Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là " chân mệnh thiên tử"
Chương 10 : Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là
Đang nói hào hứng ngoài cửa chợt vọng lại tiếng gọi: “Có ai trong nhà không?”
“Như là Lý công công!” Tâm Di nói.
Tiểu Trúc Tử lập tức chạy ra đón.
Theo sau Lý Đức Toàn còn có hai tiểu thái giám, vừa bước vào cửa ông này liền hướng về phía Tâm Di hành lễ: “Nô tài yết kiến cách cách!”
“Lý công công khách sáo rồi, có chuyện gì vậy?” Tâm Di hỏi.
“Hoàng thượng sai nô tài đến đưa cách cách ít tiền tiêu vặt.” Lý Đức Toàn nói rồi ra hiệu tiểu thái giám đi cùng đặt hai chiếc rương nhỏ lên bàn.
Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử vội đến mở nắp rương: một rương vàng và một rương bạc nguyên bảo được xếp ngay ngắn, đều tăm tắp.
Lý Đức Toàn lại đưa ra một chiếc lệnh bài: “Cách cách, đây là lệnh bài hoàng thượng hứa với cách cách.”
“Có thứ này là có thể tùy ý ra vào hoàng cung phải không?” Tâm Di có vẻ khoái lệnh bài hơn tiền nhiều.
“Đúng vậy! Cầm lệnh bài có thể tùy ý ra vào, nhưng đến tối sau khi khóa cửa cung thì không được.” Lý Đức Toàn nói.
“Không bao lâu đến lệnh bài ta cũng chẳng cần, nhẵn mặt rồi mà, haha…” Tâm Di vừa nhận lệnh bài vừa nghĩ thầm trong bụng, liếc thấy đám thái giám đang dán mắt vào số vàng bạc đựng trong rương, chợt nảy ra ý… nhặt một đỉnh nguyên bảo bằng vàng lên ước lượng nặng nhẹ rồi dúi vào tay Lý Đức Toàn: “Lý công công vất vả rồi! Sau này còn nhờ công công nhiều!”
Lý Đức Toàn cũng chẳng khách khí, mỉm cười nhận lấy: “Tạ ơn cách cách!”
Tâm Di không quên Ngô Bồi Tề, cũng dúi cho ông này một đỉnh vàng: “Ngô công công, đừng chê ít nhé!”
“Aiya, cách cách nói gì lạ vậy, nô tài nào dám chê ít!” Họ Ngô cười tít, “Cách cách, sau này có việc gì cứ phái người đến tìm nô tài, nô tài nhất định làm đâu ra đấy.”
“Là công công nói đấy nhé, tương lai còn nhờ vả công công nhiều!” Tâm Di thừa biết có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Đám tiểu thái giám cùng đi tuy không được vàng nhưng Tâm Di cũng thưởng cho mỗi người một đính bạc, khiến bọn họ cười sướng đến mức quên cả khép miệng lại.
Vừa ra khỏi Di Uyển, bọn họ đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Thái giám có chức có quyền như Ngô Bồi Tề thường ngày được dúi không ít hồng bao, huống hồ hắn quản lý Nội vụ phủ, không tiền tấn thì cũng tiền tạ qua tay, nhưng lúc này đây Ngô công công vẫn không nén nổi cảm thán: “Lý công công, vị cách cách từ trên trời rơi xuống này quả khác người, đã thưởng là thưởng hẳn một đỉnh vàng.”
“Ta theo hầu Vạn Tuế Gia mấy chục năm rồi, chưa từng thấy ai được sủng ái như Tâm Di cách cách. Từ hôm qua đến giờ, trong đầu Vạn Tuế Gia chỉ có mình cách cách, cả buổi tối cứ nhắc đi nhắc lại: Nào là ở có quen không? Có nhớ nhà không? Nào là nô tài có chịu nghe lời không? Chẳng thế mà buổi chầu sáng nay liền phong tặng tước hiệu cách cách. Xem ra về sau bọn ta còn phải chạy đến đây nhiều!” Lý Đức Toàn từ tốn nói.
