Ai, Anh Hùng Khí Đoản!
Chương 40
Tiểu phúc tử mê hoặc mà nhìn đám người, đám người cũng mê hoặc mà nhìn tiểu Phúc tử như thế, một số người đang cúi đầu bàn tán:”Làm sao vậy? hình như là Lâm Phong……Hoàng đế phượng triều, hắn làm gì mà khóc thê thảm như vậy, giống như vợ mới chết không bằng vậy? đúng thế đúng thế……”Có điều những bàn luận này, ba người trên hình đài đương nhiên nghe không rõ, cứ coi như vậy, tiểu Phúc tử cũng cảm giác thấy sự việc không đúng rồi.
“Chủ tử……chủ tử người đừng khóc trước đã, người……không cảm thấy bãi máu này……đối với một người bị thổi bay đầu mà nói, quả thực hơi bé một chút ư?”Tiểu Phúc tử nhìn chằm chằm vết máu bị đào bới chả còn sót lại bao nhiêu trên đài, lại nhìn nhìn mấy viên đá máu đựng trong long bào, nhìn thế nào thì thấy không đúng thế ấy.
“Ngươi còn muốn hắn chảy bao nhiêu máu?” Ngoài dự liệu, Phượng Chuẩn không hề nghe ra một chút ý tứ khác trong lời nói của hắn, đôi mắt đỏ lừ như thú dữ ác hận mà nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi muốn máu của ngươi chảy cạn mới cam lòng ư? ngươi tên hỗn đản không có lương tâm này, ở trong thành Hưng Châu, Nguyên nhi đã đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi đã quên hết rồi ư? Kẻ khốn vong ân phụ nghĩa này……”
“Chủ tử, nô tài là nói……Anh đại nhân có khả năng chưa chết.”Tiểu Phúc tử đột nhiên hét lên, vi phạm nghiêm trọng với bản phận của một nô tài, có điều hắn không chú ý tới những điều này, nhìn thấy nếu mình còn không biện bạch, Phượng Chuẩn có thể sẽ xé xác mình luôn.
“Gì cơ?” Lại là một tiếng sấm rền, Phượng chuẩn nổ tung tới không thể động đậy:”Chưa……chưa chết? làm sao……có thể……máu này……”Hắn quả thực đã loạn lên, ngày thường cái đầu vô cùng cơ trí này thời khắc này đến một chút đạo lí đơn giản cũng không nhìn ra được.
“Chủ tử, đầu tiên, bãi máu này đối với người bị chặt đầu mà nói, quả thực quá ít rồi, nô tài theo ngài trải qua bao sóng gió, dưới tay cũng đã có vài nhân mạng, nô tài không cho rằng sau khi đầu bị chặt xuống rồi, để lại có chút máu này thì đã hết.”Tiểu Phúc tử nghiêm túc phân tích:”Tiếp theo, người nhìn phán ứng của đám người xung quanh xem, Anh đại nhân mà bọn họ kính yêu chết rồi, nhưng là biểu tình của bọn họ có chút phẫn nộ đau lòng nào đâu, có cũng chỉ là mê hoặc, ngài không nhìn thấy bọn họ dùng ánh mắt xem khỉ mà nhìn chúng ta ư? Thứ 3, hữu tướng quốc giám sát hoàn thành, nên lập tức trở về cung phục chỉ, nhưng chúng ta đi cả đường tới đây, một cộng tóc cũng đâu có thấy bóng dáng lão đại nhân đâu.”
“Chưa chết? Có……khả năng này ư?”Phượng Chuẩn đến giọng nói cũng trở nên run rẩy, tiểu Phúc tử phân tích rất có lí, khiến tim hắn nhịn không được mà bưng lên hi vọng to lớn, nhưng nếu là như vậy, lắm lại càng sợ sẽ thất vọng hoàn toàn, tay hắn run rẩy đưa lên muốn lau mồ hồi, mới phát hiện trong thời gian ngắn ngủi, mình thế những đã kiệt sức.
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét ở đằng sau, nghe giọng nói thì là của Trần Kiện:”Ta nói này đồng nghiệp thân thiết, ngươi không phải nói nhất định sẽ có chỉ lệnh mới ư? Tại sao vẫn còn chưa thấy đâu? Bà nó cái đám tạp chủng đó chậm quá rồi, không bằng lão Trần yêm tự vào cung xin chỉ a.”
“Trần tướng quân, người muốn chỉ lệnh mới gì?”Tiểu Lục tử trầm mặt xuống hỏi, thật là, nói ai là tạp chủng vậy, tốt xấu gì nhà ta cũng là công công đắc lực bên người hoàng thường mà, hắn vô cùng bất mãn mà nghĩ.
“Ý, Lục công công, người trở lại rồi? không mang theo chỉ lệnh mới ư?”Trần Kiện giống như con sư tử vui vẻ mà nhảy tới, Hàm Trí Lũy lại sớm đã liếc qua bên này, luận tiện chèn hắn một chút:”Ngu ngốc, hoàng thượng đã tự mình tới rồi, người còn nói chỉ cái gì mà chỉ.”
