quay về đã chẳng thấy đâu rồi. Cách cách xem, chính là chiếc hòm này.” Dận Chân chỉ vào một chiếc hòm dài đặt trong sảnh, nói.
“Giữa ban ngày ban mặt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy trộm đi, ắt phải là người trong phủ.” Tâm Di phân tích.
“Tiểu vương cũng nghĩ thế nên đương tra hỏi từng người một đây!” Dận Chân đột nhiên phát hiện ra cứu tinh, “Ôi, cách cách đến thật đúng lúc, phiền cách cách tra giúp bổn vương.”
“Làm sao tra? Phủ vương gia có tới vài trăm người ấy chứ, việc này tôi giúp không nổi.” Tâm Di nhanh miệng thoái thác ngay, nhủ thầm trong bụng, “Tìm một tên trộm trong chừng đó người, họa chăng là Sherlock Holmes.”
“Đến án mạng cách cách còn phá được, tra một tên trộm vặt có là gì, tiểu vương xin cảm ơn cách cách trước.” Dận Chân chắp tay với Tâm Di.
Thấy bộ dạng lo lắng của Dận Chân, Tâm Di cũng không đành lòng, bèn nói: “Thử xem sao vậy, có điều tôi không hứa chắc, chỉ có thể cố hết sức. Ban nãy vương gia tra hỏi có phát hiện gì không?”
“Có mấy người tương đối khả nghi.”
“Là những ai? Gọi vào đây.” Tâm Di bắt đầu ra tay rồi.
Trong thời gian chờ đợi, Tâm Di mở hòm xem kỹ một lượt.
Lát sau năm người hầu bước vào, Tâm Di chẳng nói chẳng rằng đi qua đi lại trước mặt bọn họ, ánh mắt quét qua từng người một, không bỏ sót bất kỳ một biểu cảm nào lộ ra trên mặt họ.
Áp lực vô hình này khiến bọn họ cảm thấy như có kim chích sau lưng, nét mặt người nào cũng căng như dây đàn.
Nhìn lướt qua một hồi Tâm Di mới ngồi lên ghế, tiếp tục quan sát bọn họ từ đầu xuống chân, vẫn không thốt ra lời nào. Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên tay người thứ tư, ngón cái bàn tay trái của người này có vết bẩn màu xanh đen, không những thế còn bị cứa rách một đường.
“Ngươi làm việc gì trong phủ?” Tâm Di hỏi người đó.
“Hồi bẩm cách cách, nô tài phụ trách quét dọn sân vườn.”
“Tay sao thế?”
“Lúc nhặt mảnh sứ vỡ không cẩn thận bi cứa rách.” Người đó trả lời.
“Bôi thuốc chưa?”
“Cảm tạ cách cách quan tâm, bôi thuốc rồi ạ.”
Nghe Tâm Di hỏi vậy Dận Chân không khỏi lấy làm thắc mắc, này can hệ gì đến việc điều tra kẻ trộm chứ!
Nào ngờ tiếp theo đó Tâm Di đột ngột đổi đề tài: “Ngươi giấu tranh chữ ở đâu?”
Người đó ngây ra mất vài giây rồi… giả nai: “Cách cách, tranh chữ nào cơ ạ? Nô tài không biết.”
Tâm Di cũng không ép hắn, chỉ hỏi: “Ngươi có thể giải thích ta hay màu trên tay người từ đâu ra?”
“Chắc là, chắc là chạm phải thứ gì bẩn.”
Tâm Di cười cười, ngoảnh đầu nói với Dận Chân: “Vương gia, phiền ngài cho ngươi đem rượu thuốc và hồ dán đến đây.”
“Được, được, được!” Tuy không biết Tâm Di đòi những thứ đó làm gì nhưng Dận Chân vẫn sai người đi lấy.
Tâm Di trải một mảnh vải trắng lên bàn, đổ rượu thuốc lên vải rồi lại bôi một ít hồ lên trên, không bao lâu vải trắng chuyển thành màu xanh đen.
“Đây… cách cách, đây là trò ảo thuật gì vậy?” Dận Chân trợn tròn mắt.