“Phải đấy, phải đấy, ai cũng nhìn ra Vạn Tuế Gia rất yêu thích Tâm Di cách cách! Vị chủ nhân này quả là hơn hẳn các cách cách khác, theo tiểu nhân, đến Uyển cách cách cũng không được yêu chiều như thế.”
Lý Đức Toàn vội ngăn: “Những lời này ngươi nói với ta còn được, tuyệt đối không được truyền đến tai người khác. Dù Uyển cách cách không để bụng thì người bên cạnh cách cách chưa chắc đã bỏ qua.”
“Vâng, vâng, ở trong cung lâu rồi việc gì cũng nhìn thấu suốt cả, ngài cứ yên tâm, câu này hai người chúng ta nói rồi coi như gió thổi qua tai.”
Đám tiểu thái giám tay cầm bạc đi phía sau hai người cũng đương tranh nhau nói: “Tâm Di cách cách thật hào phóng!… Tôi vào cung lâu vậy, lần đầu được thưởng nhiều thế này!… Phải đấy, không giống chủ nhân khác, đừng nói thưởng nhiều thế này, có người đến chút bạc vụn cũng chẳng được ấy chứ… Bọn họ sao bì được với Tâm Di cách cách, tuy đều là chủ nhân thật nhưng khác nhau một trời một vực kìa!”
Ai! Đây chính là hoàng cung, ai có tiền, ai có quyền, ai đắc sủng, người đó được hâm mộ!
Ngô Bồi Tề nghe tiểu thái giám thảo luận, quay đầu lại giáo huấn: “Coi các ngươi mừng đến thế kia à, hầu hạ cho tốt vị chủ nhân này, các ngươi đều có phần. Cả mấy vị trong phòng của cách cách nữa, tuyệt đối không được đắc tội, bọn họ bây giờ cũng là bồ tát, phải thờ hết!”
Lý Đức Toàn cười nói với Ngô Bồi Tề: “Ngươi tưởng bọn chúng đều là đồ ngốc không biết nhìn chắc? Vào trong chốn cung cấm này, dù có ngốc cũng phải thông minh ra, nếu không sao sống được chứ!”
Tạm để Tâm Di qua một bên, chúng ta cũng đừng quên chàng Na Lan “đẹp chai” – Hôm nay, Na Lan Đức Duật không có phiên trực, sáng sớm thức dậy, luyện công xong, chàng đang định ra ngoài đi dạo một vòng thì đụng ngay phụ thân Na Lan Hoằng về nhà sau buổi chầu sáng.
Na Lan Hoằng vừa thấy mặt con trai liền nói: “Duật nhi biết không, buổi chầu sáng nay, hoàng thượng đã tấn phong cô gái hôm qua làm cách cách.”
“Sao, hoàng thượng già nên lẫn rồi chắc?” Na Lan Đức Duật buột miệng thốt lên.
Na Lan Hoằng mắng ngay: “Ai, Duật nhi, sao lại nói những lời đại nghịch bất đạo đó chứ!”
Na Lan Đức Duật theo phụ thân vào phòng, ngồi xuống nói tiếp: “Không phải con đại nghịch bất đạo, cô gái đó nhân phẩm không có, dung mạo cũng không, lời nói cử chỉ thô tục vô lễ, nếu hoàng thượng không già lẩm cẩm thì sao lại phong cô ta làm cách cách?! Cứ nhìn Uyển cách cách mà xem, khác nhau một trời một vực.”
Na Lan Hoằng trêu: “E trong mắt con, ngoài Uyển cách cách ra, chắc chẳng còn ai khác?”
Na Lan Đức Duật liếc nhìn phụ thân, vặn lại: “A mã nói vậy là ý gì?”
“Con trai, con nói thật với a mã, có phải con thích Uyển cách cách không?”
Na Lan Đức Duật đáp ngay không cần nghĩ ngợi: “Không hề!”
“Có gì phải giấu a mã chứ? Tuy nói quân thần cách biệt nhưng nếu con thật sự thích Uyển cách cách, a mã bất luận thế nào cũng nghĩ cách giúp con đạt thành ước nguyện.”