“A, hoàng thượng?”Trận Kiện giờ mới hậu tri hậu giác mà kêu lên kinh sợ, vội vã đến bên cạnh Phượng Chuẩn:”Thần nói này hoàng thượng, Anh Nguyên kia cũng là một nhân tài, người có thể khai ân hay không……í, hoàng thượng, người làm sao rồi? Trên mặt người……người đã khóc ư? “câu hỏi cuối cùng là nhỏ tiếng mà hỏi, để tránh làm mất hình tượng của Phượng Chuẩn.
“Phí lời, người không nhìn thấy hoàng thượng đang ôm chặt máu mà Anh đại nhân để lại ư?”Tiểu Lục tử cũng coi thường nhìn Trận Kiện một cái, trong lòng lại tự thì thầm. Lời vừa dứt, liền nhìn thấy Trận Kiện và Hàm Trí Lũy kinh ngạc mà há hốc mồm, sau đó biểu tình trở nên co rút, giống như muốn cười lớn những lại không dám cười, khiến khuôn mặt kìm lại thành màu tím đỏ.
“Việc đó……hoàng thượng, ai nói với ngài Anh Nguyên đã chết? Hắn chưa chết, có điều cảm nắng nên ngất rồi, bây giờ đang nằm ở dưới mái nắng ngoài kia kìa.” Trần Kiện quả thực nhịn không được, cuối cùng ha ha ha cười lớn lên, hoàng thượng của bọn họ, nếu là biết lai lịch của đám máu mà hắn giống như bảo bối mà ôm vào trong lòng này, chặt chẽ ôm lấy, không biết là sẽ tức chết hay không nữa.
“Dưới mái che nắng……đang nằm?”Lỗ tai Phượng Chuẩn chỉ nghe được một câu này, sau đó chạy nhanh đi, Trần Kiện và Hàm Trí Lũy nhìn nhau hai cái, sau đó Trần Kiện mới vã mồ hôi lạnh mà tự nói tự nghe:”Hoàng thượng, thần vẫn chưa nói với người là cái mái che nắng ở đâu mà, người gấp gáp quá rồi. “Hắn nói xong, tiểu Phúc tử và tiểu Lộc tử cũng chảy mô hôi lạnh xuống rồi.
“Trần Kiện chết tiết, rốt cuộc là ở đâu hả?”Tâm tình Phượng Chuẩn như lửa đốt mà nhìn hết từng cái mái che một, ai biết thành Hưng Châu lại kì lạ như thế, ở nơi không xa hình đại lại dựng nhiều mái che nắng như vậy làm gì?
Nhìn từng cái từng cái một, cuối cùng, cước bộ hắn dừng lại, ở một cái mái che nắng cuối hàng, Li ảnh an tĩnh mà đứng quay lưng về phía hắn, trong đường nhìn mơ hồ, thân hình gây yếu của Anh Nguyên năm ở trên giường trúc, khuôn ngực hơi hơi phập phồng.
“Chưa chết, hắn chưa chết, Nguyên nhi của hắn……Anh Nguyên của hắn……chưa chết.”Phượng Chuẩn cả đời cũng chưa từng chảy nhiều nước mắt như vậy, nhẫn lại tiếng khóc, hắn đi thẳng vào trong, chồm tới bên người Anh Nguyên, lau đi nước mắt khắp mặt, tỉ mỉ mà nhìn kĩ gương mặt bởi vì hôn mê mà trở nên vô cùng mềm mại trước mặt.
Nguyên nhi của hắn, không sai, Anh Nguyên của hắn. Phượng Chuẩn run rẩy ngón tay mà đặt lên gương mặt quen thuộc, từng phân từng tấc mà vuốt ve, cơ thể hắn rất nóng, hai má hõm vào rất sâu, hắn lại gầy rồi, là do bị tra tấn ở trong ngục ư, không được, hắn cần bồi bổ tốt cho Nguyên nhi, hắn sẽ không để Nguyên nhi đau lòng mà không ăn uống được, Hàn triều đã là gì? Hắn không quan tâm nữa rồi. So với Anh Nguyên của hắn, đó đã là cái gì? Nguyên nhi muốn trở về, vậy cho hắn đi, hắn sẽ ở trước mặt ba quân tướng sĩ kiểm điểm, hắn không quan tâm sẽ làm tổn hại tới tôn nghiêm vô thượng của mình, chỉ cần Nguyên nhi của hắn còn tốt, hắn không còn quan tâm tới bất cứ điều gì. Phượng chuẩn sau khi xác định Anh Nguyên quả thực còn sống, nhịn không được mà ôm hắn vào trong lòng, nước mặt lại lần nữa cuồn cuộn rơi xuống.
Mãi tới một lúc sau, tiểu Phúc tử tiểu Lộc tử cùng với Trần Kiện và Hàm Trí Lũy đi vào, Phượng Chuẩn mới lưu luyến không rời mà buông Anh Nguyên ra, chỉ nắm lấy tay hắn hỏi Ly ảnh: “Anh Nguyên hắn tại sao lại hôn mê? Cơ thể hắn tại sao lại nóng vậy, còn có, rốt cuộc là chuyện gì sảy ra vậy? Tiểu lộc tử tại sao nói với trẫm……Nguyên nhi hắn đã hành hình.” Nói tới đây, nhớ tới Anh Nguyên quả thực suýt chút nữa chết dưới ý chỉ của mình, không khỏi sợ hãi hối hận, vội nắm chặt lấy tay hắn không buông.