“Lúc nãy mở hòm ra tôi phát hiện hồ trên giấy niêm phong chưa khô hẳn, tay tôi có thể dính vào thì thủ phạm chắc chắn cũng phải bị dính. Trong rượu thuốc có chứa i-ốt, i-ốt gặp hồ dán sẽ biến thành màu xanh đen.” Tâm Di nhìn kẻ trộm, nói tiếp, “Trong năm người chỉ có ngươi là tay bị thương, đổi màu. Nếu ngươi làm việc trong bếp thì còn giải thích được vì i-ốt gặp những thứ như cơm gạo cũng đổi màu, nhưng ngươi lại phụ trách quét dọn sân vườn, làm sao…”
“Tiểu vương hiểu rồi, cách cách quả thực uyên bác.” Dận Chân mắt lạnh như băng nhìn kẻ trộm.
Kẻ trộm bất giác quỳ sụp xuống.
Bên trong Sherlock Holmes đương phá án thì ngoài kia có người vẫn “tương tư” Tâm Di kìa!
Na Lan Đức Duật vờ rất tình cờ ngang qua, nhàn nhã bước đến trước cửa lớn vương phủ.
Lính canh đưa mắt ra hiệu cho nhau, một người trong bọn lên tiếng: “Chao, ai như Na Lan thống lĩnh, ngài đến vương phủ có việc công ư?”
“Ờ, không không, ơ… có chút chuyện riêng muốn thỉnh giáo các anh.”
“Ngài đừng khách sáo, có chuyện gì cứ nói!”
“Cho hỏi, vị cô nương ban nãy chẳng hay có quan hệ thế nào với phủ ta?”
“Ồ, cô ấy là…” Lính gác cố tình làm ra vẻ khó xử, “Cô ấy không cho chúng tôi nói.”
Na Lan Đức Duật ngoài mặt tỉnh không, lẹ tay dúi cho hắn một đĩnh bạc nhỏ.
“Cô ấy là họ hàng xa của phúc tấn nhà chúng tôi, họ Tâm.” Lính canh “sao y bản chính” lời Tâm Di dặn.
“Cô ấy sẽ ở vương phủ bao lâu?” Na Lan Đức Duật lại hỏi.
“Điều này thì chịu.”
“Đa tạ!” Tôn Ngộ Không chạy không thoát lòng bàn tay phật Như Lai, suy tính của Na Lan Đức Duật đều bị Tâm Di đoán không sai một mảy.
Trong đại sảnh Ung vương phủ, Dận Chân hết lời khen ngợi Tâm Di: “Cách cách trí tuệ hơn người, tiểu vương khâm phục.” Đây là câu nói thực lòng của Dận Chân, hoàn toàn không có ý khách sáo.
“Vương gia xin đừng nói vậy, kỳ thực hôm nay tôi đến phủ vương gia là để lánh nạn.” Tâm Di nghĩ đã đến Ung vương phủ rồi thì nên tận dụng cơ hội thăm dò xem thế nào.
“Lánh nạn?” Dận Chân không hiểu.
Đương trò chuyện thì lính gác cửa bước vào đại sảnh, hành lễ với Dận Chân và Tâm Di: “Tham kiến vương gia, cách cách.”
Tâm Di vừa thấy liền đoán biết được vài phần: “Hắn đến rồi?”
“Cách cách liệu sự như thần, là Na Lan Đức Duật, anh ta đến hỏi việc cách cách đã dặn dò. Bọn nô tài cố ý lấp lửng, anh ta còn dúi cho nô tài một đĩnh bạc!” Lính gác phục Tâm Di sát đất, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tâm Di cười nói: “Làm tốt lắm, đĩnh bạc đó coi như thưởng cho ngươi, lui xuống đi.”
Lính canh đi rồi Dận Chân mới thắc mắc: “Tâm Di, chuyện này là thế nào?”
“Vương gia, tôi cho ngài xem một vật.” Tâm Di rút đoản đao ra đưa Dận Chân.
Dận Chân cầm lấy, xem xong thờ ơ nói: “Nửa thanh đoản đao? Là ý gì?”
Tâm Di thấy thần sắc Dận Chân không hề biến đổi, trong lòng ít nhất cũng nắm chắc vài phần, biết trực giác của mình không sai, bèn nói: “Trên cán có chữ.”
Dận Chân vốn đương mỉm cười, đợi nhìn thấy chữ “Ung” trên cán dao lập tức biến sắc: “Đây…” Hoảng kinh hỏi Tâm Di, “Cách cách, đoản đao này từ đâu ra vậy?”
“Ngài hỏi tôi, tôi biết đi hỏi ai?” Tâm Di nhìn vẻ căng thẳng lo lắng của Dận Chân, nói tiếp: “Vương gia, có phải tôi không tồn tại ngài sẽ an tâm hơn?”