“Làm sao đạt thành ước nguyện? A mã định đi cầu tứ gia hay bát gia? A mã, ai mà chẳng yêu cái đẹp, con thừa nhận, đúng là con rất ngưỡng mộ Uyển cách cách: xinh đẹp, dịu dàng lại có tài… nhưng cũng chỉ ở mức độ ngưỡng mộ mà thôi, không có ý gì khác, con hoàn toàn không tơ tưởng gì đến cô ấy.“ Đây chính là chỗ thông minh của Na Lan tuấn tú - thịt thiên nga không phải ai cũng ăn được.
“Nhưng ta nghe trong cung đồn, hình như Uyển cách cách rất có cảm tình với con.” Na Lan Hoằng vẫn không bỏ qua.
Na Lan Đức Duật điềm tĩnh trả lời: “Đó là việc của cô ấy, liên quan gì đến con.”
Con trai không chịu thừa nhận thì làm phụ thân cũng đành bất lực: “Tốt thôi… Uyển cách cách không liên quan gì đến con, thế thì ta hỏi chuyện khác liên quan đến con vậy – Rốt cuộc là con định cưới một cô gái thế nào hả?”
Từ lúc Na Lan Hoằng nhắc đến Uyển cách cách, Na Lan Đức Duật biết ngay là thể nào phụ thân cũng sẽ hỏi đến hôn sự của mình, quả không sai, bèn nói: “A mã, sao người cứ nhắc đến chuyện này vậy?”
“Con còn chưa lấy vợ về thì ngày nào ta cũng nhắc!” Na Lan Hoằng không tài nào hiểu nổi, “Kinh thành bao nhiêu cô gái, không cô nào lọt được vào mắt con chắc?”
Na Lan Đức Duật lặng lẽ bịt tai lại, Na Lan Hoằng thấy “nghịch tử” tâm trí để tận đâu đâu bèn không vui ra mặt: “Duật nhi, ta đang nói chuyện với con, con có nghe không thế?”
Na Lan Đức Duật làm bộ bất lực: “A mã, con nghe rồi, nhưng nguời ta thường nói: duyên số chưa đến cũng đừng miễn cưỡng. Duyên phận còn chưa tới mà, chừng nào nên đến thì chừng đó sẽ đến thôi.”
“Con có kiên nhẫn đợi duyên phận, còn ta thì không. Ngày mai ta sẽ tìm người đi làm mối… không… bây giờ đi ngay.” Na Lan Hoằng nói rồi đứng dậy bước về phía cửa.
“A mã, a mã…”
Na Lan Hoằng nghe thấy nhưng bỏ ngoài tai, không thèm quay đầu lại lấy một cái, đi thẳng ra cửa.
Na Lan Đức Duật ngồi đần ra một hồi mới giật mình nhận ra: “Ngu mới đợi ở đây! Muốn kiếm người làm mối? Còn lâu mới có cửa! Chuồn ngay!” Nói xong liền vù khỏi nhà.
Thực ra Na Lan Hoằng cũng chỉ nói vậy thôi, ông chẳng còn mặt mũi nào đi tìm bà mai nữa. Từ sau khi Na Lan Đức Duật thành niên, ông đã bắt đầu bận tâm lo nghĩ đến hôn sự của con trai, bà mai bà mối khắp kinh thành đều từng tìm đến Na Lan phủ, nhưng kết quả không bị Na Lan Đức Duật đuổi đi thì mai mối cũng tức chết bỏ đi. Mối bận tâm này kéo dài mười mấy năm nay! Nhìn đám thanh niên cùng tuổi con mình con ẵm con bế sinh ra cả đàn rồi, còn bản thân, đến con dâu cũng chưa biết đang ở phương trời nào.
Na Lan Hoằng dạo một vòng phố xá, tình cờ vòng đến trước cửa nhà ông bạn thân Binh bộ Thị lang Tiết Ngôn. Tiết Ngôn là người Hán, đáng lý ra, khó có thể “cặp kè” được với Na Lan Hoằng là người Mãn, ít nhất cũng không thể thân thiết đến như vậy, nhưng hai người lại đặc biệt hợp ý nhau nên cũng chẳng để tâm anh người Mãn – tôi người Hán làm gì.