“Hoàng thượng có vấn đề gì thì hãy hỏi lão thần đi. “Hữu tướng quốc thi thi nhiên nhiên đi tới, hành lễ quân thần xong nói:”Khởi bẩm bệ hạ, cơ thể Anh Nguyên vốn hư nhược, lại bị trói ở hình đài lâu như vậy, mặt trời lớn như vậy, hắn trúng nắng cũng là chuyện đương nhiên, hoàng thượng xin hãy yên tâm, lão thân đã phân phó thầy thuốc gần đây xử lí rồi, tin rằng không lâu sau sẽ tỉnh lại.”
Phượng Chuẩn giờ mới cảm thấy hơi hơi yên tâm, bình tĩnh trở lại, lí trí đã trở lại rồi, hắn hoài nghi mà liếc liếc hữu tướng quốc:”Ha ha, tiểu Lộc tử hồi cung báo với trẫm lão ái khanh đã hành hình rồi, chuyện này là thế nào?”
Hữu tướng quốc cúi mình, mặt không đổi sắc nói:”Hồi hoàng thượng, bởi vì thần trước đó, bỗng nhiên phát giác tiểu tử này không phải đại gian đại ác như thần vẫn tưởng tượng, có điều tuy rằng như vậy , thần cũng chưa từng nghĩ tới việc riêng tư, quả thực những lời trên hình đài của hắn, đã cảm động thần, đặc biệt là đoạn cuối liên quan tới……ha ha……liên quan tới hoàng thượng và hắn, lời đó khiến người khác rơi lệ, thế gian lại có nam nhi thật sự như vậy, không dấu mình sai, không ngụy mình thực, không sức mình tình, quả thực hiếm có. Lão thần không khỏi có tâm yêu quý người tài, lại nhìn tiểu Lộc tử nhanh chóng chạy về cung, thế là lão thần to gan, hi vọng thánh ý có thể thay đổi, tự minh làm chủ, dời lại thời gian hành hình, đợi hoàng thượng hạ chỉ lần nữa. đã đợi 1 khắc rồi, hắn liền hôn mê, lão thần lại đấu gan đưa hắn tới nơi này tránh nắng, lão thần kháng chỉ có tội, xin hoàng thượng trừng phạt.”
Phượng Chuẩn vốn là rất cảm kích lão tướng, nhưng tại sao hắn luôn cảm thấy khóe mắt lão gia khỏa này hơi hơi mang theo ý cười, liếc một cái long bào vẫn còn bị mình ôm trong lòng, lập tức nhớ tới một việc, sắc mặt Phượng Chuẩn đen lại rồi:”Nếu……Anh Nguyên chưa chết, vậy đám máu này là của ai?”Ông trời, xem hắn thế nào cũng được coi là một hoàng đế tốt vô cùng yêu dân, nghìn vạn lần đừng để câu trả lời quá mức không chịu nổi.
Trần Kiện và Hàm Trí Lũy cùng với Ly ảnh đều vội vã quay lưng lại, trong lòng Phượng Chuẩn lập tức có dự cảm tuyệt vọng, nếu không phải vẫn là hữu tướng quốc người ta trả qua nhiều chuyện, nhìn thấy thế giới rộng lớn, thế nhưng vẫn có thể dùng ngữ điệu bình tĩnh không đổi mà tường thuật lại:”Hồi hoàng thượng, bởi vì thời tiết nóng bức quá, lão thần lại đợi ý chỉ của hoàng thượng, dời lại thời gian hành hình, vừa đúng chính ngọ, đao phủ chờ đợi rất lâu, cũng khó tránh muốn hôn mê muốn ngủ, nghĩ tới đại đao kia cũng không nhẹ nhàng gì, lưỡi đao sắc bén ở hai bên, đại đao kia rơi khỏi tay đao phủ, vừa vặn rơi trước chân hắn, cắt vào ngón chân hắn, vì thế, máu tươi tuôn ra, lão thần vội lệnh người đưa hắn và Anh Nguyên đi chữa trị, vì thế nhất thời quên tìm người thu dọn vết máu, xong việc cũng quên luôn, quả thực xin lỗi hoàng thượng, lão thần già rồi, nhớ tên cũng không quá rõ ràng, xin hoàng thượng hãy trị tột thất chực của lão thần.”Lão đại nhân khí định thần nhàn mà nói, Phượng Chuẩn đã muốn hộc máu rồi, thế mà lão đại nhân vẫn còn thêm vào một câu:”Đúng rồi hoàng thượng, ngón tay của người làm sao vậy? Còn có cái mà người ôm như bảo bối kia hình như là long bảo bên trong có chứa cái gì vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
10 chương
10 chương
49 chương
9 chương