“Không không không, cách cách, Dận Chân chưa bao giờ có ý nghĩ này, đây tuyệt đối không phải là người trong Ung vương phủ.” Dận Chân kêu khổ không ngớt, thầm nghĩ, “Việc này mà đổ lên đầu mình thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, hoàng a mã mà biết thì tiêu chắc!”
Dù thường ngày Dận Chân có thông minh cỡ nào, lúc này cũng chẳng biết phải giải thích thế nào với Tâm Di, trời lạnh là thế mà trán toát mồ hôi.
“Tôi vốn định giấu chuyện này nhưng hoàng thượng gọi Na Lan Đức Duật đến hỏi vụ án của Thuận Thiên phủ, lúc sự việc xảy ra hắn vừa hay ngang qua cứu mạng tôi, kết quả để lộ cho hoàng thượng biết. Có điều Na Lan Đức Duật không biết tôi là ai, hoàng thượng sai điều tra việc này nên hắn bám đuôi tôi, không làm sao dứt ra được đành đến phủ vương gia lánh nạn.” Tâm Di kỳ thực đã nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Dận Chân nhưng vẫn nói một cách từ tốn.
“A… hoàng thượng cũng biết!” Dận Chân cảm thấy lưng áo mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, “Thế hoàng thượng có nói gì không?”
“Hoàng thượng không nói gì nhưng không nói chưa chắc đã không nghĩ ngợi.”
Dận Chân lúc này đã bình tĩnh được đôi chút: “Cách cách, nếu tiểu vương muốn hại cách cách thì sao có thể để lại bằng chứng? Đây rõ ràng là có người muốn vu oan giá họa.”
Tâm Di gật đầu: “Nói có lý, nhưng nghĩ theo khía cạnh khác cũng có thể là ngài cố ý để lại bằng chứng nhằm chứng minh có người muốn giá họa cho ngài.”
“Cách cách không tin Dận Chân có thể thề với trời…”
Tâm Di cắt ngang: “Đừng thề thốt bừa bãi, thỉnh thoảng cũng linh nghiệm lắm đấy, tôi tin hay không không quan trọng, vấn đề là hoàng thượng có tin hay không?”
“Cách cách, tôi không hề làm hại cách cách, sự việc này còn phải nhờ cách cách nói đỡ cho!” Dận Chân chắp tay thi lễ lia lịa như bái Phật.
“Rồi, biết rồi, chỗ hoàng thượng tôi đã giải thích giùm ngài, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, đoản đao ngài cứ giữ lấy. A, còn nữa, vương gia nhớ là tôi họ Tâm, là họ hàng xa của phúc tấn.”
“Đa tạ!” Dận Chân thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu vương nhớ rồi!” Thấy Tâm Di đứng dậy định đi, vội nói: “Cách cách định về sao?”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Nếu Na Lan Đức Duật vẫn ở bên ngoài thì sao, cách cách mà ra há chẳng lộ tẩy hết?” Dận Chân nhắc Tâm Di.
“Nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn phải về cung!”
“Chi bằng nghỉ lại vương phủ một đêm?” Dận Chân đề nghị.
Ban đầu Tâm Di có chút do dự nhưng rốt cuộc… “Cũng tốt, vậy tôi làm phiền vương gia một đêm, ngài phái người bẩm với hoàng thượng một tiếng.”
“Không làm phiền, tiểu vương mong còn chẳng được ấy chứ. Tiểu vương lập tức cho người bẩm báo hoàng thượng để Người yên tâm!” Dận Chân bước ra cửa, gọi: “Người đâu!”
Tức khắc có người hầu chạy lại: “Vương gia có gì cần sai bảo?”
“Phái người vào cung bẩm báo hoàng thượng hôm nay Tâm Di cách cách nghỉ lại Ung vương phủ, rồi đi báo với phúc tấn, trắc phúc tấn gọi bọn họ đến trò chuyện giải khuây với cách cách. Còn nữa, tăng cường lính gác tuần tra trong phủ, nếu cách cách xảy ra chuyện gì, các ngươi bê đầu đến gặp ta!”
Không nói Tâm Di ở Ung vương phủ được khoản đãi nhiệt tình cỡ nào, chúng ta cũng không nên quên nam nhân vật chính!