Na Lan Hoằng chẳng cần đợi gia nhân thông báo liền đi thẳng vào bên trong, quen đường thuộc lối đi đến đại sảnh, vừa lớn tiếng gọi tên chữ của Tiết Ngôn vừa bước qua cửa: “Văn Hầu!” Bên trong đại sảnh nào có bóng Tiết Ngôn, chỉ thấy ba thiếu nữ lạ mặt đang ngồi trò chuyện, Na Lan Hoằng ngượng đến mức không biết nên vào hay nên ra nữa.
Ba cô gái vốn đang chuyện trò sôi nổi, thấy Na Lan Hoằng bước vào cũng chẳng tỏ vẻ hoảng hốt. Một cô trông có vẻ ít tuổi nhất đứng dậy hỏi: “Xin hỏi ngài là ai, đến tìm cữu cữu (1) có chuyện gì?”
“Cữu cữu! Lẽ nào cháu chính là Thu Yến?” Na Lan Hoằng nghe cách xưng hô liền biết ngay thiếu nữ này là ai. Trước đây Tiết Ngôn từng kể mình còn có một cô cháu gái tên Thu Yến, đang học võ xa nhà.
Thu Yến mỉm cười: “Cháu cũng biết rồi, bác nhất định là Na Lan bá bá!”
“Quả là một cô bé thông minh!” Na Lan Hoằng thầm khen, không khỏi đưa mắt quan sát kỹ hơn: Thu Yến tầm 16, 17 tuổi, khuôn mặt tròn trịa, nhỏ nhắn tuy vẫn còn nét ngây thơ nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh, nhìn là biết nha đầu chẳng dễ bắt nạt.
Đang quan sát chợt sau lưng vọng lại tiếng chân bước, Na Lan Hoằng mới nghe đã biết Tiết Ngôn đến, vội quay người chào hỏi ông bạn thân: “Văn Hầu, tôi không mời tự đến!”
“Quen rồi!” Tiết Ngôn vỗ vai Na Lan Hoằng, “Để tôi giới thiệu với huynh!”
Thấy Tiết Ngôn xuất hiện, hai cô gái còn lại cũng đứng dậy.
Trước khi Tiết Ngôn kịp giới thiệu Na Lan Hoằng đã chỉ vào Thu Yến nói: “Tôi biết tiểu thư Thu Yến rồi!”
“Haha, cũng tốt! Vậy để tôi giới thiệu với huynh hai người kia.” Tiết Ngôn mời Na Lan Hoằng ngồi. hai người ngồi xuống, ba cô gái bèn đứng ở bên cạnh, Tiết Ngôn ra hiệu bọn họ mới dám ngồi xuống.
Tiết Ngôn tiếp tục đề tài ban nãy, chỉ hai cô gái còn lại nói: “Đây là hai sư tỷ của Thu Yến.”
“Đây là đại sư tỷ Sở Cầm!” Thu Yến chỉ vào thiếu nữ ngồi bên tay trái. Na Lan Hoằng quan sát một hồi: cô gái này mặt mày thanh tú, dáng vẻ điềm tĩnh chín chắn, tuổi tác vào khoảng hai mấy đổ lại. Na Lan Hoằng gật đầu khen thầm trong bụng: “Quả có phong thái đại sư tỷ!”
Lại nhìn sang thiếu nữ bên tay phải Thu Yến, thuộc dạng dễ thương, trông có vẻ sấp xỉ tuổi Thu Yến, nghe giới thiệu mới biết cô này tên Hồng Dao, là nhị sư tỷ.
Nhìn ba cô gái, Na Lan Hoằng bắt đầu suy tính, bất kỳ ai trong số họ làm con dâu mình đều hay, vừa xinh đẹp lại biết võ công, nhìn thế nào cũng đều sánh được với Duật nhi, không tin tiểu tử thối còn có gì để bới lông tìm vết, chọn ngược chọn xuôi.
Xem ra Na Lan Hoằng cũng giỏi toan tính đấy chứ! Bụng nghĩ miệng bèn nói ngay với Tiết Ngôn: “Văn Hầu, tôi muốn nhờ huynh một việc!”