Na Lan Đức Duật tội nghiệp bị Tâm Di cho ăn quả lừa mà không hay, về đến nhà, một mình ngồi trong phòng nghĩ ngợi vẩn vơ: “Cô ấy thật là họ hàng của phúc tấn? Lần trước cô ấy nói hậu đài của cô ấy họ Ái Tân Giác La, điều này không sai rồi, nhưng đúng ra hoàng thượng phải biết cô ấy, cần gì mình điều tra chứ! Huống hồ cô ấy gặp phải thích khách, Ung vương phủ chẳng thể nào yên bình thế này mà sớm đã náo loạn lên rồi, vậy là không phải. Nếu không phải họ hàng sao cô ấy có thể dẫn theo thái giám tự do ra vào vương phủ? Vì sao cô ấy lại bị thích khách truy sát, hung thủ là ai, mục đích là gì?” Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng ra kết quả gì.
Mãi đến khi Na Lan Hoằng đến gọi đi ăn cơm tối, Na Lan Đức Duật mới ra khỏi phòng.
Trong lúc ăn, Na Lan Đức Duật vẫn tiếp tục suy nghĩ: “Từ lời lẽ cử chỉ có thể thấy cô ấy không phải con gái nhà bình dân cũng chẳng phải tiểu thư khuê các, không giống với bất kỳ thiếu nữ nào mình từng gặp, phải chăng vì cô ấy đặc biệt thế nên mình mới không tài nào quên được.” Tư tưởng “treo ngược cành cây” kiểu đó động tác “có vấn đề” là lẽ đương nhiên, thò đũa vào bát canh chẳng gắp gì cũng cho lên miệng.
Na Lan Hoằng tròn mắt nhìn con trai, còn cố tình giơ bát của mình đến trước mặt Na Lan Đức Duật, Na Lan Đức Duật tiện tay thò đũa gắp luôn cơm trong bát Na Lan Hoằng.
Na Lan Hoằng cố nhịn cười đặt bát xuống, lên tiếng đánh thức kẻ đang mộng du: “Duật nhi!”
Na Lan Đức Duật tỉnh cơn mê, vội lấp liếm: “A, a mã, thức ăn hôm nay không tệ.”
“Ta hỏi con chuyện này hồi nào?”
“Thế a mã hỏi gì con?”
Na Lan Hoằng liếc con trai bằng nửa con mắt: “Ta chẳng hỏi gì cả.”
“Ờ, vậy, a mã, xơi cơm.”
“Con trai, rốt cuộc thì con nghĩ gì thế?”
“Đâu có!” Na Lan Đức Duật đời nào dám khai thật với phụ thân.
“Không có?!” Na Lan Hoằng nào phải đứa trẻ lên ba, đâu dễ tin thế, “Ta thấy con mấy ngày nay cứ như người mất hồn ấy, đến võ cũng chẳng luyện, không lang thang ngoài đường cả ngày thì một mình ngồi ngây ra, rốt cuộc là vì lẽ gì? Nói ra biết đâu a mã giúp được gì!”
“A mã, có những việc a mã không giúp được, chỉ còn cách dựa vào mình thôi.”
“Trừ hôn sự của con ra, hình như những việc khác a mã đều có thể giúp được. Có phải cô nương nhà nào lại phải lòng con, con đang lo né?”
Na Lan Đức Duật đương không tìm ra lí do gì lấp liếm, nghe phụ thân nói thế bèn thuận miệng ứng phó: “Không sai, là thế đấy! Ăn cơm đi!”
Nhưng Na Lan Hoằng vẫn lẩm bẩm: “Quái lạ, trước nay chỉ thấy con né con gái chứ chẳng thấy con theo đuổi cô nào. Duật nhi, không phải là con không thích con gái đấy chứ?”
Na Lan Đức Duật trợn mắt: “A mã nghĩ gì vậy, con rất bình thường!”
“Thế thì con đi cưới một cô về đây!”
“Được, sang năm con nhất định để a mã nhìn thấy con dâu bước qua cửa.” Nói rồi Na Lan Đức Duật mau chóng và hết cơm, đứng dậy, “Giờ con đi tìm, a mã đã vừa ý chưa?” Chẳng đợi Na Lan Hoằng trả lời đã rời khỏi phòng ăn.
“Vừa ý! Ngày mai dẫn con dâu về nhà luôn thì càng tốt.” Na Lan Hoằng vui đến mở cờ trong bụng, nói với theo con trai.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
50 chương
69 chương
15 chương
10 chương
39 chương
32 chương