Tiết Ngôn ngây người hỏi: “Na Lan huynh gặp phải khó khăn gì ư?”
“Khó khăn của tôi huynh còn không biết sao?!” Na Lan Hoằng có vẻ không được tự nhiên, “Còn gì ngoài chuyện Duật nhi nữa chứ!”
“À! Tôi hiểu rồi!” Tiết Ngôn nhìn sang ba cô gái, cười nói: “Thu Yến, Sở Cầm, Hồng Dao, các cháu học võ lâu thế rồi có muốn tìm người thử tài nghệ không?”
“Đương nhiên là có!” Thu Yến vốn háo thắng, đáp ngay.
Tiết Ngôn chỉ Na Lan Hoằng: “Công tử nhà Na Lan bá bá chính là Đại nội đệ nhất cao thủ Na Lan Đức Duật. Sao, có hứng thú?”
“Ồ?! Sớm nghe đồn Na Lan Đức Duật võ công cao cường, hôm nay có cơ hội tốt thế này, ba muội tỷ bọn cháu quả có ý muốn thọ giáo.” Lòng hiếu thắng trong Sở Cầm cũng bị khơi dậy. Điều này cũng khó trách, bệnh chung của người luyện võ mà lại.
“Chi bằng bây giờ mọi người cùng đến Na Lan phủ, Duật nhi vừa hay ở nhà, đám thanh niên các cháu có thể so tài với nhau.”
“Hay quá, hay quá!” Thu Yến lập tức đứng dậy, thiếu điều muốn chạy đến Na Lan phủ ngay.
Hồng Dao khẽ kéo áo sư muội: “Sao muội vẫn không sửa được cái tính hấp ta hấp tấp?! Để Na Lan bá bá ngồi chơi thêm lúc nữa đã nào!”
Thấy Thu Yến nôn nóng như vậy, Tiết Ngôn và Na Lan Hoằng cùng phá lên cười, hai người đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười hội ý. Bọn họ trò chuyện thêm một hồi nữa mới cùng nhau đến Na Lan phủ.
Đến nơi không thấy bóng dáng Na Lan Đức Duật, gọi gia nhân lên hỏi cũng không ai biết công tử đi đâu, mọi người đành ngồi đợi ở đại sảnh, khắc có người chuẩn bị trà nước điểm tâm.
Đợi mãi đến lúc mặt trời sắp lặn mới thấy Na Lan Đức Duật mò về, vừa bước vào cửa đã được gia nô báo cho biết có khách chờ ở đại sảnh, là ba thiếu nữ, lão gia dặn về nhà phải đến đó ngay.
Na Lan Đức Duật mới nghe đã thấy phiền, nhưng không dám trái lời phụ thân, đành miễn cưỡng đi gặp, tới đâu thì tới. Đặt chân vào đại sảnh liền thấy phụ thân đang trò chuyện với Tiết Ngôn, ngoài ra còn có ba thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở đó, Na Lan Đức Duật lầm bầm trong bụng: “Không phải chứ, a mã đi tìm chừng này người về thật!” Nhìn lướt qua ba người, lập tức biết ngay võ công đều thuộc dạng khá, “Ờ, giờ tìm cả người biết võ công cơ đấy, phục a mã thật!”
Nghĩ là nghĩ vậy, lễ nghi vẫn không thể thiếu, Na Lan tuấn tú bèn bước lên trước hành lễ: “A mã! Tiết đại nhân!”
Na Lan Hoằng thấy con trai về vội nói: “Duật nhi, mau đến làm quen với ba tiểu thư!”
Na Lan Đức Duật ngao ngán nhìn phụ thân, miễn cưỡng ra mặt, nhưng vẫn lịch sự hướng về phía ba cô gái chắp tay: “Na Lan Đức Duật xin chào ba tiểu thư!”
——————–
Chú thích:
(1) Cữu cữu: cậu/chú, anh em của mẹ.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
74 chương
125 chương
59 chương
61 chương
21 chương
59 chương
61 chương
31 chương